Edit: Tiểu Khánh
Kỳ thực thần tiên và phàm nhân, chỉ khác nhau về thân thể. Nói về trái tim, con người mạnh mẽ hơn thần tiên nhiều lắm. Cửu Gia nghĩ, có lẽ mình được một kiếp phàm trần cũng là chuyện tốt, ít nhất y hiểu nhiều chuyện hơn đám già trên thiên giới kia.
“Này, đây là cơm của ngươi.”
Nhìn cai ngục đưa cơm thừa tới, Cửu Gia dở khóc dở cười. Y nói: “Cai ngục đại ca ơi, ngày mai tôi là người chết rồi, ngài không thể cho tôi chút thức ăn ngon sao?”
“Không muốn làm quỷ chết đói thì ăn đi!”
Cửu Gia hừ một tiếng, nói: “Nếu ở nhà ngươi cũng hung hăng như thế, cẩn thận vợ chạy theo người khác.”
“Này, ngươi đúng là cái tên không biết tốt xấu!”
“Chuyện gì vậy?” Có người từ bên ngoài đi vào, Cửu Gia theo tiếng nhìn lại, y giật nảy người.
Là Phó Lan Quân!
Phó Lan Quân mặc trang phục bó chân màu đen, chắc là vừa từ quân doanh huấn luyện ra. Trong tay hắn còn cầm theo hộp cơm sơn đỏ, thấy cai ngục đang cãi vã với Cửu Gia, hắn nhíu mi lại.
Cai ngục ít nhiều biết Cửu Gia và Phó Lan Quân quan hệ không nhạt, lập tức kinh hãi, cười xòa nói: “Phó vương gia, thuộc hạ đang đưa cơm trước khi hành hình cho y ạ.”
“Cơm trước khi hành hình?” Liếc cơm trong tay Cửu Gia, Phó Lan Quân nói với cai ngục: “Ta với người kia có chuyện cần nói. Ngươi mở cửa đi.”
Không dám chọc vào Phó Lan Quân, cai ngục chỉ có thể nghe theo.
Đợi cai ngục ra ngoài, Phó Lan Quân nhìn về phía Cửu Gia. Cửu Gia cũng đang nhìn hắn, không nói được là ánh mắt gì.
Y chỉ ngưng mắt nhìn hắn, cái nhìn này hàm chứa quá nhiều. Y cảm thấy mình đã nói những lời nhẫn tâm đến vậy, người đầu óc thẳng đuột như Phó Lan Quân bị y làm tổn thương chắc chắn không muốn gặp lại y nữa. Khoảng thời gian không có Phó Lan Quân, y nằm mơ rất nhiều, mơ tới Phó Lan Quân. Cảm giác trong mơ rất chân thực, hỉ nộ ai nhạc của đối phương và nỗi đau lòng không dứt của hắn. Nhưng lúc này Phó Lan Quân ở trước mặt y, lại khiến y cảm giác như mộng ảo.
Y cảm thấy có vài thứ, y không nắm bắt được.
Nhìn nhau như vậy một lát, Phó Lan Quân dời đường nhìn đi. Hắn đặt hộp xuống đất, sau đó mở ra. Bên trong là ít thức ăn và bánh ngọt ngon miệng, còn có một bầu rượu.
Cửu Gia thấy thế sửng sốt, sau đó nở nụ cười. Y nói đùa: “Ngươi biết ngày mai ta bị hỏa hình, đặc biệt mang bữa cơm cuối cùng cho ta sao?”
“… Ừ.”
“…”
Vốn là một câu nói đùa, đối phương lại trả lời nghiêm túc như thế. Phó Lan Quân vẫn luôn như vậy, bất kể Cửu Gia hỏi hắn cái gì, hắn đều chân thành trả lời.
… Tên ngốc, không biết có một số lời nói thật rất làm người khác tổn thương à?
Động tác rót rượu ngừng một chút, Phó Lan Quân ngẩng đầu nhìn Cửu Gia. Mặc dù trở thành tù phạm, nhưng khí chất phóng khoáng xuất trần trên người Cửu Gia vẫn khiến hắn mê muội. Lúc y vuốt cằm nhìn hắn, luôn khiến tim Phó Lan Quân khẽ động đậy.
Bị Phó Lan Quân nhìn như vậy, tâm tư Cửu Gia cũng hỗn loạn. Khẽ ho khan hai tiếng, y đi về phía trước hai bước, sau đó ngồi xếp bằng dưới đất.
