- Long Phong, tôi mời anh một ly, lần này lão Ngô được cứu sống, cũng phải cảm ơn anh.
Miệng của Vương Thần khá lớn, gã đứng dậy hướng về phía Long Phong mời rượu, dù sao hôm nay có Trương Dương ở đây nên gã cũng không sợ uống nhiều.
Thấy Vương Thần mời rượu Long Phong những người khác đều cảm thấy kinh ngạc, Thường Phong ngồi cạnh Long Phong vội vàng đỡ lấy người gã, cẩn thận đỡ Vương Thần ngồi xuống.
- Anh uống nhiều rồi có đúng không?
Thường Phong nhỏ giọng hỏi Vương Thần một câu, bọn họ tiếp xúc với Long Phong không lâu, nhưng cũng biết đó là một người cực kỳ lãnh đạm.
Lần trước cùng đi săn thú, Long Phong ngoài việc đi theo Trương Dương ra thì gần như không nói chuyện nhiều với bọn họ.
- Tôi không uống nhiều, lần này không có Long Phong, thì đối phó thế nào với người dưỡng cổ kia? Thân thủ của Long Phong nhất định là rất tốt, tôi rất hâm mộ Trương Dương có một vệ sĩ lợi hại như vậy.
Vương Thần lắc lắc đầu, nói xong sắc mặt Long Thành có chút thay đổi.
Long Phong đúng là vệ sỹ của Trương Dương, nhưng kết quả bọn họ đánh cuộc, Long Phong và những vệ sỹ chỉ vì tiền khác quả thực là khác nhau, hơn nữa địa vị thân phận của Long Phong còn cao hơn cả hắn.
Được người ta nói ra thân phận vệ sỹ trước nhiều người như vậy, Long Thành lo lắng Long Phong sẽ tức giận, dù sao hai từ "vệ sỹ" nghe như công việc hầu hạ người khác.
- Vương Thần, ngồi cẩn thận.
Long Thành đột nhiên quát Vương Thần một tiếng, Long Thành là người có uy tín nhất trong số bọn họ, thấy gã vừa quát như vậy, Vương Thần lập tức im miệng.
Cho dù có uống rượu cũng sẽ nghe lời Long Thành, đây là sự uy tín của Long Thành trong lòng bọn họ.
- Không cần phải như vậy, rượu này tôi sẽ uống.
Long Phong đột nhiên đứng lên, cười nói với Long Thành một câu, sau đó gã nâng ly một hơi uống cạn.
- Rượu này tôi uống rồi, nhưng có chuyện tôi phải nói rõ, người cứu sống Ngô Chí Quốc chủ yếu là Trương Dương, lần này tôi không bỏ ra bao nhiêu công cả.
Long Phong cầm chén rượu không, cười nói. Sau khi nói xong mới ngồi xuống.
Long Thành, Trương Dương đều mở to mắt nhìn, đến cả Hoàng Hải, Lý Á và Thường Phong đều giật mình nhìn Long Phong.
- Được, Long Phong uống rồi, rượu này tôi cũng uống.
Vương Thần đột nhiên lại nói một câu, sau đó uống cạn chén rượu.
Chén rượu này khá lớn, sau khi uống xong, Vương Thần có vẻ mơ hồ…
- Long Phong, tôi cũng mời anh một ly.
Thấy Long Phong thật sự uống rượu, Lý Á cũng đứng lên, lần này Long Thành không nói gì thêm.
Chén rượu này Long Phong cũng uống, một lúc sau Tô Triển Đào, Hoàng Hải cũng lần lượt mời rượu Long Phong.
Nói ra, quen biết nhau lâu như vậy rồi, Long Phong thực sự uống rượu cùng bọn họ như vậy thì đây là lần đầu tiên.
Trương Dương nhìn Long Phong, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc, tuy nhiên rất nhanh, hắn liền nở nụ cười, còn gật gật đầu.
Long Phong lúc này dường như đã thay đổi so với trước kia. Tuy nhiên sự thay đổi này đối với gã không phải là xấu, Trương Dương cũng vui vẻ nhìn sự thay đổi này của gã.
Một bữa cơm ăn rất lâu, cuối cùng cũng có người uống say.
Long Phong hôm nay uống cũng không ít, đám Lý Á đều khen tửu lượng của Long Phong cao.
Sau bữa cơm, thái độ của mọi người đối với Long Phong thay đổi rõ ràng, sự thay đổi này Long Phong cũng cảm nhận được, khiến cho gã có cảm giác không nói được thành lời.
Đây là lần đầu tiên gã tiếp xúc một cách "thân mật" với người "bình thường" như vậy. Kết quả không hề giống với tưởng tượng của gã, và hắn cũng không có bất kỳ phản cảm nào.
