Thẳng Nam Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá

Chương 1: Cãi nhau với bạn cùng phòng, bị nguyền rủa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Charon_1332
____________
Đại học F, trong ký túc xá 519:
"Oa, đàn em, em lợi hại thật!! Xạ thủ chơi kiểu gì thế? Em dạy chị với được không?"
Vương Trác Nhiên nghe cô khen thì thấy lòng cậu lâng lâng, khóe miệng không kìm nổi khẽ nhếch lên. Trọng Tinh Minh đứng cạnh cửa ban công đang chỉnh lại quần áo vừa phơi, nghe thấy tiếng cười ngây ngô của cậu thì đưa mắt nhìn qua, chiếc gương trên bàn của Vương Trác Nhiên phản chiếu khuôn mặt cậu đang nở một nụ cười cực kì dâm đãng.
Công bằng mà nói thì Vương Trác Nhiên trông cũng được, ít nhất cũng có trình làm hotboy nhưng bình thường cậu hay đeo một cặp kính dày cộp có tác dụng thu nhỏ mắt khiến cho giá trị nhan sắc của cậu giảm đi. Bấy giờ đây trên khuôn mặt khôi ngôi thanh tú kia lại tràn ngập tình dục* không hề tương xứng.
*Nguyên văn là Sắc dục huân tâm '色欲熏心': Tình dục che mờ con tim.
Nữ sinh chơi game với Vương Trác Nhiên tên là Trần Đường - là đàn chị học chung ngành với cậu, eo nhỏ ngực bự, mỗi khi Vương Trác Nhiên trông thấy cô nhất định sẽ nghĩ bậy một phen. Từ sau khi biết Trần Đường cũng chơi Vương Giả Vinh Diệu, Vương Trác Nhiên liên tục mời cô chơi chung**.
*YY = 意淫=dâm ý, nghĩ những thứ biến thái
*Nguyên văn là 双排 nó là kiểu thuật ngữ game, hai người chơi ý nên mình để thành "chơi chung" nha.
"Đàn chị à, chơi xạ thủ cần phải có hiểu biết, em nghĩ con gái chơi không hợp cho lắm, chị chơi support đi, ngoan ngoãn đi theo em là oke."
Vương Trác Nhiên cố tình hạ thấp giọng, cố rặn cho giọng mình trở nên thầm thấp gợi cảm rồi nói với micro. Cậu không biết giọng của mình vốn dĩ thiên về kiểu trong trẻo, cố nói kiểu thể chẳng nhưng không ra thể thống gì mà còn rất mắc cười.
Suy nghĩ thật sự trong lòng cậu là: bà chị này chơi ngu thế, support còn chưa ăn ai mà còn đòi chơi Ad* cái gì.
*Nguyên văn là C vị: vị trí carry chủ lực trong game.
Trọng Tinh Minh đúng lúc đẩy cửa ban công ra, nghe thấy những gì cậu nói thì khẽ nhíu mày.
Trần Đường im lặng một lúc lâu, Vương Trác Nhiên không cảm thấy mình nói gì sau, còn tưởng vì mạng trường quá tải nên cô bị rớt mạng, cậu vội vàng hỏi: "Đàn chị? Chị bị rớt mạng hả?"
Không nghe thấy Trần Đường phản hồi, Vương Trác Nhiên chửi đổng lên: "*** mẹ, mạng trường ngu ***."
Vội vàng kết thúc ván game, Vương Trác Nhiên lên wechat gửi tin nhắn cho Trần Đường, đối phương cũng không thèm quan tâm cậu.
Vương Trác Nhiên chả hiểu mô tê gì tháo tai nghe xuống, ném mạnh lên bàn.
Trọng Tinh Minh quan sát cả quá trình, biết rõ rồi vẫn cố hỏi: "Sao thế?"
"Không biết nữa, con gái đúng là lắm chuyện mà."
