Mạc Khải Quân trở về nhà, loạng choạng nằm dài trên sofa, hai mắt nhắm nghiền, đầu đau nhức lại nặng nề, vô cùng khó chịu. Đã vậy lại thêm chuyện của Lưu Vĩnh, nghĩ đến lại cảm thấy buồn nôn.
Mạc Khải Quân trở về rất khuya nhưng lúc này cậu vẫn còn thức, cậu ngồi trên xe lăn cẩn thận quan sát, một lúc lâu mới dám đến gần.
“Khải Quân, đừng ngủ ở đây, anh lên phòng ngủ đi, ở đây lạnh lắm đó.” Cậu nhỏ giọng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc anh.
Sau đó cậu thở dài, buồn bã nhìn đôi chân mình, đến việc đứng dậy cậu cũng không làm được, làm sau có thể đưa anh lên lầu.
Cậu trở về phòng, lấy tấm chăn mỏng duy nhất mà mình có được đắp cho anh, dù sao có còn hơn không.
“Sao lại uống nhiều như vậy, lại vì Vân Minh sao? Nhưng Vân Minh… đang ở đây mà.” Đã rất lâu rồi cậu không có cơ hội ngắm nhìn anh thật kĩ, trong chốc lát cậu lại bị anh thu hút, không nhịn được mà nuốt nước bọt, cúi người xuống, run rẩy, run rẩy hôn nhẹ lên cánh môi vẫn còn hương vị cay nồng của anh.
Hôn xong, cậu vội vàng muốn chạy trốn, sợ sẽ bị anh phát hiện, nhưng vì luống cuống nên cậu nên cậu không biết làm sao để xe lăn quay đầu lại, vụng về đến mức khiến cho bản thân bị té ngã xuống đất.
“Á…!”
Mạc Khải Quân bị tiếng động ồn ào đánh thức, anh mơ hồ mơ mắt ra.
Cậu mím chặt môi, chật vật ngồi dậy, sợ hãi không dám nhìn anh, rụt rè lùi về sau: “Em… em chỉ… em chỉ…”
Cậu định giải thích, đột nhiên anh lại nắm chặt lấy cổ tay cậu, ánh mắt nhìn cậu có chút khác lạ, anh nhẹ giọng: “Vân Minh, em cuối cùng cũng chịu gặp anh.”
Vân Minh trong thể xác của Hạ Tâm cảm thấy kinh ngạc, cậu run rẩy, còn nghĩ rằng anh đã nhận ra cậu, đã chịu thừa nhận cậu là Vân Minh.
“Vân Minh, anh sẽ trả thù cho em, anh nhất định sẽ giết người ta trả thù cho em.”
Cậu rũ mắt, cảm thấy thật nực cười, sao anh có thể dễ dàng thừa nhận cậu là Vân Minh, chỉ vì anh quá say nên mới không phân biệt được, mới nhận nhằm gương mặt của Hạ Tâm là Vân Minh.
Có lẽ, cũng chỉ khi anh say bí tỉ không còn biết gì nữa thì cậu mới có cơ hội lại gần anh với thân phận là Vân Minh. Vì khi say, anh không nhìn rõ người phía trước là ai, chỉ cần người đó mang dáng vẻ và tính cách của của cậu thì anh đều cho là cậu. Nhưng mà anh sẽ rất nhanh phát giác ra vì trong tim anh có cậu, chỉ một sơ hở nhỏ cũng có thể khiến anh nhận ra ngay, cơ mà cậu đích thực là Vân Minh, vậy nên anh sẽ không thể nào tìm ra sở hở.
Cậu cười khổ, cũng không biết nên vui hay nên buồn: “Em ở đây, em chính là Vân Minh của anh.”
Cậu thầm nghĩ, thôi kệ vậy, quan tâm nhiều như vậy làm gì, chỉ cần cậu được ở bên cạnh anh với thân phận là Vân Minh một giây, một phút thôi cũng rất đáng giá. Mặc kệ hậu quả, mặc kệ sẽ đau đớn như thế nào, hết thảy đều không quan trọng.
Mạc Khải Quân ôm lấy cậu, nông nóng hôn lên bờ môi đỏ mọng của cậu, gặm chặt không chịu buông, cứ như khi buông ra cậu sẽ liền tan biến không còn dấu vết.
“Ưm… Khải… Khải… Quân!” Cậu bị anh hôn đến không thở nổi, nhẹ nhàng đấm vào ngực anh.
Mạc Khải thở dốc, chầm chậm đẩy cậu ra khiến sợi chỉ bạc kéo dài như sợi phô mai sao đó thì bị đứt.
Vân Minh tựa vào ngực anh, cứ như bị hơi men của anh chuốc say, nửa mê nửa tỉnh nói: “Khải Quân, chúng ta còn có thể trở lại như trước không?”
Đột nhiên, anh bế cậu lên: “Vân Minh, anh không cho em đi nữa đâu, em phải ở lại bên anh, anh sẽ nhốt em lại, không cho bất kì ai cướp em khỏi tay anh.”
Anh thật sự say đến mức quên đi tất cả mọi chuyện, hoặc là anh không muốn để tâm nhiều đến như vậy. Mặc kệ cậu là người hay ma, là ảo ảnh hay là trong mơ anh đều không quan tâm, anh chỉ muốn cậu, ngay lúc này anh chỉ muốn tìm lại hơi ấm của trước kia, tìm lại hơi thở của cậu, mùi hương của cậu.
Khải Quân đưa cậu về phòng, anh đặt cậu trên chiếc giường lớn, lòng anh rạo rực, không nhịn thêm được nữa mà xé rách áo của cậu, hôn lên xương quay xanh của cậu, cắn mạng vào ngực cậu.