Cầm lấy một miếng bánh ngọt, y nói: “Đây là bánh hạnh nhân do đầu bếp của Nghênh Tân Lâu làm!”
“Ngươi thích à?”
“Tất nhiên là thích rồi!”
Trong phường quy củ nghiêm ngặt. Khi còn bé, thầy sợ cơ thể của mấy đứa học nghề chúng ta trở nên nặng nề, ngay cả cơm cũng không cho ăn no. Chị ta liền lén để dành tiền khách thưởng lại, cứ cuối tháng lại đến Nghênh Tân Lâu mua bánh hạnh nhân cho ta. Sau này chúng ta trưởng thành cả rồi, không phải chịu đói nữa, mỗi cuối tháng, ta sẽ đưa nàng đến Nghênh Tân Lâu ăn bánh hạnh nhân.
“Ta nói với nàng, đợi thân thể ta khỏe, lại cùng nàng đến Nghênh Tân Lâu ăn bánh hạnh nhân. Chỉ tiếc rằng, phải nuốt lời rồi.”
Trong lòng Phó Lan Quân cũng không dễ chịu. Vừa rồi nhìn dáng đi của y, chân chắc chắn là hỏng rồi. Lúc y cầm bánh lộ ra bàn tay, vết bỏng bên trên cũng mới khép miệng. Hôm nay y lại có vẻ bình thản nói ra những lời thương cảm này, thật sự khiến Phó Lan Quân không đành lòng.
Y không bao giờ múa được nữa, mà hắn cũng không được nhìn thấy tay áo phấp phới nữa.
Hắn đưa rượu đến trước mặt Cửu Gia: “Mặc dù ngươi không thật lòng với ta, nhưng chung quy cũng có duyên phận. Hôm nay uống chén rượu này, giữa chúng ta, coi như thanh toán xong.”
Nhìn chén rượu trong tay Phó Lan Quân, Cửu Gia cười khổ một tiếng. Sau đó y nhận chén rượu: “Vậy ta coi như ngươi đến tiễn ta.”
Ngẩng đầu uống cạn một hơi, Cửu Gia cảm giác rượu kia theo cổ họng trượt xuống dạ dày, những chỗ đi qua vừa cay đắng vừa bỏng rát. Y xoay chiếc chén không: “Ta uống xong rồi.”
Phó Lan Quân lại chỉ nhìn y, chậm chạp không cử động.
“… Sao, ngay cả mặt mũi uống chén rượu Ngụy vương cũng không cho thảo dân à?” Y đặt chén xuống: “Vậy mà ngươi lại bảo ta uống chén rượu này.”
“… A Cửu, ta lừa ngươi.”
“Ừm?” Cửu Gia hoang mang.
Sau một khắc y cảm thấy cả người xụi lơ như bị rút hết sức lực.
Phó Lan Quân hạ thuốc vào rượu cho y.
“Yên tâm, chỉ là nhuyễn cân tán.” Đưa tay ôm lấy Cửu Gia, Phó Lan Quân để y tựa lên người mình.
Cửu Gia muốn đẩy Phó Lan Quân ra, nhưng không lấy được chút sức lực nào: “Vì sao ngươi…”
“Ta muốn đưa ngươi đi.”
“Ngươi nói gì?”
“Ta muốn đưa ngươi đi!”
“Ngươi muốn cướp ngục?”
“Đúng.”
“Ngươi điên rồi? Như vậy hoàng đế chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!”
“Ta điên rồi!” Không chần chừ chút nào, Phó Lan Quân kiên định nói: “Chúng ta đã nói rồi, đợi đánh trận trở về, ta sẽ từ quan, đưa ngươi quy ẩn giữa núi non, đánh đàn cho ngươi cả cuộc đời này!”
A Cửu, lẽ nào ngươi quên ngươi đã đồng ý với ta rồi sao?
Mỗi một chữ đều phảng phất tố cáo y, Cửu Gia nhất thời chẳng biết trả lời thế nào. Hắn từng hỏi y, có nguyện ý làm bạn đến già. Khi đó y không nghĩ nhiều lắm, cũng không cần nghĩ nhiều đến vậy. Y chỉ biết người này để khiến y vui, có thể bỏ đi thân phận Vương gia, giống như nam tử bình thường, cầu Lục Khởi tặng y, hứa hẹn quãng đời còn lại đều đánh đàn cho y. Phó Lan Quân ngốc nghếch, nhưng lại chân thành đến mức y phải động lòng. Vì vậy, y dùng một nụ hôn đáp lại hắn.
