Nghe được lời nói của Túc Diệp, những người vây xem ở Hương Minh lâu không hẹn mà lũ lượt nhìn về phía Sở Lưu Nguyệt. Túc Thế tử cũng đã nói như vậy rồi, nếu còn thừa có thể trả lại cho hắn là được, tránh sau này lại bị lãnh huyết Diêm vương chọc tức.
Sở Lưu Nguyệt thiếu chút nữa xông qua liều mạng, nam nhân này còn giả bộ giỏi hơn nàng, biết rõ Tuyết Sơn Xích Long Quả bị Sở Lưu Liên ăn rồi mà vẫn nói như thế. Lời này của hắn ngược lại đã hóa giải sự sợ hãi của người khác đối với hắn, cho rằng Thế tử Túc Vương cũng không tệ. Đồ quý hiếm như Tuyết Sơn Xích Long Qủa cũng không so đo, xem ra hắn cũng không đáng ghét như lời đồn.
Sở Lưu Nguyệt nghiến răng, cuối cùng đành bất đắc dĩ nói:
- Túc Vương Thế tử có thể không biết, Tuyết Sơn Xích Long Quả kia đã bị tỷ tỷ của ta dùng rồi. Vốn là chỉ cần dùng một chút nhưng bởi vì nghe nói Tuyết Sơn Xích Long Quả có thể dưỡng nhan, tăng cường sức khỏe nên tỷ tỷ đã dùng hết rồi, bây giờ một chút cặn bã cũng không còn.
Nàng vừa nói xong, trong đám người có không ít người khinh thường đệ nhất mỹ nhân Sở Lưu Liên. Nữ nhân này sao có thể không biết tốt xấu như vậy, vì dưỡng nhan cường thân mà chà đạp lên tấm lòng của muội muội. Xem ra đệ nhất mỹ nhân cũng chưa hẳn là người tốt, trước kia nghe nói nàng dịu dàng, thiện lương, đối xử với muội muội tốt cỡ nào, nhưng giờ nhìn Sở Lưu Nguyệt gầy còm ốm yếu cũng thôi, đồ trên người nào so được với Sở Lưu Liên. Thân phận của Sở Lưu Nguyệt không hề kém Sở Lưu Liên nửa phần, vậy nên mới nói đứa nhỏ không mẹ chính là cây cỏ dại a. Diệp thi kia đối với Sở Lưu Nguyệt không tốt, tỷ tỷ này cũng chưa chắc đã tốt, không chừng chỉ là giả vờ.
Cách đó không xa trên xe ngựa của Sở phủ, Sở Lưu Liên đang ngồi ngây ngốc nhìn Túc Diệp, thấy Sở Lưu Nguyệt có thể thân cận Túc Diệp thì vừa ghen ghét vừa hận, nhưng nàng không nghĩ đến mình nằm cũng trúng chiêu.
Sắc mặt Sở Lưu Liên không cần nói cũng biết có bao nhiêu khó coi, tay dùng sức nắm chặt, ngón tay bấm vào trong da thịt.
Không ngờ Sở Lưu Nguyệt lại hủy hoại hình tượng của mình ngay trước mặt mọi người, thật đáng hận.
- Tiểu thư, Nhị tiểu thư thật sự quá thủ đoạn rồi.
Thủy Tiên và Thược Dược nhịn không được nói, sau đó cẩn thận nói:
- Tiểu thư, người nên cẩn thận một chút.
Thanh danh tiểu thư dùng bao nhiêu năm tạo dựng không thể bị hủy trong tay Nhị tiểu thư a, lời nói vừa rồi của Nhị tiểu thư đã khiến không ít người thất vọng về tiểu thư rồi.
Sở Lưu Liên không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, nàng thở hổn hển nghiến răng nghiến lợi hung ác:
- Ta không sợ nàng, Sở Lưu Nguyệt, ta nhất định tiêu diệt nàng ta.
Chưa diệt trừ nàng ta thì không thể làm tiêu mối hận trong lòng nàng, những việc Sở Lưu Nguyệt làm với mẫu thân và nàng, nàng sẽ trả lại tất cả.
Hơn nữa, quan trọng nhất là thấy Túc Diệp chú ý đến Sở Lưu Nguyệt càng khiến nàng điên cuồng tức giận. Nữ nhân kia chẳng qua là một tiện nhân xấu xí, dựa vào cái gì mà có thể được người xuất sắc như Túc Thế tử chú ý?
Tại đây Sở Lưu Liên tức giận đến mức muốn giết người, nhưng trước cửa Hương Minh lâu vẫn đang diễn ra tiết mục náo nhiệt.
