Thẳng Nam Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá

Chương 15: Bị 3 anh bạn cùng phòng phát hiện đang tán gái/ Thuê khách sạn 4P SM




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Charon_1332
Warning: Chương này có thể có tính tiết gây khó chịu, cân nhắc trước khi đọc và xin kiềm chế ngôn từ.
_____
Trong kì nghỉ hè, Vương Trác Nhiên không thể nào ở chung với đám kia suốt ngày được. Nửa hè còn lại, cậu chỉ đành lên mạng mua một cái máy hút sữa về để giải quyết vấn đề bị tức sữa.
Khai giảng xong là lên năm bốn, cậu chỉ còn phải học mỗi hai môn thế nên cậu đã nộp cv vào một chỗ gần trường để đi thực tập. Theo như kế hoạch của cậu thì đáng lẽ đến kì nghỉ đông hoặc học kỳ sau cậu mới đi thực tập, nhưng bây giờ ký túc xá đang là một nơi rất nguy hiểm -- ngày nào ba tên kia cũng đè cậu xuống ** ná thở để xả n*ng hết.
Vương Trác Nhiên cảm tưởng mình sắp bị ép hư luôn rồi, không phải hư thận, mà là hư eo.
Mà lần đi thực tập này còn tặng cho Vương Trác Nhiên một bất ngờ nho nhỏ. Đàn chị mà ngày xưa cậu tán - Trần Đường, sau khi tốt nghiệp cũng đến công ty thương mại này làm, càng khiến Vương Trác Nhiên có thêm động lực dậy sớm đi làm.
Tuy rằng bây giờ cậu không thể nào quen gái nữa, nhưng vẫn còn có thể nói chuyện cùng là vui rồi.
Phía Trần Đường thì lại thấy mới không gặp có mấy tháng mà Vương Trác Nhiên đã thay đổi rất nhiều, không còn vô duyên như ngày xưa nữa, quan trọng nhất là cậu không còn nói mấy câu đầy ấn tượng rập khuôn ba rem khiến cô nghe xong mà nhức hết cả đầu nữa.
Sáng cuối tuần, Lê Chính Dương vừa dậy đã trèo sang bên giường Vương Trác Nhiên. Trước kia y cực ghét việc giường mình nằm cạnh giường Vương Trác Nhiên, còn giờ thì y thích lắm.
Y vừa chui vào ổ chăn của Vương Trác Nhiên thì đã thấy điện thoại đặt cạnh gối của cậu cứ tinh tinh không ngừng, hẳn là có nhiều tin nhắn lắm. Lê Chính Dương vốn không thích xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của người khác, nhưng cái biệt danh thân mật đã thu hút sự chú ý của y.
Người mà mới sáng sớm đã gửi cho Vương Trác Nhiên bốn năm tin nhắn lận có biệt danh là Tiểu Đường, "Đường" là một cái emoji.
"Chào buổi sáng!"
"Em dậy chưa?"
"Nay em có muốn chơi truy tìm manh mối* với bọn chị không?"
*Gốc là 剧本杀 Script Kill là một trò chơi nhập vai, người tham gia trò chơi sẽ hoá thân thành các nhân vật thuộc một kịch bản lớn, và mỗi người sẽ được nhận một kịch bản nhỏ cho nhân vật mà mình đóng vai. Người chơi dựa vào kịch bản của nhân vật mà mình đóng vai để diễn và làm nhiệm vụ theo yêu cầu của kịch bản (một cách âm thầm), đồng thời cùng suy luận với những người chơi khác để tìm ra những bí mật được ẩn giấu trong kịch bản lớn. Mấu chốt của trò chơi là phải biết diễn, suy luận nhanh và biết CÃI để không bị đồng đội nghi ngờ, không bị "g//i//ết" trước khi trò chơi kết thúc và có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao. (Nguồn: Hashivn - LYJ)
"Chị mời em đi ăn ha."
Lê Chính Dương đấu tranh lương tâm 10 giây, sau đó ấn dấu vân tay của Vương Trác Nhiên mở khóa điện thoại.
Càng lướt lên trên thì sắc mặt của y càng khó coi hơn, cuối cùng không nhịn được nữa bèn leo xuống giường chạy đi tìm Trọng Tinh Minh và Phong Vinh.
Trong phòng ngủ, Vương Trác Nhiên vẫn đang say giấc nồng, không hề biết ba tên bạn cùng phòng đang xâm phạm quyền riêng tư của mình.
"Đàn chị, em có mua cho chị ly trà sữa ở tiệm trước cổng trường này, em nhớ là chị thích uống ở đây lắm mà.
"Ơ, không cần đâu, dạo nay chị đang giảm cân á."