Nhưng bây giờ…
“… Phó Lan Quân, đầu óc ngươi bị hỏng rồi sao?” Ngôn từ cay nghiệt, Cửu Gia đè nén tình cảm trong lòng. Y nói: “Ta là yêu quái trong miệng mọi người, là nghiệp chướng hại nước hại dân. Hơn nữa ta đã nói, ta không thích ngươi.”
“Ta mặc kệ ngươi là người hay yêu, cũng mặc kệ có yêu ta hay không.” Y ôm chặt lấy Cửu Gia: “Ta chỉ biết, không cứu ngươi, ngươi sẽ chết!”
“Vậy nên ngươi liền mạo hiểm, mặc kệ sống chết của mình sao?”
“Đều là ngươi ép ta!” Nắm vai Cửu Gia, để y nhìn thẳng vào đôi mắt mình, Phó Lan Quân nói: “Ngươi biết không, ta chỉ muốn cắn mạnh vào ngực ngươi, để ngươi biết những lời này của ngươi khiến tim ta đau đớn thế nào. Thế nhưng ta không làm, cũng không dám, ngươi chịu tội nhiều thế này, ta không nỡ để ngươi chịu khổ thêm nữa.”
Họ nói ngươi là yêu, ta không sợ, ngươi nói ngươi không thương ta, ta cũng không sợ. Ta chỉ sợ có một ngày ngươi không bên cạnh ta nữa, vậy thì ngay cả cơ hội để yêu ngươi ta cũng không có.
“Cho nên ngươi hạ nhuyễn cân tán cho ta, cưỡng ép mang ta đi?”
“Người của ta đã ở bên ngoài, họ có thể hộ tống chúng ta đến nơi an toàn.”
Không ngờ Phó Lan Quân lại cố chấp với mình như thế, trong lòng Cửu Gia có kinh ngạc và an ủi, nhưng những tình cảm này rất nhanh đã bị hiện thực bao trùm. Nếu Phó Lan Quân đưa y đi, hoàng đế nhất định sẽ nhân cơ hội ấn cho hắn tội danh phản loạn.
Chẳng lẽ để cho ngươi vong mạng ở chân trời cả đời sao? Ngươi không nỡ để ta chịu khổ, không dám để ta khổ. Nhưng ta cũng không nỡ để ngươi chịu khổ, không dám để ngươi khổ.
Cửu Gia cười khổ, y nói: “Phó Lan Quân, ta mệt rồi, chúng ta dừng ở đây đi.”
Phó Lan Quân cho là y đang nói dỗi, liền nói: “Ta biết ngươi giận ta hạ nhuyễn cân tán, chúng ta chạy đi trước rồi nói.”
“Chạy đi? Ôi, Phó Lan Quân, mệt cho ngươi rong ruổi sa trường nhiều năm như vậy, ngươi làm việc mà không cân nhắc đến hậu quả sao?”
Nếu chúng ta trốn đi, chỗ hoàng thượng phải làm sao, chị ta và Vân Thiều phường phải làm sao? Còn những thủ hạ kia của ngươi, ngươi nhẫn tâm nhìn huynh đệ vào sinh ra tử với ngươi vì thế mà biến thành lưu vong sao?”
Lời Cửu Gia như đòn cảnh tỉnh, khiến Phó Lan Quân hơi bình tĩnh lại. Hắn không nói được lời phản bác, chỉ có thể tăng thêm lực giữ lấy Cửu Gia.
Cửu Gia cảm thấy vai rất đau: “Ta mệt rồi, ta không muốn ở cạnh ngươi nữa, xin ngươi hãy buông tha cho ta đi. Nếu ngươi nhất quyết đưa ta đi, thì ta chỉ đành cắn lưỡi tự vẫn.”
“Buông tha ngươi? Vậy ai buông tha cho ta đây?” Phó Lan Quân nở nụ cười: “Ta lại ép ngươi đến nông nỗi cắn lưỡi tự sát? Xem ra ta đã làm điều thừa rồi.”
Cửu Gia cảm thấy tay hắn buông lỏng. Phó Lan Quân đỡ Cửu Gia tựa vào tường.
Tay hắn chậm rãi buông ra.