Vương Trác Nhiên tức tối nói, cậu đứng lên đi đến bên cạnh Trọng Tinh Minh, vươn tay khoác vai anh bổ sung: "Vẫn là đàn ông chúng ta lòng dạ khoan dung."
Cửa ký túc xá bị mở ra, Phong Vinh với mái tóc xanh rối bù đi vào, hắn liếc nhìn Vương Trác Nhiên cùng Trọng Tinh Minh đang đứng chung một chỗ một cái rồi đi về phía chỗ của mình. Vương Trác Nhiên còn đang định tiếp tục kêu ca với Trọng Tinh Minh con gái chơi game ngu thế nào, nhìn thấy Phong Vinh cậu lập tức ngậm miệng, ngồi lại chỗ của mình, đeo tai nghe lên ngăn cách với thế giới.
Phòng ở ký túc xá nam của đại học F đều là phòng dành cho bốn người, trên là giường dưới là bàn. Người ở trong phòng ký túc xá 519 lần lượt là Vương Trác Nhiên và Trọng Tinh Minh học khoa quản lý tài chính, Phong Vinh và Lê Chính Dương học khoa tài chính. Trọng Tinh Minh là ký túc xá trưởng, cũng là người lớn tuổi nhất trong đây, ngày thường chịu thương chịu khó mà quản lý phòng ngủ, là một người rất dịu dàng.
"Trưởng phòng nết na ghê, anh mà là con gái thì em chắc chắn sẽ cưới anh về làm vợ!!" Vương Trác Nhiên từng nói với Trọng Tinh Minh như thế.
Cảm giác tồn tại của Lê Chính Dương không cao lắm, nhóc có bệnh sạch sẽ, lời thường nói nhất là kêu Vương Trác Nhiên thu dọn quần áo của bản thân, đừng gom tất bẩn giặt chung một lần, làm vậy dễ sinh vi khuẩn.
Con trai chăm giặt quần áo thế làm gì? Có tí bản lĩnh đàn ông nào không?
Nể tình nhóc là tên nhỏ tuổi nhất phòng, là em út của phòng nên Vương Trác Nhiên lười so đo với nhóc.
Phong Vinh là hội phó của ban nhạc trường, còn có dàn nhạc riêng, thỉnh thoảng còn chơi nhiếp ảnh gì đó, hắn rất được đám con gái hoan nghênh, hắn là nhân vật nổi tiếng nhất phòng 519. Mà trong mắt Vương Trác Nhiên, Phong Vinh là một tên thích giả vờ giả vịt.
Mâu thuẫn của hai người rất gay gắt, Trọng Tinh Minh cũng không điều tiết nổi. Hồi năm nhất, Phong Vinh ngứa mắt Vương Trác Nhiên suốt ngày ở trong ký túc xá mở mic chơi game rồi la lối om sòm, làm phiền hắn soạn nhạc. Còn Vương Trác Nhiên lại cảm thấy ký túc xá là nơi để vui chơi, nếu mà mày làm chuyện chính sự thì xéo ra ngoài làm.
Cãi nhau thì vẫn cãinhưng hai người vẫn chưa thật sự đập nhau lần nào. Dù Phong Vinh rất muốn tẩn cho Vương Trác Nhiên một trận nhưng Vương Trác Nhiên biết sợ cũng mau. Trong lòng cậu biết rõ mồm một là mình thấp hơn Phong Vinh một cái đầu, lại không bao giờ tập thể dục, là một con gà luộc chính hiệu nên nếu mà đánh nhau thì chỉ có nước nằm im chịu đòn.
Năm hai đại học, mâu thuẫn giữa hai người bùng nổ. Nguyên nhân là do Vương Trác Nhiên lén lút đưa ảnh cùng phương thức liên lạc của Phong Vinh cho bar gay.
Ý định ban đầu của cậu là muốn khiến cho người ta ghê tởm Phong Vinh. Ai ngờ mắt của mấy tên gay trong bar cũng mù như mấy cô gái trong trường, đủ loại bot khen Phong Vinh đẹp trai, cơ bắp trên người hoàn mỹ, khiến cho cậu thấy tởm gần chết.
