Một tháng sau đó Mạc Khải Quân không đến bệnh viện thêm lần nào nữa, thường ngày chỉ có vệ sĩ và Phó Thái là đến xem sự sống chết của cậu để báo cáo lại với anh. Có lẽ anh cảm thấy chán ghét cậu đến cùng cực, không muốn nhìn thấy dù chỉ một giây, một phút.
Nhưng cũng đúng thôi, vì giờ đây linh hồn của cậu đang ở trong thân xác của Liêu Hạ Tâm, còn thân xác của cậu có lẽ cũng đã thối nát từ lâu, không có cách nào hoán đổi lại.
Vậy là cậu phải sống với hình hài này mãi mãi, mãi mãi bị anh ghẻ lạnh, bị ba mẹ ruồng bỏ?
Thế thì ông trời cho cậu được sống trên thế gian này làm gì chứ? Có ý nghĩa gì không? Từ người bị hại trở thành sát nhân, số mệnh là đang muốn trêu đùa cậu sao?
Tay chân của cậu đã được tháo bó bột, những vết thương trên người cũng đã lành lặn từ lâu, chỉ có điều, cậu không thể tự bước xuống giường cũng không được ra ngoài, bây giờ cậu chính là một kẻ tàn phế, ngày ngày chỉ có thể ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ, nhìn mặt trời mọc rồi lại lặng, nhàm chán vô biên.
Cậu tự hỏi, liệu đây có phải là thử thách mà cậu và anh phải vượt qua không? Nếu như... anh mãi mãi cũng không nhận ra cậu thì sao?
Cậu đã chết một lần, cho dù có chết trong tay anh cậu cũng không oán trách, chỉ là... cậu không chịu được khi ánh mắt lạnh lẽo, vô tình đó đặt lên người cậu, càng không chịu được việc anh đau khổ vì cái chết của cậu, biến thành một con ác quỷ khát máu, ngày ngày chìm trong bi thương và bia rượu.
Cậu muốn nói cho anh biết, cậu vẫn còn sống. Nhưng, cậu đã nói, và anh chưa một lần tin cậu, không lẽ cậu phải sống vật vờ như vậy chờ đợi cái chết mà anh dành cho cậu?
"Cạch!"
Tiếng mở cửa vang lên, đám người Phó Thái bước vào, anh ta ra lệnh: "Đưa người đi!"
Cậu sợ hãi muốn kháng cự nhưng căn bản không làm được gì, cậu bị đám vệ sĩ đó bịt mắt, trói chặt tay trên xe lăn.
"Các người... các người muốn đưa tôi đi đâu?" Giọng cậu run rẩy, có lẽ thứ mà cậu đang lo lắng đã đến, là cái mà Mạc Khải Quân gọi là "sống không bằng chết".
"Phó Thái, thật ra tôi là Liêu Vân Minh, anh có thể tin tôi một lần không? Tôi thật sự là Liêu Vân Minh, tôi và Liêu Hạ Tâm bị hoán đổi..."
Cậu còn chưa kịp nói xong thì tên vệ sĩ kia đã tiêm vào người cậu thứ gì đó, có lẽ là thuốc an thần.
Phó Thái ngoái ngoái tai: "Thật ồn ào!" Song, anh ta lại lệnh cho đám người kia: "Đưa cậu ta đi, đừng để chậm trễ."
Sau khi đám người đó đưa cậu đi, Phó Thái mới thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng thoái khỏi cảnh ăn nhờ ở đậu trong bệnh viện rồi, có thể về nhà đánh một giấc. Nhưng cũng thật kì lạ, sao Liêu Hạ Tâm này luôn miệng nói mình là Liêu Vân Minh? Là do tai nạn nên thần trí có vấn đề sao?"
Nói thật, Phó Thái cũng có chút cảm thấy đáng tiếc cho Liêu Hạ Tâm, vì cậu trước giờ tài giỏi, gương mặt cũng rất xinh đẹp, đặc biệt là đặc ba mẹ nuôi hết mực che chở, yêu thương, nếu muốn tìm một người thật lòng yêu thương cậu không phải là không thể, tại sao nhất định phải truy đuổi theo thứ vốn dĩ không thuộc về mình, đi đến bước đường ngày hôm nay? Âu cũng là do cậu từ làm từ chịu, không thể trách người khác, nhưng người đáng thương nhất trong sự việc lần này vẫn là Liêu Vân Minh, vô duyên vô cớ lại bị em trai giết hại, còn là ngay trước ngày cưới.
Chỉ có điều, đó mới là mặt nổi của sự việc, còn sự thật đã bị nhấn chìm xuống đáy đại dương bao la, khó lòng giải thích. E là mãi mãi cũng không thể nói rõ ràng.
Suy cho cùng Liêu Vân Minh không chỉ đáng thương mà còn bị hại rất thê thảm, phải gánh chịu sự trừng phạt thay kẻ khác, dày vò về thể xác lẫn tinh thần. Còn Liêu Hạ Tâm thì sao? Cậu ta có thể chết một cách dễ dàng, không phải chịu bất kì nỗi khổ thế gian nào, ra đi không chút vướng bận, nột cái chế êm ái như vậy có gọi là trừng phạt không?
Vậy nên câu "chết thì dễ, sống mới khó" thật sự không hề sai. Để được sống, cái giá phải trả, quá đắt.