“Là ngươi không muốn đi cùng ta.” Hắn cười nói với Cửu Gia: “Mong rằng ngươi sẽ không hối hận.”
Cửu Gia nhìn hắn, biểu cảm không hề nhấp nhô: “Ta sẽ không hối hận.”
“… Được.” Phó Lan Quân gật đầu: “Hôm nay từ biệt, sợ là thật sự không gặp lại nữa.” Hắn nhìn Cửu Gia, giọng nói vô cùng chắc chắn: “Ta sẽ không tới pháp trường, ngươi trên đường bảo trọng.”
Hắn xoay người, sải bước ra khỏi nhà tù, biến mất trong tầm mắt Cửu Gia.
“Không đến là đúng.”
Không đến, mới từ bỏ được.
“Trong lòng ngài có hắn, sao còn làm tổn thương hắn như vậy?” Một bóng đen từ mặt tường hiện ra, Hắc Vô Thường ngồi xuống cạnh Cửu Gia, hắn nói: “Có thể nhìn thấy, hắn đối với ngài thật lòng thật dạ.”
“Cũng bởi vậy, ta mới phải tổn thương hắn.” Cửu Gia thở dài: “Tiểu Hắc này, ngươi nói xem làm thần tiên có gì tốt chứ?”
Nếu ta không phải thần tiên, sẽ không phải hạ phàm lịch kiếp, cũng sẽ không gặp được Phó Lan Quân, cũng không xảy ra chuyện sau này.
“Ta không biết thần tiên có gì tốt.” Hắc Vô Thường vẫn điềm tĩnh âm u như lúc bình thường, hắn nói: “Có điều nếu tất cả đều là số đã định, thì thuận theo luôn là việc đỡ tốn công nhất.”
“Thuận theo… cũng đúng.” Y ngẩng đầu nhìn chằm chằm nóc phòng: “Ngày mai là ta có thể về thiên giới rồi nhỉ?”
“Ừm.” Hắn nhìn Cửu Gia: “Hỏa hình ngày mai, Thiên Tôn đại nhân có lẽ phải chịu khổ một chút.”
Cửu Gia cười cười, nói: “Thân thể phàm nhân, chẳng qua là chịu đau đớn da thịt thôi.”
Khó chịu nhất chính là nỗi đau khoan tim, vô hình làm tổn thương người ta.
Sáng hôm thứ hai, cai ngục cho y một bộ y phục sạch sẽ, áp giải y tới pháp trường.
Tuyết rơi rất lớn, nhưng xung quanh pháp trường lại đầy ắp người. Những người này quá nửa là muốn nhìn yêu quái hại họ, còn có vài người, lại là muốn xem gương mặt đẹp của vũ giả đệ nhất phường.
Bị trói vào cọc gỗ, Cửu Gia nhìn quanh bốn phía, cảm thấy hơi buồn cười. Lúc trước y trên sân khấu, múa một bài đổi lấy đầy sảnh đường hoa, ngay sau đó lại bị người ta coi thành quái vật vây xem. Y thoáng nhìn ra gương mặt quen thuộc, là Tô Mộng Nương.
Không, không chỉ có nàng, người của Vân Thiều phường đều tới, các nàng xô đẩy quan binh cản đường, muốn xông vào.
“Các ngươi tránh ra, đó là em trai ta!”
“Tô cô nương, người kia là yêu quái, không phải em trai cô đâu! Cô cẩn thận hắn làm hại cô!”
“Cút!”
“Lão tỷ! Đệ không sao.” Cười cười với Tô Mộng Nương: “Hai mươi lăm năm qua tỷ vẫn luôn che chở cho đệ, đệ không thể báo đáp. Sau khi đệ chết, sẽ ngày ngày cầu khấn, lão tỷ sống lâu trăm tuổi, một đời an khang.”
“Ta không cần sống lâu trăm tuổi một đời an khang gì cả!” Tô Mộng Nương cực kỳ bi thương. Nàng chan chứa nước mắt: “Đệ là người thân duy nhất của ta, đệ chết, một mình ta sống lâu trăm tuổi làm gì chứ?”
“Tỷ còn nửa cuộc đời, còn có người trong phường bên tỷ.” Lúc này trong tâm y đã ba lan bất kinh, y nói: “Đừng để cố nhân đau lòng.”
Quan hành hình liếc nhìn mặt trời, đã chính ngọ: “Chính ngọ đã đến, hành hình!”
