Thẳng Nam Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá

Chương 14: Địt nhau trước gương/ véo sưng le sưng vú/ mặc đồ Nữ




Edit: Charon_1332
_______
Phong Vinh vươn tay ẫm cậu lên mép bể bơi xong rồi nhào tới, dùng tư thế mặt đối mặt đâm *** vào *** cậu ná thở. Vừa *** hắn vừa vén áo cậu lên, tớp lấy hai em núm mà cắn mà gặm.
“Ưm ha…. a… To quá, không được…. to khiếp… không được….”
“Đáng thương quá, sao cậu khóc dữ vậy, là do sướng quá nên khóc hửm?”
Vương Trác Nhiên nhỏ giọng nức nở, mắt nổ đom đóm, thịt *** non mềm yếu ớt bị anh *** nghiền qua nghiến lại, điểm mẫn cảm sâu trong *** bị Phong Vinh đâm như thể muốn *** nát cậu luôn vậy. Khi hắn chuẩn bị bắn vào trong thì trước mắt Vương Trác Nhiên bỗng tối sầm lại, *** dâm co giật phun nước tung toé, cậu lại lên đỉnh rồi.
Phong Vinh rút *** ra, bé *** giữa hai chân cậu đã bị *** đến sưng tấy nát nhừ, khe *** há rộng làm thịt *** lộ ra, hai mép *** lật ra ngoài, lỗ *** mấp máy nhè tinh đục.
Hắn duỗi tay nhét tinh lại vào *** sau đó kéo lấy hai bên mép *** để chúng nó khép lại với nhau rồi mới thả tay ra, nhưng miệng *** lại tiếp tục hé ra một cách đáng thương.
“Sao lại thế này, *** dâm của chó cái bị tôi *** cho không khép lại được rồi này, không giữ được tinh mà để nó chảy ra, lãng phí quá.”
Phong Vinh nói xong bèn ôm eo khoác chân Vương Trác Nhiên lên vai, cậu vốn đang váng đầu vì uống rượu, bị hắn ôm vậy lập tức cảm thấy trời đất như đang quay cuồng, bèn vùng vằng mắng: “*** mẹ mày, mày cút, cút…. a… thả tao ra…”
Tất nhiên đời nào mà Phong Vinh chịu thả cậu ra, hắn bế cậu đến bên bồn rửa tay trong phòng ngủ.
Trước mặt hai người là một chiếc gương siêu to, soi rõ đến từng lỗ chân lông, Vương Trác Nhiên xụi lơ chống lên thành bệ, Phong Vinh để cậu dẫm một chân lên bồn rửa sau đó thì chà *** vào bé *** ướt nước mấy cái, hắn đẩy hông, hình ảnh bé *** nuốt trọn con *** đỏ sẫm to oạch được gương rọi rõ mồn một.
“Ưm… a…. Ha… a… Hứ… á….” Vương Trác Nhiên bây giờ thậm chí còn không có sức mà nghiến răng, tiếng thở dốc cũng biến thành tiếng rên rỉ theo từng nhịp thúc *** của người phía sau, *** dâm thì đói khát mút chặt lấy căn *** to oạch.
“Cậu ngẩng đầu lên mà nhìn này, nhìn xem lúc cậu n*ng *** lên trông thiếu *** thế nào này.” Phong Vinh bóp mông cậu thật mạnh, nắc phầm phập vào *** cậu.
Hắn túm tóc cậu ép cậu phải nhìn vào gương, Vương Trác Nhiên bất lực vùng vẫy, eo cậu uốn éo càng khiến *** dâm được đà bú *** mạnh hơn, cậu khóc nấc lên: “Nhìn con mẹ mày á, đéo biết bố mày bị cận à….”
Hắn thò tay ra trước đùa bỡn núm vú sưng tấy của cậu một cách cợt nhả, *** bự *** mạnh vào tâm ***, phà hơi vào tai cậu: “Cậu không nhìn thấy thì để tôi tả cho cậu nghe.”
“Vú của cậu ý à, nhỏng cao ơi là cao, vừa sưng vừa tấy giống như một trái cherry vậy. Tôi vừa sờ vào phát là phun sữa ngay….. Có phải muốn được tôi bú cho không, hửm?”
Phong Vinh nhéo một bên vú của cậu, vặn mạnh một cái rồi bóp, *** dâm đang ngậm *** lập tức siết chặt, phun nước xối xả.
“Mày… *** mẹ… Ưm… Đau… đau….”
“Rõ là sướng bỏ mẹ ra, *** dâm chảy nhiều nước như thế, mùi dâm chết mẹ.”
