"Tôi biết là anh thích cậu ấy mà. Cứ đến cạnh và hẹn cậu ấy đi chơi một cách tự nhiên nhất có thể là được."
* * *
"Bíp bíp bíp.."
"Cạch."
Emery đưa tay tắt đồng hồ báo thức, nặng nề ngồi dậy trên chiếc giường lạnh lẽo.
Một ngày mới lại đến. Tuyết rơi ngày càng mạnh, che lấp đi những tia nắng còn sót lại.
Theo thói quen, cậu mở laptop lên. Hộp thư vẫn trống trơn, không một lời chào, không một câu hỏi thăm. Cứ như cậu là người duy nhất tồn tại ở trên thế giới này vậy.
Cậu đang trông chờ cái gì kia chứ? Buồn cười thật, cho dù biết rằng sẽ chẳng có ai quan tâm tới cậu..
Khi đang pha cà phê, Emery đưa mắt nhìn tờ lịch treo tường chi chít dấu gạch đỏ. Ngày 29 tháng 12, chỉ còn 2 ngày nữa là sang năm mới. Vào ngày đó, mọi người sẽ bắn pháo hoa để ăn mừng. Họ sẽ có một khoảng thời gian ấm áp bên gia đình, hoặc tổ chức một bữa tiệc đình đám và uống rượu cùng bạn bè.
Còn cậu thì sao?
Lại một mình nhìn người khác vui vẻ, lại cô độc ngồi một mình trong sợ hãi?
[Đừng nghĩ nữa, những cảm xúc thống khổ đấy chỉ làm cho nhóc tổn thương hơn thôi.]
Cậu mặc lên người chiếc áo khoác gió màu vàng, sau đó bước ra khỏi phòng.
Nơi cậu ở là một khu trọ cũ kĩ, chỉ có 4 tầng nếu tính cả sân thượng. Thông thường những nhà trọ thế này sẽ có một hộp thư cho mỗi phòng. Cậu mở hộp thư của mình ra. Chỉ có giấy thông báo từ Công ty điện lực thành phố. Thở dài, cậu cất lá thư vào hộp. Có vẻ như tháng trước cậu đã quên thanh toán tiền điện nước thì phải.
Ở bên ngoài, lớp tuyết dưới đất đã dày thêm một tầng.
Emery bước đi một cách thận trọng, chân ngập sâu trong tuyết. Gió thổi tới từng đợt rét buốt khiến cậu bất giác đưa tay ôm vai. Dù nhiệt độ đã xuống dưới 18 độ C, người dân khu phố này vẫn ra ngoài đường rất đông. Tiếng trẻ con vui đùa ném tuyết khiến cậu chú ý. Hồi nhỏ, mẹ cũng hay dẫn cậu ra sân chơi để nghịch tuyết. Bà thường ngồi trên ghế đọc báo, và khi thấy cậu trượt ngã trên tuyết thì phá ra cười.
Những ngày tháng ấy thật đáng giá biết bao. Nếu như có thể quay lại, dù chỉ một lần, để xóa đi sự trống rỗng này..
[Hứa với mẹ là con sẽ không luyến tiếc bất cứ điều gì, được không con trai? ]
Tất cả đã là quá khứ rồi, đừng quá đau thương nữa.
Chiếc xe bus đỗ lại ở trạm dừng. Cậu bước lên xe để đi đến chỗ làm việc của mình.
Công việc hiện tại rất nhàm chán. Đó có lẽ là suy nghĩ chung của tất cả nhân viên trong công ty. Nhưng đối với Emery, làm việc bằng cách cô lập bản thân trong một căn phòng rồi cắm cúi vào máy tính có lẽ không tệ lắm. Ít ra, lúc ấy cậu sẽ không suy nghĩ lung tung, những cảm xúc bị đè nén trong lòng sẽ không quấy rầy cậu. Mỗi khi chúng quay lại, thứ duy nhất cậu cảm nhận được chỉ là đau khổ tột cùng mà thôi.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng, cậu lại nằm dài trên bàn, nhìn từng mảng băng đóng trên kính cửa sổ. Tự hỏi, rốt cuộc mình ở đây làm gì?
