Thẳng Nam Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá

Chương 23: Có phải vú anh to lên rồi không?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Charon_1332
_______
Vương Trác Nhiên ở lại bệnh viện một đêm kiểm tra thêm mấy hạng mục nữa, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì mới xuất viện.
Trước khi xuất viện cậu thấy được hình siêu âm màu.
Thật kì diệu, trong bụng cậu vậy mà thật sự có một cái tử cung hình bầu dục, bên trong chứa một cái phôi thai nhỏ nhỏ, thậm chí bây giờ đã có thể nhìn thấy một chút hình dáng của con người.
Mà bóng hình bé nhỏ ấy gắn liền với cậu, cần có cậu nuôi dưỡng mới trưởng thành được.
Trọng Tinh Minh nói, bé con bây giờ mới có mười mấy mm nặng hơn 1 gam thôi, nên rất yếu ớt.
Vương Trác Nhiên thấy rối rắm ghê, cậu là kiểu người vô lo vô nghĩ, được chăng hay chớ, nhưng chuyện sinh con đã vượt ngoài tầm nhận thức và năng lực của cậu, cứ nghĩ đến mấy cảnh sinh con đau đớn mà TV hay chiếu là Vương Trác Nhiên lại sợ thụt vòi.
Bác sĩ bảo thai nhi đã được tầm tám tuần tuổi, tính ra thì lúc đấy cậu về trường rồi nên tạm thời chưa có cách nào tìm ra cha đứa bé là ai.
Phong Vinh nhanh tay lẹ mắt thuê một căn hộ bốn phòng ngủ gần trường học. Hôm dọn ra nhà mới, Vương Trác Nhiên an nhàn ngồi chơi game trên sô pha để ba tên kia thu dọn đồ đạc, Lê Chính Dương dọn nhà cửa mà như đang dọn bãi chiến trường trong War of Zombies, cuối cùng sàn nhà bị lau đến sáng loáng như gương.
Phong Vinh vừa bê thùng vừa oán giận: “Đcm đáng ra tao không nên nghe chúng mày mới đúng, thuê bảo mẫu chả tiện hơn à, còn có thể đi chợ nấu cơm nữa.”
“Tao biết nấu cơm, sau chuyện cơm nước cứ để tao.” Trọng Tinh Minh nói.
“Phần quét tước dọn dẹp thì để cho em, bảo mẫu không dọn sạch như em đâu, đúng không Tiểu Trác?” Lê Chính Dương xung phong nhận việc.
Vương Trác Nhiên “Ừm” một tiếng, hồi lúc Lê Chính Dương ở nhà cậu, mỗi lần cậu bước vào phòng mình là lại nghi mình đi lộn phòng.
“Ai giống mày, chả biết làm gì.”
Phong Vinh vội vàng cướp chỗ*: “Ai bảo tôi không biết làm gì?”
*Gốc là 对号入座 ban đầu nó dùng để chỉ khán giả trong rạp ngồi theo số trên vé. Ngày nay, nó thường được dùng để mô tả một số người không thể nhẫn nhịn và sẽ nhảy ra để đón nhận những lời chỉ trích không tên.
Vương Trác Nhiên cười: “Ò? Vậy mày biết làm gì?”
Phong Vinh đứng giữa phòng khách, nhất thời không nghĩ ra được mình việc mình có thể làm.
Hắn quét mắt nhìn hộp guitar trong góc: “Tôi có thể thai giáo cho bé nhá! Thế thì bé con sẽ là thần đồng âm nhạc khi vừa mới sinh.”
Phong Vinh nói rất nghiêm túc, Vương Trác Nhiên làm ổ trên sô pha cười đau cả bụng.
“Em cười cục cứt, thai giáo bằng âm nhạc có căn cứ khoa học đàng hoàng đấy.”
“Căn cứ gì? Căn cứ do mày bịa ra hả?”
Trọng Tinh Minh bước tới xoa bụng cậu: “Là thật đấy, thai nhi khoảng bốn tháng tuổi bắt đầu xuất hiện thính giác, khi sáu tháng tuổi thính lực sẽ tương đương với người trưởng thành. Âm nhạc có thể kích thích máy thai.”
*máy thai là thuật ngữ dùng để chỉ cử động của thai nhi khi nằm trong bụng mẹ, đó có thể là đạp chân, đá chân, lắc lư hoặc cú lộn vòng của thai nhi.
“Nghe thấy chưa nhóc đần, bé sẽ nghe thấy tiếng guitar của tôi ngay thôi.”
Lê Chính Dương tò mò chen đầu vào: “Trưởng phòng ơi, sao anh học mảnh thế, anh học ở đâu vậy?”
“Đây, anh tiện tay mượn ở thư viện trường.” Trọng Tinh Minh lôi từ trong túi ra một cuốn sách vừa dày vừa nhỏ, trên bìa sách in dòng chữ “Bách khoa toàn thư về mười tháng mang thai”: “Anh mới đọc có mấy trang thôi, vẫn đang học tiếp.”
Sự thật đã chứng minh thư viện trường là vạn năng.
Bác sĩ đã dặn không thể làm chuyện chăn gối trong ba tháng đầu nên bốn người đã chia phòng ngủ để tránh chuyện gần rơm bén lửa*.
*Gốc là Sát thương tẩu hỏa [擦枪走火]: lúc đang lau súng xảy ra sự cố cướp cò, bởi vì khi lau súng không có tháo đạn hoàn toàn hoặc cài chốt an toàn, thời điểm đang lau súng không cẩn thận cướp cò, xảy ra sự việc ngoài ý muốn.
