Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 201: Phong Như Sương gặp xui xẻo.




Edit: Hạ gia
Beta: MAC
Nữ nhân nhớ thương Quốc Sư ở Lưu Vân Quốc này nhiều như vậy! Lỡ như chờ đến khi nàng ta trở lại, Quốc sư không còn thuộc về nàng ta nữa thì phải làm sao?
''Đúng rồi, chắc chắn là do Phong Như Khuynh đã nhìn thấy dung mạo tuấn mỹ của Quốc Sư, sợ bản thân không phải đối thủ nên mới bằng mọi cách đưa con đến quân doanh, muốn khiến con phải rời khỏi Quốc sư! Tâm địa của nàng ta cũng thật ác độc!''.
Ánh mắt Lưu Dung mang theo đau lòng, nhưng bà ta hiểu rõ, Phong Như Sương không thể tiếp tục ở lại hoàng thành nữa.
Nếu không với tính tình hiện tại của Phong Như Khuynh, không biết còn định làm gì Sương Nhi của bà ta nữa đây.
''Sương Nhi, mẫu phi cũng không nỡ để con đến một nơi như quân doanh, nhưng mà... Phong Như Khuynh đã có ý muốn buông bỏ, nếu con còn không chịu đi nàng ta sẽ không dễ dàng buông tha cho con đâu, e rằng... ngay cả mẫu phi cũng sẽ bị liên lụy.''
Thân thể Phong Như Sương cứng đờ, nàng ta ngước mặt lên, trên khuôn mặt đầy nước mắt tràn ngập vẻ bi thương và thống khổ.
Đột nhiên, nàng ta cười lạnh một tiếng.
''Mẫu phi đang cân nhắc vì an nguy của con, hay là vì.... Lưu gia?''
Sắc mặt Lưu Dung lập tức trắng bệch.
Sương Nhi là nữ nhi của bà ta, sao bà ta có thể không đau lòng?
Nhưng hiện tại, bà ta không có cách nào cứu được nàng!
''Sương Nhi, con nhẫn nhịn một chút, qua một thời gian nữa thôi mẫu phi sẽ đi đón con trở về.'' Tay Lưu Dung xuyên qua song cửa sắt, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Phong Như Sương: '' Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng phải lo lắng vì đại cục, nếu hiện tại chọc giận bệ hạ thì có thể sẽ khiến Lưu gia gặp tai ương, con hiểu không?''
Nếu không có Nạp Lan Trường Càn và Tần Phi Dương cùng lúc đột phá tới linh võ giả, Sương Nhi của bà ta sẽ không phải chịu ủy khuất và đau khổ như vậy!
Lưu Dung khẽ khép mi, che dấu sự tàn nhẫn nơi đáy mắt.
Phong Như Khuynh, tất cả những gì hôm nay ngươi đã làm với mẫu tử bọn ta, ngày sau ta sẽ trả lại ngươi gấp trăm ngàn lần.
Phong Như Sương ngẩn ra, nàng ta sững sờ khi nhìn thấy gương mặt âm trầm của Lưu Dung, lời nói đầy chua sót.
''Vậy Quốc sư thì phải làm sao bây giờ? Mẫu phi, con thật sự thích chàng, lần đầu tiên nhìn thấy chàng, con đã thích chàng rồi. Kiếp này trừ Quốc sư ra con sẽ không gả cho ai khác.”
Nàng ta vĩnh viễn không quên, một năm đó, khi nàng ta còn trẻ không rành thế sự đã xông vào Nam Trúc Lâm.
Nam nhân bạch y ngồi bên cây huyền cầm, dung mạo tuấn mỹ xuất trần tựa trích tiên.
Hình ảnh đó đánh mạnh vào tim khiến tâm nàng ta lay động. Cũng từ đó về sau không còn ai có thể lọt vào mắt nàng ta.
Nếu đời này nàng ta không thể trở thành thê tử của hắn thì cuộc sống còn ý nghĩa gì?
''Sương Nhi, con hãy nghe ta nói,'' Lưu Dung cắn chặt răng, lòng nặng trĩu: ''Lúc trước ta từng đi tìm Quốc sư...''
Thân thể Phong Như Sương cứng đờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn Lưu Dung.
Lưu Dung hít sâu một hơi: '' Ta còn nói với Quốc Sư việc cưới con.''
''Quốc sư nói sao?'' Trái tim Phong Như Sương căng thẳng, dĩ nhiên đã quên tình cảnh hiện giờ của mình, chỉ nhìn Lưu Dung với ánh mắt sốt ruột.
Đáy mắt Lưu Dung xẹt qua một tia sáng: ''Chính miệng Quốc sư nói cho ta biết, hắn thích tài hoa và dung mạo của con, cũng nguyện ý thú con làm thê, chỉ là...''
''Chỉ là làm sao?'' Phong Như Sương gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng của nàng ta tràn ngập vui sướng.
Quốc sư nói... Thích nàng ta?
Thật vậy không?
''Quốc sư nói cho ta biết, hắn cũng giống như chúng ta, đều chán ghét Phong Như Khuynh, nếu chúng ta có thể thay hắn trừng trị Phong Như Khuynh, hắn sẽ nguyện ý thú con.''
Vui sướng trên khuôn mặt Phong Như Sương duy trì không lâu đã phải tiêu tán.
Nàng khó khăn nhấp môi: ''Mẫu phi đang lừa gạt con đúng không? Với thực lực của Quốc sư muốn đói phó Phong Như Khuynh dễ như trở bàn tay. Cho dù chán ghét nàng ta thật thì vì sao phải khiến chúng ta động thủ với nàng ta ?''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.