Từ lần trước giở trò kỳ cục, Chung Dục giống như biến thành người khác. Gần như thời thời khắc khắc đều đi theo bên cạnh Vãng Sinh. Vãng Sinh bảo hắn đọc kinh thư, hắn liền đọc kinh thư, Vãng Sinh bảo hắn ngồi thiền, hắn liền ngồi thiền. Cứ thế, ngược lại khiến Vãng Sinh không quen. Y vẫn luôn hi vọng Chung Dục có thể nghiêm túc tu hành cùng y, giờ được toại nguyện, trong lòng lại âm ỷ không vui.
Y không biết vì sao.
Thế là những ưu tư vi diệu này hóa thành trả thù không rõ ý tứ. Y bắt Chung Dục đứng dưới thác nước Tử Trạch một canh giờ.
Sau thu nước lạnh thấu xương, đổ vào người như kim đâm. Chung Dục yên lặng đứng trong nước, cảnh vật trước mắt lờ mờ không rõ, hắn có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của Vãng Sinh, nhưng không thấy rõ vẻ mặt y. Hắn muốn lên tiếng nói gì đó, giọng nói lành lạnh của Vãng Sinh đã cách tiếng nước truyền đến.
“Câm miệng.”
Tên đầu gỗ khó chịu này, lại phát cáu cái gì rồi?
Vãng Sinh đương nhiên biết trong lòng hắn bất mãn, nhưng càng như vậy trong lòng bản thân càng khó chịu. Tính tình Chung Dục cũng ngang tàng, Vãng Sinh bảo hắn đứng, hắn liền nén giận trong lòng. Mãi đến khi Chung Dục hắt hơi, Vãng Sinh mới phản ứng được. Hắn mang thân thể phàm nhân, làm sao chịu được dày vò như thế.
Cảm giác áy náy nháy mắt tràn đầy ngực, Vãng Sinh bay xuống dưới thác nước, nắm lấy vai Chung Dục, mang hắn ra ngoài.
Cả người ướt sũng, cộng thêm gió thu đìu hiu, Chung Dục lạnh phát run. Hắn ho ra mấy ngụm nước, giận dữ nói: “Ngươi không thể hỏi han một câu à?”
Thấy hắn như vậy, Vãng Sinh buông tay ra, mặt không biểu cảm nói: “Về đi.”
Tu hành thác nước cứ thế kết thúc.
Họ quay về nhà nhỏ trong rừng trúc, Chung Dục mau chóng thay một bộ quần áo sạch sẽ. Đợi hắn thay xong, Vãng Sinh gõ cửa đi vào. Trên tay y bưng một chén trà gừng: “Uống đi.”
“Giờ biết thương ta rồi hả?” Chung Dục nhếch miệng, nhận trà gừng uống sạch bách như chùi.
“Ấm lên chưa?”
“Trà gừng ấm thân xua lạnh, cơ thể ta đương nhiên là ấm lên rồi.” Hắn liếc Vãng Sinh, nói tiếp: “Nhưng trái tim này, vẫn lạnh lắm, sợ là trà gừng cũng không ấm lên được.”
Chung Dục nói xa nói gần, Vãng Sinh cũng nghe ra ý vị trong đó, y không đáp lại hắn, chỉ cần chén không trong tay hắn, muốn đi ra ngoài.
Thấy Vãng Sinh phớt lờ mình, Chung Dục kéo tay y lại.
Vãng Sinh không vui: “Làm gì?”
“Ngươi còn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi đang khó chịu điều gì?”
“… Không có.”
“Không có?” Chung Dục cười, nói ta dầu gì cũng quen biết ngươi lâu như vậy, tính tình của ngươi ta còn không biết?”
Bình thường lạnh nhạt đã quen, một khi tức giận, nhất định là chuyện gì thậm tệ. Ngươi nói đi, ai chọc ngươi tức giận, làm hại bản tọa phải chịu tội thay hắn, bản tạo dạy dỗ hắn cho ngươi!
“Đã nói với ngươi là không có chuyện gì!” Vãng Sinh hất tay ra, cái chén và vặn rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ tan.
Tiếng động ấy khiến hai người nháy mắt dừng lại, không khí ngột ngạt tựa như mùi vị trà gừng, tràn ngập gian phòng.
“Ngươi…”
Vãng Sinh nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn.
Cứ thế đứng một lúc, Chung Dục ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh vỡ lên, từ từ nói: “Không giác vô tâm hiểu, đa tình đa phân nhiễu. Nại hà liên lý chi, phàn thượng liễu thụ sao*.”
(*Không cảm thấy thì không có tâm tư tìm hiểu, càng đa tình càng rối bời. Làm sao được liền cành, trèo lên ngọn cây liễu.)
Từng chữ Chung Dục nói lọt vào tai, Vãng Sinh nghe thấy mặt đỏ đến mang tai, y trừng mắt nhìn, quở trách: “Chớ nói xằng nói xiên.”