Túc Diệp nhướn cao lông mày nhìn Sở Lưu Nguyệt, cười mà không cười nói:
- Đã là một chút bột phấn ngươi cũng không mang ra được, vậy làm chút việc Bản Thế tử sai bảo có lẽ không đến mức khiến ngươi tủi thân đi?
Sở Lưu Nguyệt trợn trừng mắt nhìn hắn, bởi vì nàng đứng gần lại ngửi thấy mùi Mê Điệt Hương trên người Túc Diệp trộn lẫn cùng hơi thở nam nhân, lộ ra sự mê hoặc quỷ dị.
Giờ phút này ngược lại nàng lại cảm thấy may mắn mình và nam nhân này từng có một tầng quan hệ rồi, cũng bởi vì loại quan hệ này nên nàng mới không bị hắn mê hoặc.
- Không tủi thân- Ba chữ khiến nàng cắn răng phun ra.
Sở Lưu Nguyệt vừa dứt lời thì một thanh âm ôn hòa mang theo sự vui mừng vang lên:
- Túc Diệp, ngươi đừng gây khó dễ cho Sở nhị tiểu thư nữa đi.
Vì lời này Sở Lưu Nguyệt mới chú ý đến những người khác. Nàng nhìn về phía nam nhân mặc áo gấm màu lam đứng bên cạnh Túc Diệp, thân hình hắn cao ráo nhưng hơi gầy, dù vậy cũng không ảnh hưởng đến sự xuất sắc của hắn ngược lại còn khiến hắn mang theo phong thái như tiên nhân không nhiễm bụi trần. Người này Sở Lưu Nguyệt cũng biết, chẳng những biết mà vừa nhìn thấy hắn trong đầu nàng đã tuôn ra không ít tin tức khiến nàng không khỏi kinh hãi.
Không nghĩ tới người mà chủ nhân trước của thân thể này thật sự yêu thích lại lại Thế tử Cơ Vương phủ. Từ trong trí nhớ nàng phát hiện ra Sở Lưu Nguyệt trước kia vì vị Cơ Thế tử này mà làm không ít chuyện ngốc nghếch, trong đó kể cả việc vụng trộm hái hoa mang đến trước bệ cửa sổ của Cơ Thế tử. Nàng còn thường xuyên trèo tường nhìn lén hắn, thậm chí còn tự tay thêu hầu bao đưa đến cửa sổ của hắn. Chẳng qua là những chuyện như vậy đều xảy ra lúc nàng tầm mười tuổi.
Sau khi Sở Lưu Nguyệt nhận được những tin tức này trong lòng không khỏi bội phục cổ nhân trưởng thành sớm, mười tuổi đã có đối tượng yêu thích, hơn nữa còn vì người mình thích làm nhiều chuyện như vậy. Nhưng tiếc là về sau nàng biết rõ vô vọng nên đã đem tâm ý đối với Cơ Thế tử cất giấu vào đáy lòng.
Mặc dù Sở Lưu Nguyệt biết tâm ý của Sở Lưu Nguyệt đời trước nhưng đó cũng không phải nàng. Nàng nhìn về phía Cơ Trần, vẻ mặt dịu xuống cười nói:
- Cảm ơn Cơ Thế tử nói giúp Lưu Nguyệt, tâm địa của Thế tử thật tốt, không giống một số người có tâm địa độc ác, người gặp người hận, hoa gặp hoa ghét, thật không biết vì sao đến giờ ông trời còn không mang hắn đi.
Sở Lưu Nguyệt mượn lời mắng người, những người đứng bên cạnh nàng đều là người thông minh, nghe xong lời nàng nói liền hiểu ngay ý tứ trong đó. Người người đều cảm thấy run sợ, lại có chút xấu hổ, trong lòng cũng khen ngợi một câu: Nha đầu này thật to gan. Không biết Túc Diệp xử trí nàng thế nào?
Ánh mắt Túc Diệp xoay chuyển, trở nên càng lạnh lẽo. Hắn nhìn chằm chằm vào Sở Lưu Nguyệt sau đó chậm rãi vươn tay bắt được tay Sở Lưu Nguyệt, giọng nói lạnh lẽo mang theo sát khí ngùn ngụt vang lên:
- Bản Thế tử vô duyên vô cớ mất Tuyết Sơn Xích Long Quả giá trị thiên kim, vốn nghĩ rằng ngươi có chỗ vui thú thì ra là không hề thú vị. Nếu đã vậy, tổn thất của Bản Thế tử làm sao lấy về? Ngươi nói đi, nếu ngươi sắc nước hương trời, xinh đẹp phi phàm, nói không chừng Bản Thế tử còn có thể bán ngươi để lấy lại chút vốn. Nhưng bây giờ, thân ngươi không có mấy lạng thịt, người cũng không gánh vác được chuyện gì, bán cũng không bán được giá tốt, ngươi nói xem phải làm như thế nào mới phải?
