Thẳng Nam Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá

Chương 22: Trận chiến khốc liệt gì đây




Edit: Charon_1332
_____
Hắn hôn mà như muốn ăn tươi nuốt sống người ta khiến Vương Trác Nhiên không thở nổi, đầu lưỡi tê rần, cổ tay thì bị ghì trên giường không thể cử động, tới khi cậu tưởng mình sắp ngất vì thiếu oxi thì một giọng nói cất lên từ phía cửa.
“Hai người đang làm gì đấy?”
Phong Vinh mê mẩn cảm giác hôn môi, môi lưỡi dây dưa như tạo ra dòng điện truyền đi khắp tứ chi, hắn biết có người đến nhưng không buông cậu ra ngay mà rụt lưỡi lại liếm môi Vương Trác Nhiên hai phát rồi mới tách ra.
Lê Chính Dương tức xì khói đầu đứng ngoài cửa phòng, theo sau còn có mấy vị bác sĩ khoác áo blouse trắng.
Vương Trác Nhiên vẫn đang thở không ra hơi, xấu hổ mím chặt đôi môi sưng, Phong Vinh chẳng những không ngượng ngùng* gì khi bị người ta bắt quả tang đang làm này làm kia trong phòng bệnh mà còn cong môi vui vẻ nói: “Em ấy tỉnh rồi.”
*Gốc là 社死 là viết tắt của cụm từ xã hội tính tử vong - 社会性死亡. Thường chỉ những chuyện bị người ta bắt gặp hoặc xảy ra khiến mình bị quê, gần như không còn mặt mũi để gặp người thấy, nghiêm trọng hơn thì là không dám gặp người ta luôn.
Tất nhiên là Lê Chính Dương biết Vương Trác Nhiên đã tỉnh rồi, nhóc có mù đâu.
Nói về quan hệ trong ký túc thì Lê Chính Dương và Phong Vinh thân nhau nhất, hai người học cùng ngành lại thường xuyên đi học đi ăn cùng nhau. Nhưng ban nãy khi y thấy cảnh Phong Vinh đè Vương Trác Nhiên xuống hôn thì y lại muốn lao tới đẩy hắn ra.
Nhóc còn chưa được hôn Vương Trác Nhiên nữa.
Hiển nhiên bây giờ không phải là lúc thảo luận về vấn đề này, Lê Chính Dương đè nén cảm giác khác thường trong lòng xuống. “Tiểu Trác tỉnh từ bao giờ thế?”
“Mới nãy thôi, chưa lâu lắm đâu.”
Mấy vị chuyên gia đứng trước giường Vương Trác Nhiên hội chẩn, hỏi cậu thấy trong người thế nào, Vương Trác Nhiên ngượng đến nỗi không dám ngẩng đầu, đáp qua loa mấy câu.
Vương Trác Nhiên chả hiểu mấy ông chuyên gia nói gì, hình như là sắp xếp cho cậu mấy cuộc kiểm tra.
Trong nhóm có một vị bác sĩ còn khá trẻ nói năng nhã nhặn lịch sự, trước khi rời đi cùng mấy vị chuyên gia còn liếc nhìn ba người bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Phòng bệnh bỗng trở nên vắng lặng, Lê Chính Dương và Phong Vinh cứ như hai vị đại Phật đứng trước giường cậu.
“Không khó chịu ở đâu thật hả anh?” Lê Chính Dương hỏi.
Vương Trác Nhiên xua tay, ngồi thẳng dậy uống nốt nửa cốc nước. “Thật, anh khỏe lắm. À đúng rồi, các cậu báo cho bố mẹ tôi biết chưa?”
“Chưa.”
“Cũng đúng, nếu bố mẹ tôi mà biết thì đã chạy tới lâu rồi. Khi nào thì tôi được xuất viện thế?” Vương Trác Nhiên không dám nghĩ tới bố mẹ cậu sẽ phản ứng như thế nào khi biết con trai cưng của mình bị một thằng đực rựa hoặc ba thằng làm cho sình bụng.