Rốt cuộc, mục đích cậu 'tồn tại' là gì, nếu những cảm xúc kia không được giải phóng. Giải phóng khỏi một chiếc túi vô hình trói chặt tất cả chúng lại, ngăn cách chúng khỏi quấy rầy, để có thể hình thành một Emery lạnh lùng và khó hiểu.
Từng dòng suy nghĩ chắp vá dường như đang chi phối cậu, cũng như đang an ủi cậu. Chúng chỉ lướt qua nhẹ nhàng như cơn gió đầu xuân, thì đã đủ để khiến cậu quên đi khoảng không vây lấy cậu từ bao giờ. Trong vài phút ngắn ngủi, đôi mắt đẹp ấy như ẩn chứa thêm vô vàn hi vọng, không muốn dính dáng tới cuộc sống khốn khổ này nữa.
Nhưng cũng chỉ trong vài phút mà thôi.
Nó chỉ hơi quấy rầy Emery về mặt lí trí. Hẳn nhiên, cậu đã học cách đẩy chúng ra xa cái thứ tình cảm khô khan của mình. Vì một khi thứ tình cảm ấy được tưới đẫm nước, nó sẽ tìm cách vùng dậy, xé toạc lồng ngực cậu và chỉ mang lại cho cậu những vết thương khó lành. Chẳng phải sẽ dễ dàng hơn nếu cậu rút chân khỏi vũng bùn lầy đó sao, thay vì cứ mù quáng lao vào một nơi xa lạ mà chính bản thân cũng không thể gọi tên.
Công việc kết thúc vào khoảng 9 giờ tối. Khi cậu về tới khu phố quen thuộc, đã chẳng còn ai ở ngoài đường. Các hàng quán đều đã đóng cửa, trừ một cửa hàng bán đồ lưu niệm và trang trí vẫn còn sáng đèn. Nhìn biển quảng cáo lấp lánh, cậu bỗng nhớ tới dây đèn led đom đóm được mua từ năm ngoái. Sắp đến dịp đặc biệt rồi, trang hoàng phòng ở một chút cũng không sao.
Thế là dây đèn led bị bỏ quên đến bám bụi trong nhà kho cũng được lôi ra. Từng điểm lung linh bám trên tường như ánh sáng của nàng tiên khiến Emery thích thú. Nhưng trong lòng cậu vẫn có cảm giác hơi thấp thỏm, hoặc đúng hơn, là hụt hẫng. Cảm giác như có ai đó đang chờ đợi cậu giữa bóng tối mịt mù của đêm khuya, và cậu đã mạo muội bỏ qua người ấy.
Mở ra ô cửa sổ nhỏ cạnh giường, cậu nhìn xuống phía dưới tòa nhà. Nào có ai đâu, ngoài tia sáng leo lắt từ đèn đường và từ đèn pin của cảnh sát tuần tra. Nói mới nhớ, khu phố này có 'truyền thống' kì quặc là cho một cảnh sát tuần tra chào đón người mới bằng cách đưa họ đi tham quan khu phố hay đại loại vậy. Cậu cũng từng được nhận vinh dự ấy, và dù không quan tâm nhiều đến chim bồ câu hay tập tục tập quán gì đó, cậu phải thừa nhận rằng anh cảnh sát rất dễ thương.
Đồng hồ nhà thờ gần đây điểm 12 giờ. Emery vẫn nằm trằn trọc trên chiếc giường rộng và lạnh lẽo. Tối hôm nay tâm trí cậu vật vã không yên, chất chứa biết bao nhiêu câu hỏi. Bây giờ óc tưởng tượng cũng bắt đầu can dự vào cái cảm giác kì lạ của cậu, hay đúng hơn là bị trói buộc vào. Vấn đề này liên tục được đào xới, rồi cậu nhận ra mình đã đi quá xa khỏi quy luật mà bản thân đã dựng nên.
[Đừng suy nghĩ lung tung nữa. Liệu nó có ích gì sao? ]
Cậu buộc mình phải nhắm mắt lại. Ngày mai sẽ là một ngày mệt mỏi, và cậu sẽ cần rất nhiều năng lượng đây.
Mong rằng người vừa chờ cậu ngoài kia, dù có tồn tại hay không, sẽ ngủ ngon và mơ thật đẹp.