Thẳng Nam Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá

Chương 28: Nhật ký mang thai 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Charon_1332
_______
Vương Trác Nhiên đã báo cho bố mẹ biết chuyện mình dọn ra ngoài ở từ lâu, lấy lí do là để tiện đi thực tập và nhân cơ hội đi làm kiếm chút đỉnh luôn.
Mẹ cậu rất để tâm đến vấn đề ăn uống, nghi ngờ ngày nào Vương Trác Nhiên cũng ăn cơm hộp, cậu chẳng còn cách nào khác dăm bữa nửa tháng lại chụp đồ ăn Trọng Tinh Minh nấu gửi cho bà xem.
Thế là mẹ cậu lại càng có cớ để càm ràm: “Cái thằng bé Tiểu Lê hôm trước qua nhà mình chơi ấy, người ta sạch sẽ gọn gàng, tự lập hơn con gấp bội lần. Thằng bé Tiểu Trọng thì nấu cơm ngon như thế kia, con nhìn con trai nhà người ta rồi nhìn lại mình xem, đúng là đứa trẻ to xác.”
Vương Trác Nhiên nghĩ thầm, không biết cậu có phải đứa trẻ to xác hay không chứ trong bụng cậu có em bé thật đó nha.
Tối hôm ấy, Vương Trác Nhiên đang ngồi xem ipad trên sô pha thì mẹ cậu gọi đến.
Cậu vội vội vàng vàng kéo gối qua che bụng với ngực rồi mới bắt máy.
Ba và mẹ cậu xuất hiện trên màn hình, cười tủm tỉm hỏi cậu: “Tiểu Trác ăn cơm chưa con?”
“Con ăn rồi, giờ này rồi mà còn hỏi ăn cơm chưa. Ba mẹ thì sao?”
“Ba mẹ ăn rồi, vừa đi dạo về. Con ăn món gì thế?”
“Con nghĩ xem nào, ờm… tôm sốt cà chua, bí đỏ hấp, thịt bò xào ớt ngọt, cải rổ xào, với, với gì ấy nhỉ…”
Trọng Tinh Minh thản nhiên đáp lời: “Mì ống hầm đậu.”
“Đúng rồi, với mì ống hầm đậu nữa.”
“Phong phú thế cơ à? Bảo sao con béo lên rồi, phải chăm tập thể dục vào chứ. Vừa nãy là Tiểu Trọng hả?”
Vương Trác Nhiên bĩu môi nghiêng mặt về phía điện thoại nhìn quai hàm của mình, người trên màn hình sắc mặt hồng hào, đúng là béo hơn một chút thật. Cậu tháo tai nghe ra, gọi Trọng Tinh Minh: “Tiểu Trọng, mẹ gọi nè.”
Trọng Tinh Minh nhích lại nhìn vào camera rồi mỉm cười lễ phép: “Con chào cô, con chào chú, con là Trọng Tinh Minh, bạn cùng lớp của Trác Nhiên ạ.”
“Chào con chào con Tiểu Trọng, cô nghe Trác Nhiên nó bảo là con vẫn luôn chăm sóc thằng bé, cảm ơn con nhiều nhé.”
“Bạn bè với nhau cả, chuyện nên làm thôi ạ.”
“Sao con biết làm nhiều món thế, giỏi hơn cả cô rồi hahaha.”
Vương Trác Nhiên cướp lời: “Đâu có đâu, cơm mẹ nấu là ngon nhất.”
Trọng Tinh Minh nhịn cười nhìn câu: “Đúng vậy, con chỉ nấu theo công thức thôi ạ, chắc chắn là cô giàu kinh nghiệm hơn con nhiều. Tụi con thích ăn khô bò cô làm lắm ạ.”
Vương Trác Nhiên hãi hùng trước tài xạo sự của anh, rõ ràng lúc trước cậu chia cho Trọng Tinh Minh với Lê Chính Dương hai người chỉ nhúp có vài ba miếng.