Sau khi ăn tối xong tất cả mọi người trở về, Ngô Chí Quốc không uống rượu, gã gọi điện thoại đến công ty bảo lái xe đến đưa những người uống nhiều như Vương Thần và Vương Hải về nhà.
Long Phong ở cùng với Trương Dương, còn có cả Khúc Mỹ Lan.
Chuyện của Khúc Mỹ Lan Trương Dương đã giải thích với Mễ Tuyết, Mễ Tuyết tỏ ra rất thông cảm, còn rủ cô đêm nay ngủ cùng mình.
Cuối cùng Trương Dương sắp xếp mới từ bỏ, Khúc Mỹ Lan tạm thời ở cùng Long Phong, phòng Long Phong thuê cũng có hai phòng, có thể bố trí cho cô một phòng.
Trương Dương vừa mới trở về, không muốn có "bóng đèn" đi theo.
Lần này đi ra ngoài, tuy nói lộ trình rất căng, nhưng dù sao cũng tiết kiệm được thời gian, tính đâu ra đấy, không để Mễ Tuyết phải đợi lâu.
Hai người ôn tồn vuốt ve nhau một hồi mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Hôm sau là cuối tuần, Mễ Tuyết không có tiết, cô cũng không đến khách sạn.
Tối hôm qua bọn họ đã thương lượng, quyết định chuyển nhà, chỗ này gần trường, nhưng lại khá chật chội.
Trước đây Long Phong ở cùng, một thời gian ngắn thì không vấn đề gì, nhưng thời gian dài thì không ổn lắm.
Hiện tại lại thêm Khúc Mỹ Lan, lại càng bất tiện hơn, hai người sau khi bàn bạc đã quyết định chuyển đến căn biệt thự đã mua trước đây, dù sao nơi đó cũng đã trang hoàng tương đối rồi.
Bên đó phòng nhiều hơn, bốn người có thể ở thoải mái.
Sáng sớm, Trương Dương sẽ dẫn Long Phong và Khúc Mỹ Lan đến.
Vì phần lớn đồ đạc để lại, nên bọn họ không cần phải chuẩn bị nhiều, chỉ mang mấy bộ quần áo và một chút nhu yếu phẩm, là có thể chuyển nhà.
Đồ đạc của Mễ Tuyết thì khác nhiều, đa số cũng là quần áo, thời điểm chuyển nhà, Mễ Tuyết còn kêu ca.
Lúc trước đồng ý cùng thuê nhà với Trương Dương, cô còn nói chỉ ở một tháng, chăm sóc Trương Dương, không ngờ ở cùng rồi lại không thể bỏ đi, nếu có rời đi thì cũng phải đi cùng Trương Dương, hai người từ nay về sau sẽ không tách rời nhau.
Căn biệt thự mới đồ đạc đầy đủ, chỉ thu dọn một chút là có thể ở.
Đến đây, Khúc Mỹ Lan liền giúp đỡ mọi người vận chuyển đồ đạc, quét dọn vệ sinh, Trương Dương chọn phòng xong, sau thi thu dọn đồ đạc của mình thì Khúc Mỹ Lan đã thu dọn phòng khách sạch sẽ rồi.
Nhìn Khúc Mỹ Lan chịuu khó vậy, Trương Dương cũng khẽ gật đầu.
Khúc Mỹ Lan rất có con mắt thẩm mỹ, có một người như vậy trong nhà thì chẳng còn gì bằng, thậm chí cô còn có thể kiêm thêm chức vệ sỹ.
Đương nhiên, Trương Dương chắc chắn phải quan sát cô một thời gian ngắn nữa, dù sao cô cũng là đệ tử của lão yêu bà.
Khúc Mỹ Lan thu dọn rất nhiều đồ, bao gồm cả đồ của Trương Dương.
- Những loại thuốc này cô đừng động vào, để cho tôi xử lý là được.
Thấy Khúc Mỹ Lan đang định thu dọn một cái túi, Trương Dương lạp tức đi lên nói một câu.
Trong túi này đều là những dược liệu quý mà Trương Dương mang về từ núi Dẫn Long, số lượng tuy không nhiều nhưng đều là tinh phẩm cả, có tác dụng rất lớn đối với hắn.
- Vâng, công tử.
Khúc Mỹ Lan lập tức đáp ứng một câu, nhìn một gói to khác, cô lại tỏ ra do dự.
Quay đầu đi, cô lại quay lại nhìn gói to kia, trong ánh mắt mang theo khát vọng, giống như bên trong túi có thứ gì đó hấp dẫn đặc biệt đối với cô vậy.
Trương Dương đi tới, trực tiếp cầm gói đó lên.
