Thẳng Nam Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá

Chương 19: Em muốn địt anh lâu lắm rồi/ mỗi lần anh thủ dâm em đều nghe được hết




Edit: Charon_1332
______
Sau khi nghe mấy lời đổi trắng thay đen của Phong Vinh, Vương Trác Nhiên vội vã phản bác ngay tức khắc: “Cục cứt, tao chụp ảnh mày là vì….”
Cậu còn chưa nói hết câu thì chắc có lẽ là do quá kích động nên cảm giác nôn nao quen thuộc lại trào lên.
Vương Trác Nhiên: “Ói… khụ khụ… ọe..”
Mặt Phong Vinh đen xì.
Không phải thì thôi, sao mà còn mắc ói nữa.
Vương Trác Nhiên ôm thùng rác bên giường không ngừng nôn khan như ước gì có thể ói cả dạ dày ra, cuối cùng Phong Vinh cũng hiểu ra là cậu đang ốm nghén thế là bèn đi lên vỗ lưng cho cậu, sau đó lại mở nước cho cậu súc miệng.
Sau khi uống hai ngụm nước xong thì cái cảm giác mắc ói này mới tạm thời xuôi xuống, Vương Trác Nhiên yếu ớt ôm gối đầu không nói tiếng nào, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.
Hồi mới năm nhất Phong Vinh không hề ghét Vương Trác Nhiên chút nào, chỉ là không hiểu sao Vương Trác Nhiên lại không ưa hắn, suốt ngày mặt sưng mày xỉa cự lộn với hắn. Phong Vinh cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi nên cũng chẳng thèm so đo với tên ngốc ấy làm chi, thi thoảng vung nắm đấm hù cậu xíu thôi, còn thấy rất thú vị khi thấy dáng vẻ hèn hèn của cậu.
Bây giờ nhìn thấy Vương Trác Nhiên mặt mày nhăn nhúm nằm trên giường, vì mang thai mà sống dở chết dở không còn sức kiếm chuyện với hắn, trông thuận mắt hơn trước kia nhiều.
Đã thế cậu còn mang thai con của hắn.
Hắn nên đối xử tốt với Vương Trác Nhiên hơn một chút.
Phong Vinh nhìn cậu, ngữ khí khi nói chuyện cũng không còn gay gắt như trước mà đã dịu dàng hơn rất nhiều: “Còn khó chịu không?”
“Phí lời, mày thử bầu đi rồi biết.”
“Tôi đâu có cái chức năng này đâu. Được rồi, trưa nay em muốn ăn gì? Tôi mua cho em.”
“Không ăn.” Vương Trác Nhiên sợ ăn xong lại mắc ói, kinh muốn chết.
“Em tính nhịn đói luôn à. Nói đi, muốn ăn gì cũng được, không phải các cụ hay bảo thèm chua thì bầu con trai, thèm cay thì bầu con gái à. Em muốn ăn cay hay ăn chua?”
“.... Muốn ăn ngọt.”
“Ngọt á, ngọt thì là con gì ta.”
Phong Vinh lầm bầm rồi gọi điện thoại đặt cơm, chẳng bao lâu sau thức ăn được đóng gói cẩn thận khéo léo đã xếp ngay ngắn trên bàn gỗ nhỏ trong phòng, mấy món đồ ngọt thì vẫn còn rất nguyên vẹn dù là được ship đến, cuối cùng Vương Trác Nhiên cũng thấy hơi thèm ăn bèn bỏ dậy ăn cơm.
Phong Vinh ngồi bên cạnh hò cậu như đang cho lợn ăn: “Đừng ăn mỗi đồ ngọt, ăn cả rau cả thịt nữa, phải cân bằng dinh dưỡng biết chưa hả?”
Không nhắc tới thịt thì thôi chứ hắn vừa nhắc cái là Vương Trác Nhiên lại thấy buồn nôn, khó khăn lắm mới nuốt được miếng bánh phô mai xuống bụng.
Cơm nước xong xuôi, Phong Vinh cứ nằng nặc đòi Vương Trác Nhiên đi cùng mình, dù cậu không muốn về kí túc xá thì ít nhất cũng phải tìm khách sạn 5 sao cao cấp mà ở, cái khách sạn tiện lợi này là chỗ cho người ở hả?
*Gốc là 快捷酒店: Khách sạn tiện lợi ( express hotel) là một dạng khách sạn tồn tại cùng với các khách sạn đầy đủ dịch vụ truyền thống. Đặc điểm lớn nhất của nó là giá phòng rẻ và mô hình dịch vụ “b&b” (lưu trú + ăn sáng), đối tượng khách hàng khách chủ yếu doanh nhân nói chung, tầng lớp lao động, khách du lịch tự túc bình thường và nhóm sinh viên.
Vương Trác Nhiên sống chết không chịu đi, còn suýt cãi nhau với Phong Vinh, vì kiêng dè cậu đang mang thai nên Phong Vinh phải cố kiềm chế lắm mới không túm áo cậu lôi đi, hậm hực đi về.
Vương Trác Nhiên ngủ trưa dậy thì thấy hơi đói bụng, may sao đồ ăn trưa nay Phong Vinh gọi vẫn còn nhiều, thế là cậu bưng một đĩa bánh kem lên giường, vừa ăn vừa xem anime.
Lúc bài hát kết thúc của tập một vang lên thì Lê Chính Dương đến, Vương Trác Nhiên nhớ là giờ y đang đi thực tập, chắc là tan làm xong chạy qua đây luôn.
Nghĩ tới việc hai người vừa mới cãi nhau mấy hôm trước xong, Vương Trác Nhiên bỗng thấy hơi ngại. Nhưng mà cậu cảm thấy chẳng có gì để mình phải xin lỗi cả, nói sai tý thôi mà.