Mấy người quan binh dùng đuốc đốt đống củi dưới chân y, thế lửa từ từ lớn dần. Xung quanh có tiếng kêu khóc, tiếng hét, còn có tiếng gió thổi vù vù.
Nhưng dần dần, chẳng còn nghe thấy gì nữa. Da bị lửa cắn nuốt từng chút một, như hòa tan ra, cả người đau không chịu nổi. Nhưng gương mặt Cửu Gia vẫn chẳng có biểu cảm gì, y nhìn về đám người, nhìn về phía những gương mặt xa lạ và quen thuộc kia.
Hắn không tới.
Cho đến khi lửa lớn che khuất tầm nhìn của y, trước mắt y mơ hồ không rõ.
Không nhìn thấy gì nữa…
Y nhắm mắt lại, dường như buông xuôi tất cả.
Cảm giác đau từ từ biến mất.
Kết thúc rồi…
Phó Lan Quân, chúng ta kết thúc rồi.
“A Cửu!”
Dường như thời gian trôi qua rất lâu, Cửu Gia mới mở mắt ra.
Bầu trời xanh thẳm trong veo.
Mọi thứ trước mắt cực kỳ sáng tỏ, cảnh vật trên mây mù có thể phân biệt được rõ ràng. Khói xanh lượn lờ trên Dao Trì sâu trong sương mù hiếm dấu chân người, so với ven hồ dưới nhân gian vắng lặng hơn mấy phần.
Ta đã… trở lại thiên giới rồi ư?
Cách đó không xa có ai đó đi tới, Mệnh Cách Tinh Quân đã sớm đợi Thiên Tôn Ti Mậu ở Dao Trì, lão hành lễ: “Chúc mừng Thiên Tôn đã vượt qua kiếp nạn, lão hủ phụng mệnh Thiên Đế, tới đón Thiên Tôn quy vị.”
Cửu Gia còn chưa thích ứng lắm, bình tĩnh một lúc mới đáp lại: “Làm phiền Tinh Quân.”
Biết hôm nay Thiên Tôn Ti Mậu quy vị, Thiên Đế đã sớm lệnh cho chúng tiên thiên giới chờ ở Lăng Tiêu bảo điện. Như Lai Phật Tổ Tây Thiên cũng phái đệ tử Tu Bồ Đề dưới tọa tới, điểm hóa cho Thiên Tôn Ti Mậu.
Đại điện rường cột chạm trổ, nguy nga lộng lẫy. Bốn góc điện vểnh cao, đẹp đẽ như bốn con chim én giương cánh muốn bay lên. Cửu Gia đứng trước cửa điện, hơi hoảng hốt ngập ngừng. Mãi đến khi Mệnh Cách Tinh Quân gọi y một tiếng, y rốt cuộc vẫn phải bước vào.
Bước một bước này, giống như đoạn tuyệt với mọi việc dưới nhân gian. Quá khứ từng trải ở nhân gian, người thân, bằng hữu, yêu, hận của ta… còn có Phó Lan Quân, từ nay về sau không còn liên quan đến ta nữa.
“Thiên Tôn Ti Mậu kết thúc lịch kiếp, phục mệnh Thiên Đế.”
Thiên Đế thân tỏa hào quang, chiếu rọi chúng nhân nơi cung điện, dấy lên sắc màu của trăm bảo vật. Hắn cười nói: “Thiên Tôn chịu khổ ở nhân gian, hôm nay kiếp nạn của ngươi đã kết thúc, tiên căn đã ổn định, sau này chịu khó tu hành.”
“Vâng.”
Không ngờ, cứ thế về đến thiên giới.
Thiên Ngoại Thiên có quang cảnh tú lệ quanh năm, ngày tháng không có ban đêm. Núi non trùng trùng điệp điệp, giống như những quầng sáng tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, bốn mùa tươi đẹp. Mây mù nhàn nhạt không biết từ đâu bay tới, vấn vít trên sông. Mấy con cá chép đuôi gấm vẽ sóng biếc trên mặt nước, kim quang sau khi vỡ vụn lại phẳng lặng như cũ. Tiếng trời như có như không, cung điện kim đình ngọc trụ, mái hiên lấp ló trong màu xanh biêng biếc, tựa như cảnh mộng mờ ảo. Trước khi hạ phàm, y đã ở nơi này. Hôm nay quay về đây, lại phát hiện cảnh sắc chẳng hề thay đổi.