Cơn đau châm chích ấy ngược lại càng kích thích các giác quan hơn, con *** bự không ngừng chà xát đay nghiền *** dâm khiến cả người cậu tê dại, núm vú cũng như bị điện giật. Vương Trác Nhiên mê man nhìn bóng hai người vờn nhau trong gương, nhìn cơ bắp rắn chắc của Phong Vinh, động tác dập *** mạnh như thế nào, hắn giã mạnh đến nỗi lưng cậu cong lên, suýt ngã nhoài vào bồn rửa mặt.
Phong Vinh nắm lấy cánh tay cậu ép cậu phải đứng thẳng lên rồi đẩy *** phá tan từng lớp thịt mềm, dọng vào nơi sâu nhất trong *** làm bé bím khóc huhu: “Cậu nhìn *** cậu này, vừa ướt vừa bót quả là cái bao *** trời sinh, cứ quấn lấy *** tôi không buông. Nuốt trọn con *** tôi rồi bú lấy bú để, bú tôi phê gần chết, n*ng vậy luôn à? Hửm?”
*** dâm bị *** nong thành một cái động lớn, môi *** biến dạng, hột le bị *** đến nỗi lòi cả ra ngoài. Phong Vinh tàn ác nhéo lấy bé le xinh mà trêu đùa lôi kéo, cơn đau cùng cơn sướng đồng thời đánh úp Vương Trác Nhiên.
“Ứ a….. Đừng nghịch chỗ đó…. đừng a… a… Ứm…. Ưmmmm….”
“Đừng cái gì mà đừng? Mày đúng là đố thiếu ***… *** dâm… shhh… kẹp chặt thế này… *** chết mày…”
Vương Trác Nhiên vừa đau vừa sướng lắc đầu xin tha, nhưng rồi lại bị Phong Vinh ghì lên bồn rửa tay ** cho lòi ***, hắn vạch mông cậu ra để nhìn cách *** nuốt ***, nước *** trào ra cũng bị giã thành bọt trắng theo từng nhịp *** của hắn rồi dính quanh mép ***, thịt *** mấp máy như thể muốn cắn đứt con *** bự.
“A a a…. Ứmm…..”
Vương Trác Nhiên bị ** đến chết ngất nằm rạp xuống bồn rửa tay, nhưng cơ thể cậu vẫn vô thức hùa theo nhịp *** của hắn, khi hắn phọt tinh vào thì vẫn sướng đến nỗi run lên bần bật.
____
Vương Trác Nhiên tỉnh lại trên giường của Phong Vinh, hai người ngủ xiêu xiêu vẹo vẹo, đầu một nơi gối một nơi, chân thì gác lên nhau.
Cậu muốn đá chân Phong Vinh ra nhưng vừa động đậy thì cơn đau nhói từ dưới háng truyền tới khiến cậu méo cả mặt. Cậu duỗi tay sở thử thì thấy hột le của mình đã sưng phình lên lòi ra khỏi mép ***, nóng hôi hổi. Cúi đầu nhìn lại thấy vú mình cũng y chang thế, quầng vú còn hằn vết nhéo, sưng đỏ lên, hoàn toàn bị *** hỏng luôn rồi.
Phong Vinh bị cậu làm cho tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã thấy Vương Trác Nhiên đang trần truồng nhìn hắn hằm hằm, từng vết xanh tím trên ngực cậu trông vô cùng bắt mắt.
Hắn ngáp dài, đỉnh con *** đang “chào cờ” cứng ngắc của mình vào chân Vương Trác Nhiên hai cái, hỏi: “Làm sao? Mới sáng bảnh mắt ra đã thèm *** à?”
Khí thế của Vương Trác Nhiên lập tức xìu xuống bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, cậu im thin thít chịu đau tính rút chân mình ra khỏi chân Phong Vinh nhưng nhích nhích vài cái thì kinh hoàng phát hiện ra con *** đang chọc vào đùi cậu đang có xu thế dần lớn hơn.
Cậu bò tới bên mép giường, vừa nhích được hai bước thì đã bị Phong Vinh nắm cổ chân kéo về rồi đè xuống giường. Cơ thể bị bào mòn cả ngày sao chịu được sức nặng này, sự vùng vẫy trốn tránh của cậu cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi.
“Đcm mày đến kỳ động dục à.” Vương Trác Nhiên đau đến sắp khóc rồi, xấu hổ khai thật: “Bên dưới của tôi đau, đau lắm ý.”
Phong Vinh banh chân cậu ra, đúng là sưng ghê thật, đành tắt n*ng thả cậu ra, lầm bầm: “Đéo cho *** mà còn đi quyến rũ người ta.”
Bố giết mày!
Đây chỉ là suy nghĩ trong lòng của Vương Trác Nhiên thôi, cậu ức lắm mà không dám nói gì, hèn ra mặt nằm im thin thít.