Phong Vinh chỉ bị quấy rối có một đêm, hôm sau lập tức túm được đầu sỏ gây tội là Vương Trác Nhiên. Bởi vì avatar của tên ngốc Vương Trác Nhiên trên Tieba* là ảnh cậu dùng làm avatar QQ hồi mới vào năm nhất đại học, đến bây giờ vẫn đang được lưu trong box chat của ký túc xá.
*Baidu Tieba - Bách Độ Thiếp Ba là diễn đàn trực tuyến do công ty Bách Độ của Trung Quốc lập ra vào ngày 25 tháng 11 năm 2003. Do Bách Độ Thiếp Ba có thao tác giản đơn, số người tham gia đông, có sức ảnh hưởng lớn ở Trung Quốc đại lục nên đã thu hút được đông đảo cư dân mạng Trung Quốc tham gia.
Phong Vinh xách cổ áo Vương Trác Nhiên muốn lôi cậu đi tìm phụ đạo viên để ghi tội, Vương Trác Nhiên nghe xong sợ tới mức chân tay mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống lạy Phong Vinh luôn. Vẫn là Trọng Tinh Minh đứng ra khuyên ngăn Phong Vinh, dù sao họ còn phải chung đụng với nhau hai năm nữa, chuyện này cũng không cần phải làm căng đến thế, lúc ấy Vương Trác Nhiên mới may mắn thoát nạn.
Từ đó trở đi, Vương Trác Nhiên ở trong ký túc xá ngoan ngoãn thành thật* một thời gian, dạo gần đây lại ngựa quen đường cũ. Bởi vì Trần Đường cảm rất có hứng thú với Phong Vinh nên khi cô chơi game với Vương Trác Nhiên thường xuyên hỏi cậu mấy chuyện về Phong Vinh.
*Nguyên văn là 夹着尾做人 (giáp trứ vĩ ba tố nhân): ý nói sống thu mình lại một chút; kín tiếng hơn một chút; khiêm tốn; không kiêu ngạo, phô trương; có chừng mực; ước thúc chính mình.
Hai ngày trước Phong Vinh mới theo trào lưu nhuộm một quả đầu xanh rêu, Vương Trác Nhiên vừa thấy hắn đi vào phòng lập tức ôm bụng cười ngặt nghẽo, cà khịa hắn tự cắm sừng mình. Suýt chút nữa bị Phong Vinh dập cho một trận, cuối cùng vẫn là Trọng Tinh Minh cứu cậu.
Vương Trác Nhiên tức muốn nổ phổi, chiều nay khi cậu vào phòng suýt thì vấp phải đàn guitar của Phong Vinh thế là không nhịn được bèn đá nó một cái để trút bỏ bất mãn trong lòng mình.
...... Hy vọng Phong Vinh không phát hiện ra.
Vương Trác Nhiên ngồi lướt Douyin xem mấy chị xinh gái ngực bự múa may quay cuồng, chép miệng bình luận một câu: "Hoá ra kẻ trộm chính là ta"*, "Đêm nay có thể hăng rồi."
*Nguyên văn là "曹贼竟是我自己" ý nói ví von Tào Tháo trong Tam quốc diễn nghĩa, theo tui biết thì Tào Tháo có tật thích vợ người khác:v
Tai nghe của cậu bỗng bị người ta giật mạnh xuống.
"Có phải mày làm không?"
Phong Vinh túm chặt lấy cổ áo của cậu, tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, bộ dạng như sắp ăn thịt người đến nơi.
Hắn nhuộm tóc, tai xỏ bốn năm cái lỗ, lỗ nào lỗ nấy đều đeo trang sức bằng bạc, tay phải thì xăm kín mít mấy hình xăm nổi bần bật từ ngón tay cho đến tận bắp tay, ăn mặc mà rách rưới thêm xíu nữa là có thể đi làm trùm côn đồ luôn.