"Chị đã gầy thế rồi mà vẫn còn giảm cân à? Vậy thì để em gọi ly 30% đường...."
Tin nhắn thoại được ấn mở, giọng nam thì trong trẻo, giọng nữ thì ngọt ngào, gian díu díu mập mờ khiến cả bọn nghe xong đều đen mặt.
Sau khi rời giường thì Vương Trác Nhiên được báo là hôm nay mọi người sẽ cùng nhau ra ngoài chơi.
Cậu cứ tưởng là buổi đi chơi bình thường của cả phòng thôi nên đành ngậm ngùi từ chối Trần Đường, còn hẹn lần sau mình sẽ mời cô đi ăn.
Địa điểm đi chơi là phòng khách sạn chủ đề SM.
Vương Trác bị khiêng vào phòng, cậu nhìn nào là roi da, dây thừng, còng tay mà thấy da đầu tê rần, xoay người muốn chạy.
Cậu giống như một chú chuột bị mèo túm đuôi trêu đùa, chạy đến đâu cũng có người cản.
"Không phải... có gì thì từ từ nói ha...."
Đám Trọng Tinh Minh có vẻ là đã nhịn cơn tức lâu lắm rồi, bây giờ đây mới bùng nổ. Vương Trác Nhiên còn chưa kịp biết cái mô tê gì đã bị đè xuống giường lột sạch bách, cậu thở phì phò, khó nhọc nói: "Đcm, chúng mày khùng *** cái đéo gì đấy?"
Trọng Tinh Minh đáp lời cậu: "Em có thể ngẫm kỹ lại xem mình đã làm sai cái gì."
Trông thấy ba người muốn làm thật, Vương Trác Nhiên điên cuồng vùng vẫy nhưng tay chân cậu đã bị giữ chặt, chẳng thể nào động đẩy nổi. Phong Vinh giễu cợt: "Sợ cái gì hửm? Mày cũng sướng cơ mà."
Lê Chính Dương thọc tay vào *** cậu, cong ngón tay ấn ấn đè đè kích thích điểm G trong *** non, nơi đó thừa nước quanh năm mới đâm có mấy cái mà đã ứa nước từa lưa, Vương Trác Nhiên không kìm được rên thành tiếng.
Phản ứng dâm đãng của cậu khiến hô hấp của Lê Chính Dương trở nên gấp gáp, y không cam lòng nói nhỏ: "Xíu nữa ** chết anh."
Ai đó đang khuếch trương cho cậu, chất gel lạnh lẽo đi vào lỗ đít theo ngón tay mở rộng lỗ nhỏ hồng nhạt bí ẩn kia ra từng chút một. Tay cậu bị cột ra đằng sau lưng, tiếp đó là đến cổ, sau đó một thanh kim loại được nhét vào mông cậu, cứng rắn cọ xát vách thịt của cậu.
Sức nặng đè trên người cậu ghìm chặt cậu đã biến mất, Vương Trác Nhiên vùng vẫy muốn đứng lên nhưng lại bị thanh kim loại kia đâm cho suýt ứa nước mắt. Cái thanh ấy vừa to vừa dài lại còn cong cắm sâu vào trong lỗ đít cậu, chuôi thì được nối với dây thừng đang trói cậu khiến cậu luôn phải giữ nguyên tư thế quỳ bò hạ thấp eo, thậm chí muốn cúi đầu cũng không được nếu không cái móc kia sẽ quẹt xước vách thịt làm Vương Trác Nhiên đau đớn không thôi.
"Đừng mà....! Thật đó! Đừng làm vậy mà.... Các anh ơi.... Các bố ơi... con sai rồi!"
Nhưng chẳng ai để ý đến lời cầu xin của cậu.
Trọng Tinh Minh trét chất lỏng gì đó lên ti, *** lẫn cu cậu, ban đầu Vương Trác Nhiên còn tưởng là gel bôi trơn, nhưng vài phút sau những chỗ đó của cậu đều tê tê ngứa rần lên, chỉ mới tiếp xúc với không khí thôi mà đã dựng đứng lên hết cả rồi lại còn vô cùng ngứa ngáy, thèm khát muốn được người ta âu yếm vuốt ve ngay ập tức. Cảm giác kì lạ ấy như đốt cháy hết dây thần kinh của cậu, tất cả giác quan của cậu đã hoàn toàn bị khống chế.
"*** mẹ... chúng mày.... chơi bẩn...."
Cậu không kìm được tiếng thở dốc, chà xát hai chân như muốn giảm bớt khó chịu, cậu muốn cọ chim cọ vú lên ga giường nhưng lại mắc cỡ, vả lại cái móc sắt kia cũng không hề động đậy, mặt cậu đỏ bừng lên cơn ngứa ngay đang hoành hành khắp cơ thể, Cậu lắc mông ngây ngẩy, n*ng sắp khùng luôn rồi.