Trọng Tinh Minh bảo anh không thích ăn mấy đồ kiểu này.
Lê Chính Dương còn ghét bỏ vì dầu dính hết ra tay.
Cậu cũng chẳng thèm chia cho Phong Vinh luôn.
Mẹ Vương cười không khép được miệng: “Thế hả? Tiểu Trác cứ ngại phiền không cho cô làm, để lần sau cô làm nhiều nhiều chút gửi cho mấy đứa ha.”
Lê Chính Dương cũng chúc đầu vào: “Con chào cô con chào chú, lâu rồi không gặp ạ.”
“Tiểu Lê đấy hả? Ui chao càng ngày càng đẹp trai rồi, sau có nghỉ thì lại đến nhà cô chơi nhé.”
Vốn là cuộc gọi video ấm áp của cả nhà Vương Trác Nhiên giờ lại thành bốn người trò chuyện rôm rả còn cậu thì là người thứ 5. Lúc Lê Chính Dương và Trọng Tinh Minh đang bàn luận về tình hình quốc tế với bố cậu thì Phong Vinh vừa tập thể hình xong đầm đìa mồ hôi mặc áo ba lỗ ra khỏi phòng.
“Chúng mày đang xem gì mà vui thế?”
Vương Trác Nhiên ngắt lời bố cậu: “Ba, mẹ, đây là Phong Vinh, hai người chưa gặp nó đúng không?”
Phong Vinh nhận ra là đang nói chuyện với phụ huynh bèn lau mồ hôi, cả người bắt đầu cứng đờ, Lê Chính Dương nhích qua chừa chỗ cho hắn ngồi.
Hôm nay hắn không đeo mấy đôi tòng teng khuyên tai xích bạc kia nhưng dù vậy mấy mảng xăm kín mít và quả lồng đầu màu xanh lam phai ra thành màu vàng khè vẫn khiến bố mẹ Vương Trác Nhiên trầm tư.
Cái phong cách này chẳng giống ai với ai cả.
Phong Vinh vẫn hồn nhiên: “Ừm… chào cô, chào chú, cháu tên Phong Vinh.”
Vương Trác Nhiên nhìn vẻ mặt của mẹ mình thì hơi buồn cười, Mẹ cậu ghét nhất là mấy đứa nhuộm tóc xăm mình, mẹ cậu bảo ăn chơi như thế thì chắc chắn không phải con nhà gia giáo.
Sau khi Phong Vinh xuất hiện, bầu không khí bỗng trầm đi. Mọi người thức thời giải tán đi làm chuyện của mình, không làm phiền Vương Trác Nhiên nữa.
Vương Trác Nhiên đeo tai nghe lên nhưng lại quên cắm jack.
Một lát sau mẹ Vương bỗng hỏi nhỏ: “Tiểu Trác này, cái thằng bé ban nãy là bạn con thật hả?”
“Dạ, nó là Phong Vinh học chung khoa với Lê Chính Dương á.’
Phong Vinh ngừng chơi guitar, vểnh tai lên nghe.
“Cái thằng bé ấy…” Mẹ Vương nhíu mày: “Sao mà tóc tai lại ra như thế, cả mấy hình xăm trên người nữa, thế thì sao mà thi công chức được, trông cứ như xã hội đen ý, sợ thật đấy.”
Phong Vinh: “……”
Lê Chính Dương nhịn run cả người.
“Há há há.” Vương Trác Nhiên nói: “Mẹ khỏi phải lo, nhà nó giàu lắm, cần thì phải thi công chức.”
Lúc cúp máy Vương Trác Nhiên mới phát hiện mình không cắm tai nghe, mấy lời mẹ cậu nói chắc Phong Vinh nghe được hết rồi. Còn Phong Vinh thì đã ôm đàn ôm cục tức về phòng từ hồi nào.
Hôm sau Vương Trác Nhiên ngủ đến lúc mặt trời lên cao* mới chịu dậy, nhưng là bị Phong Vinh đánh thức.