Lê Chính Dương thì lại kích động tiến lên ôm chầm lấy cậu: “Tiểu Trác, em xin lỗi, hôm đó em định ra ngoài mua thuốc cho anh nhưng đợi đến lúc em quay về thì đã chẳng thấy anh đâu nữa.”
Y là học sinh nhảy lớp, nhỏ hơn mấy người trong kí túc xá gần hai tuổi nên vẫn còn hơi trẻ con. Vương Trác Nhiên vươn tay xoa xoa cái đầu xù xù của cậu nhóc. “Ờm, thật ra thì anh cũng có lỗi.”
Lê Chính Dương ngửi hương sữa thân quen trên người Vương Trác Nhiên, cầm lòng không đậu nhẹ nhàng áp tai lên bụng cậu nhưng tiếc là chỉ nghe được mấy tiếng òng ọc như tiếng nước, y ngẩng đầu, nhìn cậu bằng đôi mắt sáng ngời: “Có thật ạ?”
“Chắc là thế, trừ phi cái que thử thai kia có vấn đề.” Vương Trác Nhiên ngáp một cái: “Em ngốc hả, giờ đã nghe được gì đâu.”
Ở khoảng cách gần như vậy khiến cậu có thể ngửi thấy hương dễ chịu trên người Lê Chính Dương, cảm giác nôn nào trong bụng cũng vơi đi rất nhiều.
“Thế thì tốt quá, em giỏi nhất là chăm em bé đó, hồi cháu ngoại em còn nhỏ toàn là em chăm bé…”
“Anh không định sinh.”
Cậu vừa nói dứt câu thì Lê Chính Dương lập tức héo queo như quả cà dính sương*, mặt mày ủ rũ trông còn đáng thương hơn lúc bị Vương Trác Nhiên làm tổn thương mấy hôm trước. “Vì sao? Đây là… thành viên mới đầu tiên của phòng mình mà.”
*Gốc là [霜打的茄子]: câu ngạn ngữ này xuất phát từ phương Bắc. Mỗi khi cuối thu, nhất là sau khi tiết sương giáng (23 hoặc 24 tháng mười), đất phương Bắc vì nhiệt độ trong đêm hạ thấp mà trên thực vật kết một lớp sương mỏng, mà lúc này quả cà chưa hái (quả cà có chịu được nhiệt độ cao nhưng sợ lạnh) không chịu được sương lạnh kích thích khiến da bên ngoài nhăn nheo —> để chỉ một người tinh thần uể oải không phấn chấn, phờ phạc, suy sụp, mất hồn…
Vương Trác Nhiên không hiểu sao cái đám này cứ đòi có con hoài, cũng có phải chúng nó đẻ đâu.
“Bớt đùa. Em là chúa cha à, lại còn thành viên mới nữa chứ. Vợ chồng người ta kết hôn sinh con đó gọi là kết tinh tình yêu, còn chúng ta thì là gì?”
Lê Chính Dương nhỏ giọng đáp: “Chúng mình cũng là tình yêu mà.”
Vương Trác Nhiên ngẩn người: “Em đùa gì đấy.”
Lê Chính Dương hơi ngại ngùng nhìn cậu: “Thật ra…. em muốn *** anh lâu lắm rồi.”
Nói xong thì mặt y đỏ bừng, ngay cả khóe mắt cũng phiếm hồng. Có thể thấy việc nói ra những lời tục tĩu như này lúc không làm tình rõ ràng đã vượt quá khả năng chịu đựng của y.
Vương Trác Nhiên chỉ thấy nơi tiếp xúc với y đã sởn hết cả da gà, cậu duỗi tay muốn đẩy Lê Chính Dương ra thầm nghĩ trong phòng hai thằng gay và một thằng khùng nghi cũng là gay, cứu bé trời ơi!
Lê Chính Dương ôm cậu khư khư, vùi mặt vào đôi vú mềm của cậu nói: “Tiểu Trác à, mỗi khi anh thủ dâm trên giường thì em đều nghe thấy hết, tiếng thở của anh làm em n*ng lắm luôn, nên sau này mỗi khi anh quay tay là em cũng ngồi vuốt cùng.”
Vương Trác Nhiên thích xem mấy chị đẹp vú to nên nếu có n*ng lên thì cậu cũng không ngược đãi bản thân mà vừa xem các chị đẹp vừa thủ dâm. Ban đầu cậu còn sợ Lê Chính Dương nằm ngủ ngay sát bên sẽ nghe được tiếng của cậu nhưng sau thì cậu cũng mặc kê, sướng trước đã rồi tính.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng lúc mình thủ dâm mà cũng có thể trở thành tư liệu sống cho người khác quay tay.
Lê Chính Dương vẫn nói liên mồm: “Em biết anh thẳng, em cũng thấy em thẳng nhưng mà em cũng muốn biết lúc em ** anh thì liệu anh sẽ rên như nào…” Y dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Giờ thì em biết rồi.”
_________
Lời tác giả:
Tới rùi, một chương ngắn xỉu! Nay là thứ hai rùi mọi người vote cho tui điii!
Mà tui thích mấy cái tên này lắm nha, dù sao chúng toàn là tên do tool đặt hết kkkk, khá sát với tính cách của nhân vật mà.
____________
Niên hạ 2 tuổi em bé ngoan chit mẹ hmuhmu, bộ này có 36 chương + mấy chương ngoại truyện nữa á nên chắc tui sẽ đẩy nhanh tiến độ để hoàn bộ này trước tết (?), hehe. Sắp đến chương hun hun gùi.
Lói chứ tui thấy chương này cứ hơi cấn cấn th có gì anh em góp ý tui sửa nhó iu iu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.