Khúc Mỹ Lan cắn chặt môi dưới nhìn Trương Dương, cuối cùng đi lên một bước, nói.
- Công tử, tôi có thể xin công tử một thứ được không?
Khúc Mỹ Lan nhỏ giọng nói, vẻ rất không yên.
Trương Dương hơi sững sờ, lập tức hạ giọng nói:
- Cô muốn thứ gì?
Lúc hỏi, Trương Dương còn đang suy đoán là Khúc Mỹ Lan rốt cuộc muốn thứ gì.
Liệu có phải là linh dược hay thần binh lợi khí gì đó không? Dù sao lão yêu bà đã có tiền lệ như vậy rồi.
Linh dược của Trương Dương không ít, cũng có thần binh lợi khí, tuy nhiên hắn không tặng không cho người khác. Hơn nữa nhưng linh dược này hắn vất vả lắm mới lấy được.
Nếu như Long Phong muốn, thì hắn sẽ không từ chối, bởi những linh dược này đều có công sức của Long Phong nhưng với Khúc Mỹ Lan thì không được.
- Cỏ Dẫn long của công tử, có thể cho tôi xin một gốc không? Tôi chỉ cần một gốc là được rồi.
Khúc Mỹ Lan nhìn Trương Dương nhỏ giọng nói, sau khi nói xong, ánh mắt còn hiện lên sự khao khát.
Trương Dương hơi sững sờ, mở miệng hỏi:
- Cô muốn cỏ Dẫn long?
Khúc Mỹ Lan không giống như hắn nghĩ, muốn xin một thứ tốt, điều này cũng khiến cho Trương Dương thở phào một cái, nếu
- Vâng, tôi chỉ cần một cây là được.
- Cô muốn cỏ Dẫn long để làm gì?
Trương Dương không từ chối mà cũng không đồng ý, hỏi lại một câu.
Cỏ Dẫn long hắn đào được 5 gốc, mỗi gốc đều có năm sáu lá cỏ, có đưa cho Khúc Mỹ Lan một cây cũng chẳng vấn đề gì.
Hắn mang nhiều cỏ Dẫn long về như vậy là muốn nghiên cứu tác dụng của cỏ Dẫn long, tuy nhiên lúc này hắn mới nhớ đến, Nam Cương sớm đã có truyền thuyết về cỏ Dẫn long như vậy thì có lẽ sẽ biết cách sử dụng loại cỏ này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Cỏ Dẫn long là loại mỹ phẩm tốt nhất, dùng cỏ Dẫn long có tác dụng giúp làn da trắng trẻo căng mịn, giống như da của em bé vậy.
Khúc Mỹ Lan nói xong, sắc mặt có chút đỏ lên.
Phụ nữ thì luôn mong muốn mình xinh đẹp, Khúc Mỹ Lan cũng không ngoại lệ, trước kia cô không dám nghĩ đến, nhưng khi biết Trương Dương có trong tay cỏ Dẫn long, cô mới nảy ra ý nghĩ như vậy.
Chỉ cần một cọng cỏ lá cũng giúp được cô rất nhiều, có thể giúp cho làn da căng mịn, trắng nõn.
- Thẩm mỹ?
Trương Dương tỏ ra kinh ngạc, hắn không nghĩ đến việc cỏ Dẫn long còn có tác dụng như vậy.
Khúc Mỹ Lan lập tức gật đầu nói:
- Đúng vậy, cỏ Dẫn long trước đây còn có tên là cỏ Mỹ nhân, trước khi con cự long đến, cỏ Mỹ nhân tuy không nhiều lắm nhưng cũng có thể tìm thấy, lúc đó Nam Cương có rất nhiều mỹ nữ, hơn nữa trông còn trẻ hơn tuổi rất nhiều.
- Cỏ Dẫn long chính là cỏ Mỹ nhân?
Trương Dương mở to hai mắt thốt lên, hắn vô cùng kinh ngạc.
Cỏ Mỹ nhân trong cuốn bí tịch của Trương gia cũng được ghi lại, là môt loại cỏ có linh tính, Trương Dương nghĩ rằng cỏ này đã không còn tồn tại, nhưng ngờ nó được "đổi tên" như vậy.
Theo lời của Khúc Mỹ Lan cộng với những đặc tính của cỏ thì Trương Dương có thể kết luận, cỏ Mỹ nhân mà Trương gia ghi lại chính là cỏ Dẫn long trong tay hắn.
- Mấy trăm năm trước, đúng là đều gọi như vậy.
Khúc Mỹ Lan lại gật đầu, còn có chút nghi hoặc nhìn Trương Dương, cô không hiểu tại sao Trương Dương lại phản ứng lớn như vậy.