Vương Trác Nhiên bị dọa sợ, mở to hai mắt ngửa đầu nhìn hắn, cố tỏ ra mạnh mẽ bình tĩnh nói: "Cậu làm gì thế? Cái gì mà có phải tôi làm không!"
Lê Chính Dương ở bên cạnh Vương Trác Nhiên vờ như chẳng nghe thấy gì, im lặng làm việc của mình. Trọng Tinh Minh bắt lấy cánh tay của Phong Vinh, khuyên nhủ: "Có gì từ từ nói!"
Phong Vinh liếc mắt nhìn Trọng Tinh Minh, buông lỏng tay ra, đẩy Vương Trác Nhiên một cái khiến cậu lảo đảo đứng không vững.
Hắn quay đầu chỉ cái bao đàn guitar đang mở: "Đàn guitar tao để ở ký túc xá, giữa trưa còn ngon lành, tối về lại thấy hỏng rồi, không phải mày làm thì ai làm?"
Tuy Vương Trác Nhiên đá guitar một cái thật nhưng khi cậu nghe Phong Vinh tố cáo thì vẫn tức đỏ cả mặt: "*** mẹ mày khùng *** hả? Ký túc xá này đéo phải có mỗi mình ông đây nhá!"
Phong Vinh tức đến nỗi bật cười, hắn đi tới đi lui quanh đàn guitar hai bước rồi nói: "Hết tiết buổi tối tao về chung với Lê Chính Dương, ý mày là trưởng phòng làm hỏng à?"
Trên mặt Trọng Tinh Minh không có biểu cảm gì, Vương Trác Nhiên chột dạ cãi lại: "Nói không chừng tự mày làm hỏng nó thì có, một cái guitar hỏng thôi mà...."
Cậu vừa nói vừa tiến lên phía trước, khi nhìn thấy tình trạng của chiếc guitar thì lập tức im bặt.
Do cậu ghét Phong Vinh thích làm bộ làm tịch nên khi mà Phong Vinh hí hoáy với cây đàn mới của hắn Vương Trác Nhiên vẫn luôn cố ý phớt lờ hắn, còn cố tình gõ bàn phím máy tính to thật là to, thế nên cậu không biết báu vật mà Phong Vinh vừa mua là một cây đàn guitar được làm từ pha lê thuần khiết. Bây giờ đây, đàn guitar làm bằng pha lê trong suốt xinh đẹp đã gãy đôi từ chỗ gáy đàn, biến thành hai nửa.
Cậu lập tức hoảng sợ, Phong Vinh nhìn chòng chọc vào mặt cậu, nói: "Tao cho mày hai lựa chọn. Một là xin lỗi rồi bồi thường, hai là tao với mày đi tìm phụ đạo viên chủ trì công đạo."
Việc đã đến nước này, Vương Trác Nghiên chỉ có thể hô to xui xẻo, nhưng mà vì sĩ diện cậu nên nhanh chóng tính nhẩm xem kho bạc nhỏ của mình còn bao nhiêu sau đó mạnh miệng nói: "Được rồi được rồi, đúng là hồi chiều tôi có chạm vào nó thật. Cậu có thể để đồ mình gọn gàng lại được không? Đây rõ ràng là cậu đang chiếm dụng không gian công cộng còn gì. Bao tiền? Tôi bồi thường cho cậu."
Nếu là trước kia, Phong Vinh chắc chắn sẽ dí đầu cậu xuống bắt cậu thành tâm thành ý*mà xin lỗi. Thế nhưng bây giờ hắn lại khoang tay, nụ cười trên khoé miệng tươi đến lạ: "Một vạn hai."
*诚心诚意 (chéng xīn chéng yì) có nghĩa thành tâm, chân thành xuất phát từ tận đáy lòng.
Trong lòng Vương Trác Nhiên đau đớn vạn phần, nhưng vẫn làm bộ thờ ơ bình thản* nói: "Không phải chỉ có một vạn hai à, ai thiếu tý tiền đấy chứ."