“Anh họ em bảo có thể sắp xếp làm phẫu thuật cho anh, khi nào phẫu thuật xong tĩnh dưỡng thêm mấy ngày là được xuất viện.”
“Khỏi, em ấy muốn đẻ.” Phong Vinh dụi dụi đôi mắt đầy mỏi mệt.
Lê Chính Dương lườm hắn trách cứ, ba người bọn họ đã thương lượng với nhau trong lúc cậu hôn mê là sẽ không ép cậu nữa. Mới cãi nhau với cậu mấy câu mà Vương Trác Nhiên đã tức đến cái độ ấy, bây giờ người ta tỉnh rồi mà sao Phong Vinh vẫn không chịu tém lại.
Y nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt vì truyền nước biển của cậu: “Tiểu Trác anh đừng lo, bọn em tôn trọng ý kiến của anh.”
Vương Trác Nhiên nghẹn họng, sau đó bảo: “Ý kiến của anh là anh muốn đứa bé này.”
Thái độ của cậu quay ngoắt 180° khiến Lê Chính Dương ngờ vực nhìn Phong Vinh, còn giữa lông mày của kẻ nào đó thì lộ ra vẻ khoái chí khó giấu.
“Thật ạ? Anh nghiêm túc ạ?”
“Anh nghiêm túc mà, anh đùa em làm gì?”
Vương Trác Nhiên cảm thấy đàn ông thì ít nhiều gì cũng hiểu đàn ông nhưng giờ cậu chẳng hiểu nổi suy nghĩ* của mấy khứa này, lúc cậu không muốn giữ con thì khuyên cậu suy nghĩ cẩn thận, giờ cậu muốn thì lại không tin.
*Gốc là Não hồi lộ [脑回路]: ngôn ngữ mạng, bình thường chỉ phản ứng, đường về của não có vấn đề, phản ứng sẽ chậm lại, đồng thời cũng dùng để chỉ hành vi.
Bị khùng hả?
Nhưng trong mắt Lê Chính Dương thì cậu không thể nào đổi ý khi đang hôn mê được, chỉ có thể là sau khi tỉnh lại được Phong Vinh khuyên bảo nên mới suy nghĩ lại, rồi y nhớ đến cảnh hai người hôn nhau ban nãy lại càng xót xa trong lòng.
Lê Chính Dương giả bộ vô tình bảo Phong Vinh: “Mày trông cả buổi sáng rồi, về nghỉ ngơi chút đi.”
“Tao không mệt, không sao.” Phong Vinh vội đáp.
“Y tá bảo không nên có quá nhiều người trong phòng, sẽ gây ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân.”
Phong Vinh nhướng mày, quay qua hỏi cậu: “Bọn tôi làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của em à?”
“Ảnh hưởng… à?” Giọng Vương Trác Nhiên càng ngày càng nhỏ, cả Phong Vinh lẫn Lê Chính Dương đều cao gần m9, đứng chiếm hết ánh sáng với khoảng trống trong phòng, bị y tá trách cũng chẳng oan.
Lê Chính Dương cố gắng chen ngón tay vào kẽ tay rồi nắm lấy tay cậu đầy thân mật: “Không thì anh chọn đi, Tiểu Trác, anh chọn ai ở lại với anh.”
Phong Vinh thấy họ tay đan tay thì cũng ngắm lấy cổ tay kia của Vương Trác Nhiên, tiếc là trên tay ấy còn đang cắm kim nên không thể cử động nhiều được.
Hắn nghe Lê Chính Dương nói xong cũng tò mò rốt cuộc Vương Trác Nhiên sẽ chọn ai: “Em chọn đi.”
Giữa người với người luôn có từ trường, giờ phút này Vương Trác Nhiên bỗng cảm thấy từ trường giữa Lê Chính Dương và Phong Vinh đang rất mãnh liệt, có cả mưa gió bão bùng.