“Bản tọa không hề nói xằng.” Chung Dục không giận mà cười, hắn nói bản tọa đột nhiên cảm thấy, Vãng Sinh ngươi cũng rất đáng yêu đấy, chỉ tiếc tính tình hơi khó chịu.
Có phải ngươi động lòng đối với bản tọa rồi không?
Ta… động lòng sao?
“Khẩu thị tâm phi là một thói quen không tốt.” Lúc này Chung Dục đầy khí thế, vừa lên tiếng nói liền không hề khách sáo: “Ngươi nói người xuất gia không nói dối, tại sao bản thân lại nói dối trước?”
Vẫn luôn nén giận đối với ta, là muốn khiến ta nổi giận, để nhắc nhở chính bản thân ngươi, ta là Ma Đế chuyển thế, là đối thủ của ngươi, để chặt đứt niệm tưởng đối với ta đúng không?
“Ngươi!”
“Ta rất vui.” Hắn đứng lên, đặt mảnh vỡ lên mặt bàn: “Vãng Sinh, thực ra người rất đa tình đúng không?”
Không bằng đừng tu Phật nữa, cùng bản tọa làm một đôi uyên ương ân ái, thế nào?
“Gây sự vô lý!” Y đẩy Chung Dục ra, giơ tay lên định cho Chung Dục một chưởng, nhưng tay lại dừng lại trước khi chạm đến đối phương.
… Vô liêm sỉ!
Phẩy tay áo bỏ đi, Chung Dục chỉ cảm thấy một cơn gió mát phất qua mặt.
Căn phòng chỉ còn lại một mình hắn.
Tiếng thở dài quanh quẩn, Chung Dục lắc đầu.
“Ra đi.”
Một trận gió đen từ bên ngoài cửa sổ tiến vào, chỉ chớp mắt đã biến thành người. Nam Chúc quỳ gối trước mặt Chung Dục: “Thuộc hạ đến đây phục mệnh chủ thượng.” Hắn lấy một hạt châu màu đỏ như máu từ trong ngực ra, dâng hai tay lên.
“Không tệ.” Nhận lấy hạt châu, Chung Dục hỏi, bè lũ phản bội đã thanh lý sạch sẽ chưa?”
“Bẩm chủ thượng, đều sạch sẽ rồi.”
“Hừ, Bạch Trạch hành động cũng nhanh đấy. Bản tọa ở đây, cũng gần xong rồi.” Hắn nhìn hạt châu ánh lên màu máu trong tay, không khỏi cong khóe miệng: “Xem ra cũng đến lúc kết thúc rồi.”
Một chén trà xanh kia của ta, hẳn là cũng có tác dụng rồi. Vãng Sinh, món sợ ba vạn năm trước, chúng ta nên tính toán cho xong thôi.”
Trong hang núi sau thác nước Tử Trạch, Vãng Sinh đang ngồi thiền. Y niệm kinh bàn nhược ba la mật đa, muốn tĩnh tâm lại, nhưng lại càng hoảng loạn. Trong đầu hiện lên từng hình ảnh đã trải qua cùng người kia, một cây trâm, một chén trà xanh, một tiếng Vãng Sinh. Chung Dục như một dòng suối, lặng yên không tiếng động chảy vào thân thể y, chiếm cứ toàn bộ y.
Không tức là sắc; thụ, tưởng, hành, thức, cũng như thế. Đột nhiên một cỗ khí hỏa lấp kín lồng ngực, cơn đau như khoan tim khiến Vãng Sinh phun ra một búng máu. Màu đỏ tươi bắn vào tảng đá, rơi xuống nước, nhuộm đỏ một mảng nước ao.
“Sao lại…” Vội vã điều chỉnh khí tức, Vãng Sinh chia đều khí tức trong người.
Lửa dữ công tâm, linh khí tứ tán, chính là biểu hiện tẩu hỏa nhập ma, là tối kỵ của tu Phật, trước đây Vãng Sinh chưa từng gặp phải tình hình này.
… Lẽ nào, ta thật sự động lòng?
Sao có thể chứ, sao ta có thể động tình với tên Ma Đế kia?
Càng nghĩ trái tim càng đau, Vãng Sinh đè ngực lại, tuyệt đối không thể như vậy!
Trong lòng y rầu rĩ, đến tối mới quay về nhà nhỏ trong rừng trúc. Đi vào sân, hắn thấy Chung Dục đứng ở trước cửa, nhất thời không dám bước thêm. Chung Dục lại hoàn toàn ngược lại, nhìn thấy y liền nở nụ cười tiến tới đón, nhẹ giọng nói: “Sao giờ ngươi mới về?”
Ta chờ lâu lắm rồi.
“… Ngươi chờ ta làm gì?”
“Ha?” Chung Dục chẳng hiểu sao Vãng Sinh lại nói như thế: “Ngươi ở cùng một chỗ với ta, đương nhiên ta phải đợi ngươi.”