*nguyên văn là Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
"Tôi chưa nói xong, là một vạn hai Euro."
*247.083.426,37 Đồng
Phong Vinh cố tình nhấn mạnh chữ Euro.
** mẹ, một cái đàn guitar mà gần 10 vạn nhân dân tệ!!
*347.839.702,40 đồng
Nhà của Vương Trác Nhiên kinh doanh nông nghiệp, cũng coi như có đồng ra đồng vào thế nhưng một cây đàn guitar giá gần mười vạn vẫn ngằm ngoài sức tưởng tưởng của cậu.
Giọng nói của cậu có chút run rẩy, tỏ vẻ mạnh mẽ hung ác nói: "Anh được rồi đấy, đừng nhân cơ hội bịp tiền của tôi."
Phong Vinh cười lạnh, rút ra một tờ giấy từ trên kệ đưa cho cậu nhìn: "Giấy chứng nhận với biên lai còn ở đây này, giấy trắng mực đen rõ ràng, cậu tự nhìn đi. Không phải cậu có tiền à? Có tám chín vạn thôi, cậu không thể không có được đúng không?"
Vương Trác Nhiên nhìn con số kia thì thấy hơi chóng mặt, Trọng Tinh Minh cầm lấy tờ giấy, nhìn một lúc rồi ngẩng đầu nói: "Thật sự là một vạn hai đồng Euro."
Sau cùng dưới sự hoà giải của Trọng Tinh Minh, Vương Trác Nhiên đành cúi đầu xin lỗi Phong Vinh, còn chuyển trước cho hắn 5000 tệ, phần tiền còn lại thì chia ra từ từ trả.
Khi Vương Trác Nhiên leo lên giường vẫn còn ức lắm, dẫm mạnh đến nỗi lan can kêu lên ken két.
Cậu chỉ có thể tiếp tục lướt diễn đàn ngắm gái xinh để trút bỏ sự tức tối trong lòng.
"Anh cảm thấy eo cưng mà nhỏ thêm xíu nữa thì dáng bao đẹp luôn."
"Con gái như vậy vẫn là cần một người đàn ông mạnh mẽ cường tráng đến chinh phục nhá, bây giờ nói cái gì mà không lấy chồng không đẻ con cơ, mai sau chắc chắn sẽ hối hận cho mà xem."
Vương Trác Nhiên lướt đến một cô gái đang mở sạp xem bói miễn phí cho mọi người, đại khái là để quảng cáo, còn dán cả link web trên video của mình. Trông cô gái cũng xinh xắn, Vương Trác Nhiên ấn vào link, nhìn một hồi, bói toán các thứ cậu nghe không hiểu gì, chỉ thấy dáng người của cô cũng không tệ.
Bởi vì chủ thớt mặc một chiếc đầm bó sát dệt kim màu da, rất vừa vặn với cơ thể cô. Vương Trác Nhiên thô bỉ mà comment một câu vào bài: "Xem video xong, bự ghê, trắng ghê, đẹp ghê." Thế mà có không ít người rep comment của cậu: "Miễn cưỡng có thể sục", "Cảm ơn, đã bắn.". Một số người ngầm hiểu trong lòng thì rep bằng một hai cái emoji mắt lé cười.
Cũng có vài người qua chửi Vương Trác Nhiên ăn nói bậy bạ¹, đầu óc tăm tối.
Vương Trác Nhiên vốn đang cáu vụ Phong Vinh thấy thế lập tức có tinh thần, đại chiến 300 hiệp với người ta.
"Cô em này ăn mặc lẳng lơ như thế, còn không phải là đang làm trò* để hấp dẫn người ta đến xem à? Đừng có kiểu kỹ nữ còn muốn lập đền thờ."
*nguyên văn 擦边球: Chỉ chuyện hoặc hành động được thực hiện ở mức gần sát với giới hạn, quy tắc mà không trái với luật lệ, quy định. Còn một cách hiểu là để ám chỉ chuyện cần dựa vào vận may để đạt thành công.
