Cách đây không lâu thiên giới vừa đại chiến một trận với ma giới, binh lực thiên giới không đủ, cuối cùng kết thúc trong thất bại. Vốn nghĩ ma giới nhất định phải diệt thiên giới, ai ngờ sứ giả ma giới lại nói, Ma Tôn mới nhận chức của bọn họ không thích giết chóc, chỉ yêu cầu thiên giới ký khế ước, từ nay về sau ma giới và thiên giới hai bên không xâm phạm lẫn nhau.
“Chỉ sợ trong lòng Thiên Đế vẫn không yên.” Thiên Tôn Ti Mậu đang chơi cờ với Xích Diễm Thần Quân ở Thiên Nhai Hải Giác, rảnh rỗi trò chuyện liền nhắc đến việc này: “Năm vạn năm trước, lão sợ Chung Dục tu được một thân Ma Tôn, thế là kêu Phạm Niệm đến phong ấn hắn. Lúc Phạm Niệm trọng sinh thành Tôn Giả Vãng Sinh, lại đồng lòng với Ma Đế, đồng quy vu tận với Chung Dục. Lão già Thiên Đế vốn nghĩ ma giới không còn uy hiếp nữa, muốn thảo phạt ma giới, lại không ngờ bây giờ lại xuất hiện một Ma Tôn thật, phỏng chừng ngủ cũng mơ thấy ác mộng.”
“Dù nói thế nào, tam giới ít nhất cũng có thể thái bình mấy vạn năm.” Xích Diễm hạ xuống một quân cờ: “Cũng khó cho người của Tây Thiên, mấy hôm trước ta tới Tây Thiên luận đạo, mấy La Hán đều đen mặt.”
“Chuyện của thiên giới, vốn cũng không nói được rõ ràng.” Thiên Tôn Ti Mậu lười biếng ngáp một cái, nói bản tôn vốn coi khinh quy củ của trên trời, không có tâm trạng để ý đến họ.
Xích Diễm lại nở nụ cười, nói anh họ lúc nào cũng nói thế, vậy mà vừa có chuyện là liền đứng ra.
Năm đó chính là huynh thả Vãng Sinh từ trong thiên lao ra.
“Ôi, thả ra ngoài có ích gì đâu, thứ nên mất, thứ không nên mất đều mất cả.” Y tặc lưỡi, chậm rãi nói: “Phàm nhân đều nói hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết. Nhưng họ lại không biết, tình này, cũng có thể biến thành chất kịch độc, dạy người ta từ bỏ hy vọng.”
“Ta biết.” Hắn cười cười: “Có một số việc, không trải qua, thì không thể cảm nhận được mùi vị trong đó.”
Côn Lôn Sơn vạn năm lạnh giá, gió tuyết đan xen, hôm nay lại có một ngày trời trong.
Bạch Trạch ngồi trước án, đang đọc thư, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên. Nam Chúc đang cầm một cái hộp, cung kính hành lễ: “Thiếu chủ, đây là quà mừng thọ đản Ma Tôn đại nhân tặng cho ngài.”
“Hả?” Bạch Trạch cười cười: “Dâng lên đây.”
Hắn mở ra, vừa nhìn thấy vật liền lập tức lạnh mặt.
Ồ, đây chính là hành ngọc Côn Lôn.
“Ta biết ngay y chẳng tốt bụng gì đâu mà, tặng cái thứ ta ghét.” Hắn phất tay, nói thôi bỏ đi, nói với chủ tử nhà ngươi, thứ này ta nhận.
“Vâng.”
Đợi Nam Chúc rời khỏi, Thiên Xúc đến, Hắn mang theo một bức tranh sơn thủy tặng cho Bạch Trạch: “Đây là bản gốc của thần bút Mã Lương, bảo bối thiên hạ.”
“Làm khó ngươi còn nhớ đến ta.”
“Chúng ta lui tới cũng coi như bằng hữu.”