*日上三竿 ý nói từ 7h - 11h, thường để chỉ những người dậy muộn
Phong Vinh đội mũ lưỡi trai, hắn đè thấp vành mũ, bảo: “Nhìn tôi này.”
Giờ Vương Trác Nhiên đã dùng tới gối bà bầu rồi, tay chân cậu gác lên cái gối chữ J, mơ màng trợn mắt: “Làm sao nữa, tao chưa ngủ đủ mà….”
Cậu nhìn cái áo len cổ lọ trắng mà Phong Vinh măc: “Mày bị điên hả? Nhà có máy sưởi nóng vỗn lài ra còn mặc áo len.”
Phong Vinh bỏ mũ ra.
Hắn cạo đầu đinh, chỉ để lại tóc đen.
Vương Trác Nhiên sợ tỉnh cả ngủ. Kể từ lúc cậu gặp Phong Vinh thì hắn đã rất thích nhuộm mấy màu tóc sặc sỡ, thật ra nó cũng rất hợp với phong cách chơi nhạc của hắn.
Giờ hắn đầu đinh càng làm nổi bật các đường nét trên khuôn mặt, mặc thêm cái áo len màu trắng nhẹ nhàng trông chả ăn nhập gì với nhau cả.
Phong Vinh hơi chờ mong hỏi: “Thấy sao? Bao giờ em gọi điện cho mẹ nữa vậy.”
Vương Trác Nhiên ăn ngay nói thật: “Ông cố ơi, trông mày giống xã hội đen vãi há há há, từ từ, tao, tao muốn xoa đầu mày… từ… từ cấp hai là tao bỏ cắt đầu đinh rồi.”
Phong Vinh bực bội lột áo len ra bằng một tay: “Biến, đầu đàn ông không thể sờ.”
“Mày không cho tao sờ đầu thì tao không cho mày sờ bụng nữa!” Vương Trác Nhiên dọa.
Mấy tuần trước, bé con trong bụng bắt đầu đạp, đã thế còn rất hăng nữa, thi thoảng lại duỗi tay rồi đá chân. Ban đầu Vương Trác Nhiên còn sợ mất mật, nghĩ xem tự nhiên bụng mình lồi ra như có ký sinh trùng thì ai mà chả sợ? Sau rồi cậu cũng quen.
Còn ba tên kia thì mỗi khi chạm vào bụng cậu là lại cảm nhận được em bé đang đạp, cứ như vừa tìm ra thế giới mới.
Phong Vinh nhịn nhục gối lên gối bà bầu, Vương Trác Nhiên vuốt tóc hắn khiến lòng bàn tay hơi ngứa, cảm giác quen thuộc này khá là thú vị đó chứ.
Vương Trác Nhiên vừa sờ vừa huyên thiên: “Sờ sờ đầu chó, phiền muộn bay hết đi.”
Phong Vinh nắm cổ tay cậu, ánh mắt hiện lên vẻ nguy hiểm.
Vương Trác Nhiên rén, chớp mắt nhìn hắn rồi ôm bụng kêu: “Ui, sao tự nhiên tui lại… thấy hơi khó chịu vậy ta…”
Phong Vinh bị cậu chọc cười: “Không phải em chỉ sống mỗi mười tháng. Đợi đi, đợi đến lúc em dỡ hàng xem tôi xử em như thế nào.”
___________
[ Lời tác giả ]
Nhờ Vương Trác Nhiên mà tiểu hồng thư bắt đầu để cử cho tui đồ của bà bầu rùi nè.
Phong Vinh: Tui nhuộm khóc, tui xăm mình, tui xỏ khuyên nhưng tui vẫn là bé ngoan. (Không được thi công chức thôi)
Vote đi pà coan ( cúi người)
_________
Tài nịnh mẹ vợ ai qua được anh Minh:)))))))))
_________
Tôm sốt cà chua:

Thịt bò xào ớt ngọt:

Cải rổ xào:

Bí đỏ hấp:

Mì ống hầm đầu:

Gối bà bầu:

Màu tóc phai của PV:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.