“… Ngươi đi đi.”
“Ơ?”
“Ngươi đi đi.” Vãng Sinh lặp lại: “Dù sao ngươi cũng không muốn theo ta tu Phật, vậy thì đi đi.”
“Ngươi để ta đi?” Chung Dục bị Vãng Sinh làm cho mơ hồ, vì sao?
“Tu Phật cần phải an thần định tính, ngươi không hề thích hợp tu Phật.”
“Vậy ngươi không sợ ta ra ngoài quay lại Ma giới, sau đó quấy nhiễu không cho tam giới yên ổn sao?”
“Bây giờ ngươi không có pháp lực, nếu muốn tu được bản lĩnh kiếp trước, ít nhất cũng phải mười vạn năm.”
“Ngươi! Haizz…” Chung Dục có phần bó tay, hắn nói Vãng Sinh, có phải ngươi cho rằng bây giờ bản tọa là phàm nhân, thì có thể để ngươi tùy ý sai khiến?!!
Lúc trước ngươi đưa bản tọa về đã nói thế nào, ngươi nói ngươi sẽ bảo vệ ta chu toàn, đối xử tốt với ta, nhưng bây giờ ngươi chơi chán rồi liền muốn vứt bỏ bản tọa đi đúng không?!! Bản tọa không phải đồ chơi của ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà trêu đùa bản tọa như vậy!
“Ta đã bao giờ trêu đùa ngươi! Ta chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là… chỉ là…”
“Chỉ là ngươi không dám thừa nhận ngươi động lòng với ta!”
“Không phải!”
“Không phải?” Nắm lấy tay Vãng Sinh, tay kia đặt lên ngực y: “Ngươi có dám nói, trong lòng ngươi không hề có chỗ nào cho ta, ngươi không thích ta không?”
Lời Chung Dục nói mang theo bức bách, nhất thời Vãng Sinh không nói nên lời. Y thấy ánh mắt hắn tràn ngập kiêu ngạo và giận dữ, giống như trong trận chiến ba vạn năm trước.
… Chúng ta chung quy vẫn là kẻ địch.
Vãng Sinh thở dài một tiếng: “Thôi, ngươi vẫn nên đi mau đi.”
Không thể độ ngươi nhập Phật, là do ta thất trách, ngày mai ta sẽ tới Tây Thiên, thỉnh tội với Phật Tổ.
Y tránh khỏi tay Chung Dục, vòng qua hắn đi vào phòng nhỏ, lại cảm thấy mỗi một bước đều nặng nề. Y nghe thấy Chung Dục ở phía sau cười ha hả.
“Ha ha ha, Vãng Sinh, ngươi không thành Phật được!”
Ta không thể thành Phật…
Động lòng, có tình, làm sao còn thành Phật được.
Đóng cửa ngồi trong phòng, Vãng Sinh nhắm mắt lại.
Y cần tĩnh tâm lại.
Đợi ngươi đi rồi, chúng ta sẽ không còn liên quan nữa,
Không biết qua bao lâu, bên ngoài bắt đầu mưa. Ánh chớp lóe lên từng đường sáng trắng, như kiếm sắc rạch bầu trời, tiếng mưa vang lên ngay sau đó, đập vào cửa sổ phát ra tiếng động lớn. Vãng Sinh mở mắt ra, trời mưa.
Hắn hẳn là đi rồi.
Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, Vãng Sinh bị dọa giật mình. Giọng nói của Chung Dục từ ngoài cửa truyền vào.
“Vãng Sinh! Ngươi mở cửa cho ta!” Hắn ra sức gõ, gọi cũng lớn tiếng: “Ngươi mở cửa cho bản tọa!!”
Trong cửa lại chậm chạp không có động tĩnh.
“… Được, Vãng Sinh, nếu ngươi không mở cửa, bản tọa cũng chỉ đành đụng chết ở cửa của ngươi! Đến lúc đó ngươi hại chết một người sẽ mang tội danh sát sinh!”
Cửa “kẹt” một tiếng mở ra, Vãng Sinh nhìn chằm chằm Chung Dục, hai mắt đỏ bừng, y vừa muốn mở miệng nói, đã bị Chung Dục ôm lấy.
Lồng ngực kề sát, không chỉ truyền đến độ ấm, còn có tiếng tim đập.
Giọng nói của Chung Dục vang lên bên tai y.
“Ngươi không được vứt bỏ bản tọa như thế nữa.” Hắn siết chặt cánh tay: “Không cho phép ngươi đối xử với ta như vậy.”
Vãng Sinh, ta thích ngươi.
Toàn thân cứng nhắc, Vãng Sinh chỉ cảm thấy mọi thứ đều không thật, như đang mơ. Nhưng, y vẫn không cầm nổi lòng.
Không cầm nổi lòng ôm lại hắn.
Quả nhiên… ta động lòng với ngươi.