"Chó cái n*ng *** rồi à? Kẹp chặt thế." Phong Vinh cũng nhét ba ngón tay vào, đâm chọc cái *** ướt rượt kia một cách thô bạo, cơn n*ng được thoả mãn khiến Vương Trác Nhiên sướng suýt khóc, cậu mút chặt ngón tay hắn nhưng tiếc là chẳng bao lâu sau chúng đã bị rút ra, *** dâm vừa được lấp đầy nay lại trống rỗng càng khiến cậu ngứa tợn hơn.
"Ứ... sướng... sướng quá... Đừng đi mà... *** em đi... Hu hu... *** em đi...."
Mắt cậu bị che lại bằng vải đen, mất đi thị giác khiến cơ thể cậu càng mẫn cảm hơn, vú với *** dâm ngứa điên người. "Mau cho em đi... em muốn..."
Một con *** kề trước miệng cọ cọ môi cậu, Vương Trác Nhiên ngửi thấy mùi *** bèn vội vã há miệng bú lấy bú để, lúng búng nói: "Đằng sau... đằng sau cũng muốn..."
Hai con *** một trái một phải cứ cọ loạn lên lưng cậu nhưng lại không chịu *** vào, Vương Trác Nhiên mê man uốn éo người, kẹp chặt lấy cái móc sắt trong lỗ đít muốn lên đỉnh, nhưng lại nghe thấy Trọng Tinh Minh nói: "Nếu em đoán được con *** trong miệng em là của ai thì bọn anh sẽ *** em."
Phong Vinh a dua theo: "*** cậu lâu thế rồi, đoán đê."
Cậu sắp khóc tới nơi rồi, lè lưỡi liếm liếm con *** trong miệng, não bị cơn n*ng nhồi đầy khiến cậu chẳng tài nào suy nghĩ nổi, đành đoán bừa: "Là Lê Chính Dương hả?"
Vú phải bị người ta nhéo mạnh một cái sướng đến nỗi cậu muốn xuất hồn thăng thiên luôn, giọng Lê Chính Dương vang lên: "Sai rồi!"
"Là anh, nhớ rõ chưa?" Trọng Tinh Minh hỏi cậu.
dương v*t lại thọc sâu vào trong họng cậu, bị đối xử thô bạo như thế khiến cơn ngứa của cậu vơi đi không ít, lúc *** được rút ra, nước bọt cậu tứa ra từa lưa.
Con *** thứ hai chạm vào môi cậu, Vương Trác Nhiên ra sức liếm mút mím môi như muốn hút tinh ra, cậu muốn nghe tiếng rên để biết chủ của con *** là ai nhưng lại chẳng nghe thấy tiếng gì hết.
"Phong, Phong Vinh hả?"
"Ban nãy anh muốn bú cu em lắm mà? Sao giờ cho anh bú anh lại không nhận ra?" Lê Chính Dương vỗ *** lên mặt cậu như đang trừng phạt, nói.
Cái thứ ba chắc chắn sẽ không sai, lòng Vương Trác Nhiên tràn đầy tự tin mình sẽ được giải thoát, Cậu ngậm *** một lúc rồi nhả ra, nói ra đáp án mà bản thân cho là chính xác:
"Phong Vinh.... Nhanh *** em đi... ứ... ư..."
Trọng Tinh Minh thở dài: "Em không thích anh hả, sao không đoán là anh?"
Mấy người ăn hiếp người khác!!!!
Cậu bật khóc.
Vương Trác Nhiên bị tra tấn bắt nạt đến nỗi mê sảng, cái bịt mắt như tô thêm sắc khiến cậu càng đẹp hơn, dịch *** trây trét khắp mặt khắp cằm cậu còn miệng thì mở lớn đón ý nói hùa với *** bự. Móc sắt màu bạc kẹp giữa khe mông, nằm ở rãnh cột sống của cậu, cổ tay bị dây tơ hồng trói ngược ra sau lưng, xương bướm yếu ớt run lên bần bật, mông thì thèm được ăn *** trai cứ uốn éo liên hồi trông dâm khôn tả.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Trò bịt mắt đoán chim cũ mèm này huhuhu tui quê quá đi.
Mọi người vote cho tui nhe! Iu iu!!
Chắc chắn sẽ sinh con, tui đang suy nghĩ đẻ mấy đứa....
Cái móc đó đây nè anh em:

Chị em có thể search 肛勾 /gāng gōu / để biết thêm chi tiết nha.
Nốt chương sau nữa là pầu pì r 😋

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.