Cậu múa phím đến mỏi cả tay, cũng thấy dễ chịu hơn chút. Nhìn lại thì thấy bản thân có mấy cái thông báo có tin nhắn mới.
Là chủ thớt kia gửi cho cậu.
"Cậu nghe nói đến lời nguyền chưa?"
"Hiện tại tôi lấy danh nghĩa của Chúa nguyền rủa cậu, buổi sáng ngày mai khi tỉnh dậy cậu sẽ mọc *** mọc vú, mỗi ngày đều bị tên đàn ông ở gần cậu nhất tưới tinh cho đến khi cậu sinh con, để cậu nếm trải sự nhục nhã mà cậu đã gây ra cho người khác. Nếu cậu phá vỡ quy tắc này, *** cậu sẽ càng ngày càng nhỏ, đến một lúc nào đó giới tính của cậu sẽ hoàn toàn bị thay đổi."
Sao mà cô gái này nói chuyện xàm *** vậy? Có khùng không vậy?
Vương Trác Nhiên thoát inbox, đưa mắt nhìn bìa video, chỉ cảm thấy cô gái xinh đẹp kia đang đứng im, lại như mỉm cười lạnh lùng nhìn cậu. Vương Trác Nhiên cũng không so đo, hơi hoảng hốt tắt điện thoại sau đó quấn chăn thật chặt rồi nhắm mắt lại.
_______
【 tác giả có lời muốn nói: 】
Ai, viết hơn ba 3000 chữ mà sao vẫn chưa đến thịt.... Chương sau chắc chắn có H...
(1) Nguyên văn là 开黄腔- khai hoàng khang:
Ý là nói lung tung, nói tay ngang, tự khen mình, nói không có căn cứ. So với cách dùng thẳng thắn trách mắng như "nói bậy", "nói dối" thì cách nói này bề ngoài nhẹ nhàng bao nhiêu, ý nghĩa lại sâu xa bấy nhiêu. Từ này có nét đặc biệt ở địa phương nhất định, phổ biến ở phía Nam, nhất là Tứ Xuyên, Trùng Khánh, Hồ Nam, Hồ Bắc.
Ở một số địa phương khác có ý chỉ một việc chưa xong đã nói "không thực hiện được" hoặc "thất bại". Nhưng người Thành Đô lại mở rộng ra thành "Hoàng khang", "Hoàng bổng", "Hoàng hồn tử", "Hoàng tô tô", thậm chí là "Hoàng sư phó", "Hoàng thủ hoàng cước" vân vân.
Ngoài ra còn có ý chỉ một câu chuyện vô nghĩa. Lúc người Đài Loan nói chuyện trên trời dưới đất thì nói là "Khai hoàng khang", ý chỉ truyện cười hủ bại.
___________
Tui định làm hai chương mà lười quá, thui z. Chương này thì khá nhiều chú thích, edit cũng không dễ lắm huhu. Mọi người thích tui để chú thích trong cmt như ở giới thiệu hay viết ra như trên kia?
À về phần xưng hô thì lúc Phong Vinh và Trác Nhiên tức nhau thì sẽ xưng "tao - mày", còn bình thường thì "anh - tôi", "tôi - cậu". Với LCD thì VTN sẽ xưng là "tôi - cậu", còn LCD thì xưng "anh - tôi."
Anh TTM thì là "anh - em", "em - anh"
Còn cái xưng gì gì thì rõ rồi ha:
Phong Vinh: hắn
Trọng Tinh Minh: anh
Lê Chính Dương: y
Còn có nhiều đoạn chửi tục nữa, tui nên edit thô như trên kia hay là nói giảm nói tránh, mọi người thích cái nào hơn?
Em thụ đúng dạng người mà tui ghét luôn, vô duyên chúa, hãm nữa. Nhmà truyện thì bỏ qua chứ ngoài đời là tui chửi cho rồi.
Màu tóc anh Vinh nhuộm.

E
moji:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.