Phong Vinh tìm đại cho cậu mấy bộ đồ để mặc, Vương Trác Nhiên vừa tròng áo thun vào thì gặp ngay một vấn đề khó.
Vú sưng cọ vào áo, đau.
Cậu phân vân nghĩ hay là chịu tý, nhưng cơn đau ở vú khiến cậu không thể nào làm lơ được.
Phong Vinh đi ra từ toilet, thấy Vương Trác Nhiên vẫn chưa mặc quần áo vào mà cứ ngồi thừ người trên giường thì cau mày hỏi: “Còn chờ tao qua mặc cho nữa à? Ngồi im đấy, tao order đồ ăn xong tao tới liền.”
Nghe xong lý do vì sao Vương Trác Nhiên không mặc được đồ, Phong Vinh tỉnh bơ đáp: “Ồ, đau thế cơ à? Thế làm sao giờ? Hay mày tính thả rông đi quanh nhà tao luôn?”
“Trách ai? Chứ *** mẹ đéo phải do mày hết à?”
“Rồi rồi, lỗi tại tao, để tao đi tìm cho mày bộ nào mặc được.”
Chẳng biết Phong Vinh lôi từ đâu ra một cái hộp rồi vứt cho cậu, sau đó bỏ ra ngoài lấy đồ ăn.
Bên trong hộp là một bộ váy lụa hai dây ren màu hoa hồng, còn chưa tháo mác luôn.
Vương Trác Nhiên lại muốn mắng người, cắn răng vớ lấy một cái áo thun của Phong Vinh tròng lên, vừa xuống giường đi vài bước thì đã bị cọ đau đến nỗi đứng không vững.
Bữa sáng Phong Vinh mà order là dimsum và sữa đậu nành, hắn bày biện đồ ăn lên bàn xong bèn gọi với vào phòng: “Xong rồi, ra ăn cơm.”
Vương Trác Nhiên mất tự nhiên đi ra từ hành lang, ánh mắt Phong Vinh thay đổi, nhìn cậu chằm chằm.
Hắn đưa cho cậu bộ váy mà mẹ hắn mua sai màu không mặc, định là khiến Vương Trác Nhiên bẽ mặt chứ cũng không nghĩ là cậu sẽ mặc thật. Giờ đây người trước mặt hắn đang mặc bộ váy mỏng tang, khe vú thoắt ẩn thoắt hiện, màu hoa hồng khiến da cậu đã trắng lại càng trắng hơn, váy chỉ dài đến ngang đùi làm đôi chân thon dài lộ ra, làn váy khẽ lay theo từng bước chân cậu.
Vương Trác Nhiên bị hắn nhìn thì hơi quạo, chột dạ như thể vừa làm sai chuyện gì vậy. Nghĩ lại thì đây là do Phong Vinh bảo cậu mặc mà, mặc thì mặc chứ sợ gì.
Dù sao thì chất tơ mềm cũng không cọ đau vú của cậu nữa.
“Khụ… Ừm, ăn cơm thôi.”
“Ăn cái đéo gì nữa! *** mẹ tao đã bảo là mày đừng có quyến rũ tao!!!”
Hai mắt Phong Vinh đỏ quạch đè cậu lên sô pha, không nói không rằng vác chân cậu lên vai rồi thọc *** vào *** cậu móc ngoáy, bên trong *** ngập nước, vừa ướt vừa ấm.
Quai váy trễ xuống vai để lộ đôi vú đẫy đà trắng nõn đang sưng múp lên, lấp ló sau váy lụa màu hoa hồng càng khiến người ta lé mắt.
Hôm qua bị *** lâu như vậy nên bé *** bị quá tải, đau nhiều hơn là sướng, Vương Trác Nhiên dịch người muốn tránh nhưng lại bị Phong Vinh nắm chim nên không dám nhúc nhích gì, chỉ có thể nằm im chịu ***.
“***…. nhẹ thôi… Đcm mày nhẹ thôi a a…”
“Đỏng đảnh cái gì? Không phải là tại mày mặc váy quyến rũ tao à? Thiếu *** bỏ mẹ, càng *** *** càng bú chặt….”
Phong Vinh dứt khoát vác cả hai đùi cậu lên, *** bự giã mạnh vào cửa tử cung hưởng thụ sự bú mút sít sao của *** dâm, tay thì nghịch vú cậu. Bấy giờ Vương Trác Nhiên khóc thảm bao nhiêu thì hắn *** mạnh bấy nhiêu, dọng *** thật sâu sau đó phun tinh ngay cạnh tử cung.
______
[ Tác giả có lời muốn nói ]
Đến đây đến đây.
Hic cứ thấy hơi cấn cấn sao ý, sắp đến chương em Nhiên bầu bì r anh em ạ kkkk

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.