Nhưng quang cảnh hai mươi năm dưới nhân gian, lại thay đổi đến mức nào đây?
Để chiếu cố đến cuộc sống hàng ngày của y, Thiên Đế sắp xếp mấy tiên đồng theo y. Có lẽ ở nhân gian đã quen tự chăm sóc mình, nhiều người đi theo như vậy luôn cảm thấy không được tự nhiên. Y bảo mấy người tiên đồng trồng ít tiên hoa linh thảo bên bờ sông Thiên Ngoại Thiên, cho thêm chút sức sống.
Đứng ở cửa tòa nhà nhìn bóng dáng mọi người bận rộn, Cửu Gia nghĩ đến điều gì đó. Y hơi nhớ người thân ở nhân gian.
Chị nhất định rất đau lòng, từ nhỏ nàng cưng chiều y như vậy. Đến ba mươi vẫn không chịu lập gia đình, cũng vì để chăm sóc y cho tốt.
Còn có Tiểu Tước Nhi, nha đầu thiếu đầu óc kia, không biết rời khỏi y thì làm thế nào. Nhưng Tiểu Nê Thu là một đứa trẻ tốt, nếu theo nó, chắc sẽ có cuộc sống hạnh phúc.
… Chẳng biết tên ngốc kia thế nào.
Lúc hỏa hình, rõ ràng không thấy hắn, nhưng dường như lại nghe được giọng nói của hắn.
“A Cửu!”
… Nhất định là ta nhớ hắn quá, nên mới nghe lầm trước khi chết.
Hít sâu một hơi, Cửu Gia thả lỏng tâm tình mình. Y nghĩ giờ mình đã quay về tiên vị, vẫn nên yên ổn làm thần tiên tiêu dao thì hơn.
Vừa vặn Mệnh Cách Tinh Quân tới quý phủ của y thăm hỏi, còn mang theo rượu ngon.
“Đây là Bích Hương tửu tiên cất, đặc biệt mang đến cho Thiên Tôn nếm thử.”
“Rượu của Tửu Tiên Lưu Linh cất, nhất định là rượu ngon đệ nhất trong tam giới rồi.” Y bảo tiên đồng nhận vò rượu, sau đó mời Mệnh Cách Tinh Quân đến ngồi trong sân.
Mệnh Cách Tinh Quân và Thiên Tôn Ti Mậu coi như là bạn cũ, lúc y vẫn còn trong thân hình trẻ con, thường hay tới Tinh Thần Các của Mệnh Cách Tinh Quân phá đám, không đốt sách mệnh cách người ta viết, thì cũng thừa dịp Mệnh Cách Tinh Quân ngủ tết tóc lão thành bím. Tinh Quân rất bất đắc dĩ với y, chỉ đành dung túng, hai người thường xuyên qua lại cũng thành bằng hữu. Lần này Thiên Tôn hạ phàm lịch kiếp, cũng nhờ có Mệnh Cách Tinh Quân tấu lên trước mặt Thiên Đế, mới khiến mười nạn ổn định tiên căn trở thành một nạn.
“Lần này Thiên Tôn từ phàm gian lịch kiếp trở về, trưởng thành chững chạc hơn không ít.”
Cửu Gia nở nụ cười, nói: “Sao, chẳng lẽ trước đây bản tôn rất nghịch ngợm nông nổi à?”
“Ha ha, đó là Thiên Tôn thẳng thắn.”
“Lão Tinh Quân, xem ra ta lại phải tới Tinh Thần Các của ngài chơi mấy hôm mới được.”
“Chỉ cần Thiên Tôn không đốt sách lão hủ cực khổ viết ra, Tinh Thần Các lúc nào cũng chào đón Thiên Tôn.”
“Được được, bản tôn không trêu chọc ngài.” Thu lại nét cười, Cửu Gia nghiêm túc nói: “Thực ra bản tôn có chuyện muốn xin Tinh Quân giúp đỡ.”
“Thiên Tôn mời nói.”
Cửu Gia khẽ gật đầu: “Bản tôn muốn xin Tinh Quân viết cho Phó Lan Quân một mệnh cách bình an phú quý.”
Ta với hắn mặc dù hữu duyên vô phận, nhưng ở nhân gian, hắn cũng từng chiếu cố ta không ít. Vân Thiều còn có người bảo vệ, nhưng hắn bị hoàng đế nghi ngờ, sợ là lẻ loi không ai giúp đỡ. Xin Tinh Quân nể tình, giúp bản tôn chuyện này.