Trên gương mặt "xinh đẹp" của Túc Diệp hiện lên vẻ buồn rầu, đôi mắt phượng không ngại ngần đánh giá Sở Lưu Nguyệt, trong mắt ba phần lạnh lẽo, bảy phần hung ác.
Sở Lưu Nguyệt nhìn qua hắn, da đầu không khỏi run lên. Trong lòng có chút hối hận vì sự xúc động vừa rồi, nam nhân này không đem nàng đi bán thận chứ? Nghĩ như vậy nhịn không được ngẩng đầu nhìn Hương Minh lâu sau lưng Túc Diệp.
Túc Diệp bắt gặp ánh mắt bất an của nàng thì trong lòng thư thái một chút, hoa ra nha đầu này cũng có lúc bất an. Nhưng mà... khóe môi hắn khẽ nhếch, giọng nói vẫn lạnh như băng:
- Ngươi đừng nhìn, cho dù ngươi bán mình trả nợ cũng không được mấy lượng bạc.
Sắc mặt nháy mắt trầm xuống, lạnh lùng trợn mắt trừng Túc Diệp. Miệng nam nhân này thật độc, nàng hung hăng nói:
- Ngươi đừng quên ta là người Sở phủ, bán hay không cũng không phải do ngươi tính toán.
Túc Diệp không quan tâm nhướn mày, ra vẻ tốt bụng nói:
- Nếu không Bản Thế tử cùng ngươi đi Sở phủ một chuyến trước, thế nào?
Sở Lưu Nguyệt nín thinh, người Sở phủ thế nào nàng còn không biết sao? Chỉ sợ những người kia sợ đắc tội với Túc Diệp, nam nhân này chính là ma quỷ, sao mình lại dính tới hắn chứ?
Trước cửa Hương Minh lâu, Túc Diệp cầm cánh tay mảnh khảnh của Sở Lưu Nguyệt tựa như không hề có ý định buông ra.
Sở Lưu Nguyệt đang "đắm chìm" tức giận nên cũng không để ý. Cho dù chỉ là một động tác đơn giản lúc này cũng kéo theo không biết bao người đỏ mắt.
Vậy mà Túc Thế tử đi nắm tay Sở Lưu Nguyệt, vì sao không phải các nàng a? Rất nhiều người không ngừng oán thầm. Đôi mắt Sở Lưu Liên lại càng đỏ, nàng liều mạng nhìn chằm chằm vào chỗ hai cánh tay tiép xúc, hận không thể bổ nhào tới tách hai người kia ra. Nhưng Thủy Tiên và Thược Dược lôi kéo không cho nàng làm chuyện khiến người khác chê cười.
Trước cửa Hương Minh lâu, Ninh Vương Phượng Trinh thấy vậy có chút chướng mắt, mọi người tập trung ở đây cũng không phải chuyện tốt gì nên ra lệnh:
- Mọi người tản đi.
Ninh Vương ra lệnh, những người vây xem cũng không dám dừng lại trước cửa, quan phủ vẫn duy trì trật tự giờ cũng phụ trách giải tán đám đông.
Một bộ phận lớn người đã rời đi nhưng vẫn còn một ít người đứng lại phía xa cùng mấy cỗ xe ngựa dừng trên phố. Những xe ngựa này đều là danh môn vọng tộc ở Nam Ly Quốc, người trong xe là một số tiểu thư khuê các. Những người thấy đám người Thế tử Túc Vương phủ không đi tất nhiên cũng không muốn rời khỏi.
Hương Minh lâu, hoa khôi Tiêu Tiêu cũng dẫn người rời đi, cuối cùng chỉ còn lại mấy người Túc Diệp dừng ở trước cửa.
Sở Lưu Nguyệt thấy mọi chuyện xung quanh cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, nàng cúi đầu liền thấy cánh tay bị Túc Diệp cầm lấy, sắc mặt không khỏi trở nên vô cùng khó coi.
Nam nữ thụ thụ bất thân, nam nhân này thật vô sỉ, lúc trước ở Sở phủ đã ngửi tay nàng, bây giờ lại cầm tay nàng, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Sở Lưu Nguyệt đang định vùng ra.
Tay nàng còn chưa rút ra đã nghe tiếng vó ngựa vội vàng vang lên trên phố, ba con tuấn mã phi nhanh đến, rất nhanh đã đến trước cửa, người trên ngựa cũng lập tức nhảy xuống.
Người vừa tới gần đã nghe tiếng quát lạnh:
- Túc Diệp, ngươi đừng khinh người quá đáng. Tiểu Nguyệt Nhi là bằng hữu của Bản Thế tử, ngươi bắt nạt nàng chính là đối địch với Bản Thế tử.