“Ta làm gì có bằng hữu.” Hắn cười mỉa nói, trong lòng người nhớ mãi không quên Tôn Giả Vãng Sinh, hở ra là chạy đến Thanh Nguyên Sơn ở, còn có thể chứa được người khác sao?
Thiên Xu hơi lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng chỉ thở dài.
Bạch Trạch không buông tha, châm chọc nói: “Thật sự không hiểu ngươi nghĩ thế nào, hòa thượng kia có gì tốt, mà hai người các ngươi đều giống như bị ma ám vậy?”
“Y đương nhiên có chỗ tốt của y.”
“Ô, ngay cả lời nói cũng giống nhau, đúng là buồn nôn!” Tiện tay cầm hộp vừa được tặng ném cho Thiên Xu, Bạch Trạch nói, thứ này tặng ngươi coi như đáp lễ nhé.
Sửng sốt một chút, Thiên Xu mở hộp kia ra.
Chỉ thấy bên trong có một cây trâm bạch ngọc, điêu khắc hoa văn tường vân, óng mượt trong trẻo, nõn nà như mỡ, vừa nhìn liền biết là đồ quý.
“Đưa đến chưa?”
“Hồi bẩm Ma Tôn đại nhân, lễ vật tặng rồi ạ.” Nam Chúc quỳ trên mặt đất: “Thiếu chủ đã nhận.”
Ma Tôn đứng trước cửa sổ một thân áo bào đen hoa văn vàng kim, tóc dài đen như mực chỉ dùng một cây trâm gỗ tùy ý gài lên, chỉ là dáng người rất đẹp.
Trâm làm bằng gỗ du, không hề có hoa văn.
“Lui xuống đi.” Giọng nói y lạnh tanh: “Bản tọa muốn nghỉ một lát.”
“Vâng.”
Đến khi gian phòng chỉ còn lại một mình y, y đi đến tiền đường. Trước đường bày một bài vị, y nhìn chằm chằm cái tên phía trên có chút xuất thần.
Chuyện cũ trong nháy mắt hiện lên trước mắt, dù đã qua hai vạn năm, nhưng vẫn rõ mồn một trước mắt.
Y chỉ cảm thấy ngực âm ỷ đau đớn, không khỏi gọi ra tên người kia.
“Chung Dục…”
Hai vạn năm trước.
“Ta tuyệt đối không cho ngươi toại nguyện!” Chung Dục nói ở bên tai y, giọng nói của hắn tràn ngập giận dữ lại mang chút đau thương: “… Ta tuyệt đối không cho ngươi chết!”
Một khắc sau, trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp, cảm thấy Chung Dục nạy mở răng y ra, Vãng Sinh rốt cuộc hiểu hắn muốn làm gì.
Nhưng Chung Dục cực kỳ bá đạo, hắn mặc kệ Vãng Sinh giãy dụa như thế nào, chỉ khóa chặt y trong ngực, Vãng Sinh cảm thấy có vật gì lướt qua cổ họng mình.
Là định hồn châu!!!
Nụ hôn của Chung Dục dần dần nhẹ đi, từng chút từng chút một, sau đó dừng lại.
“Ngươi xem.” Hắn cười với Vãng Sinh: “Vẫn là bản tọa thắng.”
“Vãng Sinh, là bản tọa phụ ngươi.” Hắn ôm lấy Vãng Sinh: “Nhưng ngươi nhớ cho kỹ, mạng của ngươi là ta cho, ta không cho phép ngươi chết, thì ngươi không thể chết?”
Cho dù bản tọa tan thành mây khói, ngươi cũng không được chết!
“Không chết… sống có thể làm được gì chứ?” Y ôm lại Chung Dục: “Chung Dục… ta hận ngươi!”
“Ta hận ngươi… ta hận ngươi, ta hận ngươi!”
Y không nghe, lặp đi lặp lại câu nói này, nước mắt lăn dài trên mặt, nhưng chỉ có thể rơi xuống tay.
Trong ngực y rỗng không.
“Ta… yêu ngươi.”
Phật vốn vô tâm, thế nhưng hữu tình.