“Việc này dễ thôi.” Bấm đốt ngón tay, Mệnh Cách Tinh Quân nhắm mắt tính số mệnh của Phó Lan Quân, lại chợt mở mắt ra, vẻ mặt sợ hãi: “Thiên Tôn đại nhân, chuyện này, sợ là lão hủ không giúp được ngài rồi.”
Cửu Gia không hiểu, hỏi: “Vì sao?”
Tinh Quân khó xử: “Việc này… Tuổi thọ của Phó Lan Quân đã hết, không thể đổi mệnh cách nữa.”
Trong lòng như trúng một đòn trời giáng, Cửu Gia mở to hai mắt: “Cái gì?!!”
Cửu Gia làm thế nào cũng không ngờ được Phó Lan Quân sẽ chết. Tuy rằng tuổi thọ con người có hạn, nhưng giờ mới được bao lâu, một con người đang khỏe mạnh thế nào nói mất liền mất.
Y vội vã chạy đến Thanh Loan Điện, mượn Thanh Loan Kính nhìn tình hình nhân gian. Phủ Ngụy Vương treo vải đầy sảnh đường, mấy người hầu choàng áo gai để tang đang khóc, dẫn đầu chính là Tiểu Nê Thu, trong tay cậu ta còn ôm một bài vị.
Trên đó viết tên Phó Lan Quân.
Làm sao có thể?!!
Không kịp nghĩ nhiều, Cửu Gia đã xuống phàm trần. Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, y mới ở trên thiên giới được ba ngày, nhân gian đã qua ba năm. Bây giờ đang là đầu xuân, chính là lúc băng tuyết tan đi vạn vật sống lại. Trên phố người đến người đi, ngựa xe như nước, trước cửa phủ Ngụy Vương lại rất thê lương.
Y đứng trước cửa rất lâu, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào. Y duỗi tay đẩy cửa, bàn tay cũng run rẩy. Cửa lớn từ từ mở ra, kêu lên một tiếng ken két, ánh sáng xuyên qua bụi bặm, cả sân lớn như vậy lại không có một ai.
Y nhớ lần đầu mình tới nơi này, trong viện trồng đủ loại hoa cỏ, khiến người ta không gọi được tên. Nhưng những chỗ người tất phải đi qua, hoa cỏ lại được cắt tỉa vừa phải. Có nhiều chỗ còn lát đá, khiến người ta không bị nước mưa và sương mai thấm ướt chân. Nhưng trước mắt hoa gãy cành khô, không hề có chút không khí ngày xuân.
Trong linh đường vải trắng đã nhuốm bụi, bên cạnh bài vị thờ cúng chỉ có một ngọn nến sắp cháy hết. Y sờ lên bài vị, xúc cảm lạnh lẽo cũng không khiến y lạnh lòng như ba chữ bên trên.
Phó Lan Quân.
“Chủ nhân?!!” Nghe thấy tiếng gọi, Cửu Gia xoay người.
Người nọ là Tiểu Tước Nhi.
“Đúng là chủ nhân rồi!” Nhào vào lòng Cửu Gia, Tiểu Tước Nhi òa khóc, cô nói: “Tốt quá, chủ nhân chưa chết, ngài vẫn còn sống!”
Không kịp ôn chuyện với Tiểu Tước Nhi, Cửu Gia đỡ lấy vai cô, hỏi: “Tiểu Tước Nhi, Phó Lan Quân đâu?”
Sắc mặt Tiểu Tước Nhi nháy mắt liền thay đổi: “Vương gia, ngài ấy… chết rồi.”