Tối đến, Vương Trác Nhiên nửa quỳ trên giường bị Lê Chính Dương ôm eo, bú mút dòng sữa thơm ngọt đã tích cả ngày.
Từ lúc mang thai đến bây giờ sữa của cậu càng ngày càng nhiều, có đôi khi phải hút đến hai ngày một lần lần thì mới không bị tức sữa.
Lê Chính Dượng tớp lấy bầu vú của cậu rồi lè lưỡi dịu dàng nhể nó, sữa tươi phun ra từa lưa, dội lên mặt lưỡi khiến y thấy hơi ngứa. Lê Chính Dương vừa bú vừa nuốt, yết hầu lăn lộn phát ra tiếng nuốt ực ực.
“Ứm… a ha… Nhẹ thôi….”
Thịt vú bị ngậm hết vào miệng, đầu lưỡi rê quanh quầng vú, cơn phê dữ dội truyền từ vú dâm đến từng dây thần kinh trong cơ thể khiến chân tay Vương Trác Nhiên mềm oặt, cậu vốn đã mẫn cảm rồi mà Lê Chính Dương còn bú mạnh như thế, tay thì cứ nhào nặn vú kia của cậu mãi khiến Vương Trác Nhiên hết quỳ nổi đành ôm lấy đầu Lê Chính Dương rồi tựa vào người y, hai chân vô thức kẹp chặt, bé bướm co rút xốn xang, thèm được *** ***.
“Tiểu Dương… từ từ thôi…”
Lê Chính Dương bú lấy bú để như đang giành đồ ăn với người ta, phát ra từng tiếng “ực ực” như thể muốn hút cạn sữa cậu luôn. Nghe Vương Trác Nhiên nói thế thì mới dừng lại, ngậm lấy vú cậu lúng búng nói: “Không được, sau này con ra đời là em không được uống sữa ngon như này nữa đâu.”
Y nói xong thì lại vục đầu hút thật mạnh, Vương Trác Nhiên không chịu nổi nằm ngửa ra giường, đẩy vai Lê Chính Dương: “Đừng, đừng bú.. đừng bú nữa….”
“Ngọt ghê, ngon quá trời luôn anh ạ.” Lê Chính Dương lo cho con nên không đè lên cậu, y chống tay để mình đè hờ lên người cậu, vùi mặt vào bầu ngực mềm mại ấy bú lấy một ngụm sữa rồi áp đôi môi ướt nhem của mình lên môi Vương Trác Nhiên, chuyển sữa qua.
Tay thì vẫn mân mê vú cậu, ngón tay cái ngắt nhéo núm vú, ngay khi Vương Trác Nhiên vừa hé miệng định rên thì Lê Chính Dương đã đút sữa cho cậu rồi đẩy lưỡi vào khuấy loạn, nụ hôn của hai người tràn ngập mùi sữa thơm ngọt, Vương Trác Nhiên vừa bị bắt uống sữa của mình lại vừa bị hôn cho không khép được miệng, đôi môi sưng đỏ hé mở thở hổn hển.
Lê Chính Dương hôn lên cằm rồi lại liếm vú cậu, bàn tay dày rộng mơn trớn cơ thể Vương Trác Nhiên khiến cơ thể cậu vặn vẹo, bụng dưới căng cứng, trong lúc vú đang phun sữa trước mắt cậu bỗng như có pháo nổ, *** dâm cũng cao trào phun nước.
Đợi đến khi hút hết sữa thì vú Vương Trác Nhiên cũng đã bị tàn phá nặng nề, vừa sưng vừa đỏ còn hằn mấy dấu hôn, trông rất đáng thương.
Lê Chính Dương nhìn ngực cậu lẩm bẩm: “Hình như em bú hơi quá trớn, xin lỗi anh Tiểu Trác…. Nhưng mà, có phải vú anh to lên rồi không?”
Nghe xong nửa câu đầu Vương Trác Nhiên muốn giơ tay đánh y nhưng khi nghe hết câu sau thì cúi đầu nhìn đầy nghi ngờ: “Có à?”
“Có.” Lê Chính Dương thò tay nắm lấy một bên vú của cậu: “Hồi trước em cầm được hết bằng một tay, giờ hết rồi. Vú Tiểu Trác bự ghê, sờ thích tay thật, còn đẹp nữa.”
Đúng như lời của y nói, một đống thịt vú trắng nõn tràn ra khỏi kẽ tay y, trông dâm khôn tả.
Không có thằng đàn ông nào thích được khen vú đẹp hết, Vương Trác Nhiên đập cái “bép” lên tay y, hất ra: “Chứ không phải do tụi mày hết à.”
Lê Chính Dương cũng không bực, xoa nhẹ lên bụng anh: “Bé yêu ngủ ngon, Tiểu Trác ngủ ngon.”
Lúc Vương Trác Nhiên chuẩn bị ngủ thì nhận được tin nhắn của Phong Vinh.
Rong: Link - 100 thói quen xấu mà mẹ bầu không nên có - em có dính phải cái nào không?
WZR:?
Rong: Hình như em dính nhiều lắm.
WZR: Dính cái quần què!
Rong: Bầu bì không được nổi nóng.
Rong: Trễ như này rồi mà tôi còn đang ngồi học đây, em thì?
WZR: Cút!
________
Lời tác giả:
Nào nào nào, mai là đầu tuần, tuần sau sẽ cố gắng update chăm chỉ!
__________
Hai đứa nó trẩu che zl, và anh Minh là người được hôn cúi cùng:))) kkk. Thật ra là do tui lười làm bộ Nhân thú quá nên chạy bộ này v 🥹
À quyển bách khoa toàn thư nè

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.