“Khải Quân… anh… anh làm gì vậy?” Cậu sợ khi tỉnh lại anh sẽ cảm thấy hối hận, sẽ cảm thấy ghê tởm nhưng cậu căn bản lại không có khả năng thoát thân, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm dưới thân anh.
“Thật vướng víu!” Anh tặc lưỡi sau đó cởi áo sơ mi ra quăng xuống đất, lại tiếp tục dịu dàng hôn lên bờ môi cậu, vuốt ve mái tóc cậu.
Người đàn ông này dần mất kiểm soát, anh thở hắt ra, thì thào bên tai cậu: “Anh rất nhớ em, Vân Minh, anh thật sự rất nhớ em.”
Cậu chủ động ôm anh, nức nở nói: “Em… cũng rất nhớ anh. Chỉ đêm nay thôi, chỉ được ở cạnh anh một đêm nay thôi, có chết em cũng cảm thấy mãn nguyện.”
Chợt, anh cắn vào bờ môi cậu: “Suỵt! Không được nói những lời này, em sẽ không chết, em sẽ ở bên cạnh anh.”
Vân Minh mỉm cười ngốc nghếch: “Ừm… em sẽ ở cạnh anh, em không đi đâu hết.”
Bàn tay anh đan chặt lấy bàn tay cậu, còn bàn tay hư hỏng kia thì chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, chạm vào nơi nhạy cảm của cậu: “Vân Minh, anh không chờ thêm được nữa.”
Cậu liếc nhìn đũng quần anh, chỗ đó thật sự đã có phản ứng, còn nhô lên rất to, cậu đỏ mặt, vội vàng nhìn sang chỗ khác: “Anh… anh lại vậy rồi.”
Anh cười khẽ: “Mỗi lần em đỏ mặt… em có biết là quyến rũ lắm không?”
Chỉ một lát sau, cả hai đã trần như nhộng, anh nắm lấy bàn tay cậu, để cậu chạm vào thứ đó của mình: “Anh không có chuẩn bị gì cả, vậy thì lấy “tinh binh” làm chất bôi trơn đi. Nhưng trước đó, em phải giúp anh mới được.”
“Em… em nên làm gì đây?” Cậu dùng tay che mặt, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì cả, cảm giác vô cùng ngượng ngùng. Tuy cậu và anh ở bên nhau sau năm, sống chung được ba năm nhưng cậu chưa từng làm những việc này, đều là anh làm cho cậu, nhất thời không biết làm sao mới đúng.
Anh nắm lấy bàn tay đang che mắt của cậu kéo lên đỉnh đầu, còn tay kia thì bị anh giữ chặt, chậm rãi vuốt ve, mô tả lại hình động mờ ám.
“Em đã 22 nhưng vẫn giống y như lúc 18 vậy, đáng yêu không thể chịu nổi.” Anh hôn lên mắt cậu, bên dưới vẫn không ngừng vuốt ve lên xuống.
Chợt, cơ thể anh hơi run rẩy, anh ra lệnh cho cậu: “Há miệng!”
Cậu ngoan ngoãn nghe lời anh, ngay sau đó anh đã chiếm lấy bờ môi cậu, dùng lưỡi tiếng sâu vào khoang miệng cậu, khi cậu rụt rè rụt lưỡi lại anh liền hôn sâu hơn khiến cậu không thể thở, sau đó cắn nhẹ vào đầu lưỡi cậu như một sự trừng phạt.
“Hự!”
Anh rùng mình, bên dưới phun ra chất dịch nhày, rất nhiều, cứ như đã rất lâu rồi chưa được phát tiết.
“Khải… Khải Quân!” Sau khi hôn, đầu óc cậu choáng váng vì bị thiếu oxi, cậu mơ hồ, còn chưa kịp mở mắt thì anh đã lật người cậu lại, trét chất dịch vẫn còn ấm nóng đó vào lỗ hậu của cậu, trực tiếp đẩy sâu vào bên trong khiến cho cậu không ngừng run rẩy, hai tay siết chặt lấy chiếc gối.
“Có đau không?” Anh thì thầm bên tai cậu, liếm láp vành tai cậu.
Cậu mím môi không lên tiếng, liên tục lắc đầu.
“Anh nhẹ nhẹ nhàng.” Anh vừa mói vừa cầm thứ kia chạm vào mông cậu: “Anh cho vào đây!”
Vừa dứt lời anh đã đẩy thứ đó vào trong, thứ của anh rất to khiến cho cậu như phát điên, cỏi họng vang lên âm thanh nhỏ nhặt.
“Em… thả lỏng một chút!” Anh nâng cằm cậu lên, lại dùng nụ hôn dẫn dụ cậu, đồng thời, thúc mạnh một lần vào hết bên trong cậu.
“Á! Đau… ư… đau…”
Anh đan chặt lấy mười ngón tay cậu, thở hắt vào cổ cậu, cắn vào bả vai cậu, nhẹ nhàng cử động thân dưới: “Sẽ hết đau ngay thôi… anh hứa sẽ nhẹ nhàng.”
Nước mắt cậu rơi xuống, cậu nức nở nói: “Không sao, em chịu được, anh cứ… ư… làm theo ý anh muốn.”
“Không được, anh không muốn làm đau em, lỡ đâu em lại tức giận bỏ rơi anh thì sao? Anh không cho phép việc đó xảy ra.” Anh thúc sâu vào trong cậu, lại nói: “Vân Minh, anh yêu em, đừng rời xa anh! Cầu xin em, đừng đi!”