“Tao tỉnh rồi, khỏi cần trông. Hai đứa bay phắn ra chỗ khác chơi, đừng hỏi tao oke…” Vương Trác Nhiên gắng sức rút tay ra nhưng mà không rút được.
Chuyện này khó chọn đến thế à? Áp suất xung quanh Phong Vinh thấp dần, Lê Chính Dương cũng nắm chặt tay cậu không buông muốn cậu đưa ra đáp án.
“Vậy mày về nghỉ trước đi.” Vương Trác Nhiên bảo Phong Vinh.
Cậu thấy Phong Vinh có vẻ hơi thiếu ngủ.
Lê Chính Dương nở nụ cười của kẻ chiến thắng, cũng hùa theo cậu bảo: “Đúng thế, về phòng ngủ bù đi.”
“Tôi không mệt.” Phong Vinh trợn trừng đôi mắt đỏ ngàu gằn từng chữ.
“Đừng cậy mạnh với anh em nữa, mắt mày đỏ quá trời kìa.” Vương Trác Nhiên khuyên hắn.
“Thế tôi hỏi em, giả sử tôi và Lê Chính Dương đều đang sung sức thì em chọn ai?”
Vương Trác Nhiên thấy phiền gần chết: “Tao chọn Trọng Tinh Minh! Chúng mày một vừa hai phải thôi*, trưởng phòng đâu, tao muốn tìm trưởng phòng!”
*Gốc là 差不多得了 từ lóng mạng có nghĩa tương tự như một vừa hai phải, có chừng có mực. Từ này thường phổ biến trên các diễn đàn của Baidu dùng để “yêu cầu” chấm dứt chuyện gì đó, hoặc bày tỏ sự không hài lòng về những hành vi hoặc lời nhận xét của ai đó và thuyết phục người ta thay đổi quan điểm của họ với ý mỉa mai.
Hay đi kèm với icon 😅, 🥵, 🤢.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, Trọng Tinh Minh kéo vali đi vào, hơi ngạc nhiên hỏi: “Em tỉnh khi nào thế?”
Anh mới nói được một câu thì Phong Vinh với Lê Chính Dương đã quay qua nhìn anh hằm hằm.
Trọng Tinh Minh chẳng hiểu mô tê gì.
Vương Trác Nhiên nhân lúc hai người mất tập trung rút tay ra: “Đm, trưởng phòng cuối cùng anh cũng tới.”
“Có khó chịu ở đâu không?”
“Không á.”
“Không thì tốt, anh tưởng ở lại lâu nên mang cho em ít đồ. Với cả, tiết phần mềm hôm qua anh cũng nhờ người vào điểm danh làm bài tập hộ em rồi.”
Tiết phần mềm trong lời Trọng Tinh Minh là môn chuyên ngành bắt buộc mà Vương Trác Nhiên không tranh được học phần vào năm ba nên nếu cậu trượt môn này thì sẽ tốt nghiệp muộn. Giáo viên dạy môn đó có tiếng là sát thủ máu lạnh, có thể tiện tay đánh trượt mấy chục người.
Qúa chu đáo, quá cẩn thận.
“Anh không nhắc là em quên luôn đấy, cảm ơn sếp!”
Tuy Trọng Tinh Minh luôn như vậy nhưng Vương Trác Nhiên vẫn cảm động nhổm dậy trao cho anh cái ôm của những người anh em, nhưng do vấn đề về chiều cao nên trông cứ như cậu đang nép trong lòng Trọng Tinh Minh.
Trên khuôn mặt lạnh tanh của Trọng Tinh Minh bỗng hiện lên ý cười, xoa lưng cậu.
Phong Vinh lạnh lùng khịt mũi.
Lê Chính Dương ủ rũ cụp đuôi.
___________
Lời tác giả:
Có bác nào được thần linh phù hộ điểm danh 30 ngày ở hải đường vote cho tui được hom ( vẫy vẫy tay)
Không đủ khốc liệt* huhu orz.
*Gốc là Tu La Tràng (修罗场) là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn
_____
Cuộc chiến giữa hai người đàn ông 🥴

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.