Ba năm trước, ngày chủ nhân bị hỏa hình xử tử, tôi tới phủ Ngụy Vương cầu xin vương gia cứu ngài. Phó vương gia nói, ngài vô tình với ngài ấy, không liên quan đến ngài ấy, nên không chịu đi. Sau đó Tiểu Nê Thu nói với tôi, bảo tôi ôm Lục Khởi tới, quả nhiên vương gia thấy Lục Khởi, liền nói phải đi cứu ngài.. Nhưng lúc chạy tới pháp trường, lửa đã đốt xong. Vương gia cực kỳ bi thương, quỳ ở pháp trường một ngày một đêm, mãi đến sáng ngày thứ hai, ngài ấy bảo Tiểu Nê Thu cầm bình sứ đến, gom từng chút hài cốt của ngài lại. Ngài ấy còn tự trách mình, nói phải làm như thế từ lúc còn sớm, giờ qua một đêm, tro cốt đã bay mất một ít rồi. Sau đó vương gia xin tấu trú đóng ở biên cương, cho đến thời gian trước, ngài ấy mang binh về, ép hoàng thượng thoái vị, cuối cùng vẫn bị hoàng thượng bắt được, xử chém ngang eo. Sau đó tôi cùng Tiểu Nê Thu tới lĩnh thi thể vương gia về, tìm người khâu thi thể của ngài ấy lại, đem đi mai táng.
Tiểu Tước Nhi càng nói càng khóc lớn: “Ngày mai hoàng thượng sẽ niêm phong phủ Ngụy Vương, Tiểu Nê Thu đi tìm chỗ khác để thu xếp linh đường cho vương gia. Tôi định hôm nay mang cây cầm này đi chôn vào mộ vương gia.”
“Cầm?” Lúc này Cửu Gia mới phát hiện, trong tay Tiểu Tước Nhi ôm một cây cầm cổ, chính là Lục Khởi.
“Là vương gia dặn dò, sau khi ngài ấy chết, chôn ngài ấy và Lục Khởi ở bên cạnh ngài.”
Ta nguyện cùng ngươi quy ẩn giữa núi non. Tuy tài nghệ ta không tinh, nhưng chỉ cần ngươi không chê, ta nguyện ôm Lục Khởi, đánh đàn cho ngươi cả cuộc đời này.
Cửu Gia không biết tại sao mình lại đi tới mộ. Hai ngôi mộ, một tấm bia viết tên y, một tấm bia khác không viết tên, lại viết hai câu thơ.
Tình si chẳng thể nào quên. Không dám đối mặt ấy là tương tư.
“… Đồ ngốc.” Y nhẹ giọng than thở, thấy trong miệng đắng chát, đưa tay sờ, mới phát hiện mình đã rơi lệ đầy mặt.
Tiểu Tước Nhi nhìn y ôm Lục Khởi ngây ra, liền nói: “Chủ nhân, chúng ta về Vân Thiều phường trước đi. Tô đương gia nhìn thấy ngài, nhất định sẽ rất mừng.”
“Ta ở chỗ này thêm một lát.”
“… Vậy tôi về trước nói với đương gia một tiếng.”
“Đi đi.”
Đợi Tiểu Tước Nhi rời đi, không lâu sau, một cỗ tiên khí ngưng tụ, Mệnh Cách Tinh Quân hiện hình. Lão lo lắng cho Cửu Gia, bèn theo tới.
“Bản tôn không sao.” Y giao cây cầm trong tay cho Tinh Quân: “Xin Tinh Quân mang cây cầm này về Thiên Ngoại Thiên giúp bản tôn.”
“Thiên Tôn, ngài không quay về sao?”
“Bản tôn còn nơi muốn tới.”
Nghe y nói vậy, Mệnh Cách Tinh Quân không khỏi nghi hoặc: “Thiên Tôn, tiên phàm khác biệt, huống hồ Phó Lan Quân đã qua đời, ngài chớ cố chấp quá.”
Nghe lão nói vậy, Cửu Gia cười lắc đầu: “Tinh Quân, tính tình bản tôn thế nào, ngài còn không biết sao?”
Ngài còn tôn ta là Thiên Tôn, còn nhận người bạn này, thì nhớ đến lúc đó trước mặt Thiên Đế cầu xin giúp bản tôn, để bản tôn ít bị trách phạt đi một chút.
“Việc này… ôi, được rồi.” Lão nói: “Thiên Tôn đại nhân cẩn thận.”
“Đa tạ.”
Tô Mộng Nương biết em trai mình còn sống, không chờ đợi nổi vội vàng tới gặp Cửu Gia. Nhưng khi đến nơi, lại chỉ thấy hương nến vừa cháy hết và một bức thư. Bên trên chỉ có bốn chữ: Đừng nhớ, bảo trọng.
Tiểu Tước Nhi tìm khắp nơi: “Vừa rồi rõ ràng chủ nhân ở chỗ này mà!”
“Đệ ấy không trở về.” Tô Mộng Nương nói: “…Đệ ấy không trở về nữa.”