Thẳng Nam Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá

Chương 29: Nhật ký mang thai 3




Edit: Charon_1332
________
Trong suốt thời gian mang thai, thứ khiến Vương Trác Nhiên đau đớn vô ngần không phải là lưng đau eo đau, không phải là nôn nghén liên miên mà là khoá luận tốt nghiệp.
Cậu rề rà đến tận tháng ba mới bắt đầu viết, giữa tháng ba là phải nộp bản dự thảo thô rồi. Bấy giờ cậu mới oán Trọng Tinh Minh chọn cho cậu cái đề tài gì mà khó quá.
Trọng Tinh Minh cũng cạn lời luôn, đề tài anh chọn cho Vương Trác Nhiên là dạng phân tích trường hợp theo một hệ thống khái niệm nào đó, có tài liệu là có thể viết ngon ơ, vả lại đây cũng là một khía cạnh rất mới mẻ. Bài luận của anh còn phải thực nghiệm đây này, chạy dữ liệu rầy ra thấy bà.
Anh giục cậu viết khoá luận từ hồi tháng một, nhưng cái tên này cứ kêu mai viết mai viết, nhoáng cái mai đến tận tháng ba.
Lúc này bé con đã gần năm tháng, bụng Vương Trác Nhiên cũng to hơn, đứng lâu là lại thấy nhức eo. Cậu ngồi thừ người trước máy tính, giờ phải viết một bản tóm tắt 600 chữ bằng song ngữ Trung - Anh trong ba ngày nhưng mới viết được vài chữ là cậu đã ngủ mất tiêu.
Lúc bắt đầu viết phần tổng hợp nghiên cứu, Vương Trác Nhiên nổi đóa với Trọng Tinh Minh: “Mẹ nó, sao khoa quản lý tài chính lại bắt phải viết 1200 chữ cho một bài tổng hợp nghiên cứu vậy. Tui không viết nữa, viết sao vậy trời, đọc chả hiểu gì sất. Với lại máy tính có bức xạ, không tốt cho em bé!!”
“Trác Nhiên à, đồ của em là đồ chống bức xạ. Em tham khảo thêm mấy bài luận của người khác là em biết viết liền mà.” Trọng Tinh Minh không định chiều cậu, kì sau cậu còn phải bảo vệ khoá luận tốt nghiệp nữa nên không thế cứ ỷ vào người khác mãi được.
“Tui mặc kệ.” Vương Trác Nhiên chun mũi: “Anh bảo mang thai một lần ngốc ba năm mà, em ngốc lắm, em không viết nữa đâu.”
Nếu ai nói thế với Vương Trác Nhiên là cậu sẽ tức giận quắc mắt ngay mà giờ cậu lại từ nhận mình khờ, xem ra nỗi đau mà khoá luận mang lại cho cậu thật sự rất lớn.
Trọng Tinh Minh bị cậu chọc cười, duỗi tay vuốt ve cái bụng tròn vo của cậu hỏi: “Ngốc thật à?”
“Đúng òi, em ngốc lắm á.” Vương Trác Nhiên dứt khoát nói: “Anh viết giúp em đi, dù sao anh cũng viết xong lâu rồi mà, giúp em với trưởng phòng ơi.”
“Một bài luận gần một nghìn chữ thì đúng là hơi khó viết thật.” Trọng Tinh Minh từ tốn đáp lời.
“Đúng vậy đúng vậy, sao mà viết nổi.”
“Có thưởng không?” Trọng Tinh Minh vuốt ve bụng cậu hỏi.
“Anh… cái tên này sao anh tồi thế, có tý chuyện thế thôi mà cũng đòi thưởng, em đang mang thai con của anh á mà anh còn đòi hỏi nữa.”
Phong Vinh dùng chính lời của cậu để đốp lại cậu: “Nhưng bé chắc gì đã là con của anh.”
“Anh…..!!”
Thấy Vương Trác Nhiên sắp quạo thật, Trọng Tinh Minh bèn nghiêm mặt bảo: “Không cần thưởng, nói gì đó bùi tai cũng được.”
Nghĩ đến cảnh mình có thể quẳng cục nợ kia cho Trọng Tinh Minh là Vương Trác Nhiên vui ra mặt, cậu ôm tay anh thỏ thẻ: “Trường phòng đại nhân, anh trưởng phòng ơi, chồng ơi, anh siêu nhất, anh viết bài luận cho em đi.”
Trọng Tinh Minh nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt toàn là ý cười: “Gọi lại cái xưng hô cuối kia mấy lần nữa đi.”
“Chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi, được chưa, anh viết từ từ nhe! Cố gắng lên nha!!”
Vương Trác Nhiên vừa quay người thì đã bị Lê Chính Dương dính lấy dẫn đi dạo.
Bác sĩ dặn thai phụ là phải chăm tập thể dục mỗi ngày chứ không thể nằm lì trên giường suốt được.
Giờ đang là đầu tháng ba nên thời tiết không còn quá lạnh nữa, nhưng Lê Chính Dương vẫn sợ cậu bị cảm mà bọc cậu lại thành một quả bóng, cái bụng nhô lên cực kỳ bắt mắt.
Vương Trác Nhiên sợ gặp người quen nên đeo khẩu trang và mũ lên rồi bị Lê Chính Dương nắm tay, đi dọc theo vành đai xanh trong khu.
Bọn họ bắt gặp mấy cô mấy bà mặt mày hồng hào vừa tập thể dục xong, một người trong đó để ý đến cái bụng của cậu, nhiệt tình bắt chuyện: “Bé* này, mấy tháng rồi thế?”
*Chỗ này cô gọi em Nhiên là 丫头 nghĩa là cô gái, cô nhóc á.
Vương Trác Nhiên bị gọi là bé: “......”
Lê Chính Dương cười toe toét: “Bé nhà con gần năm tháng rồi thưa cô.”
“Cô thấy cũng bốn năm tháng rồi, nhóc có quậy không con?’
Vương Trác Nhiên đảo mắt không nói gì, cậu sợ giọng mình sẽ để lại bóng ma tâm lý cho mấy cô. Lê Chính Dương đành giải thích: “Cổ họng em ấy* hơi khó chịu. Bé vẫn ngoan lắm cô ạ, không nghịch lắm.”
*Mấy bạn cũng biết 他 và 她 trong tiếng Trung đọc giống nhau rùi ha. Đoạn này mấy cô dùng 她 còn em Dương dùng 他 nên mình xin phép đổi thành "em ấy"
Dì kia lập tức nhìn Vương Trác Nhiên bằng ánh mắt cảm thông: “Cổ họng khó chịu à, bị cảm hả con? Mang thai không được ăn linh tinh nên khổ lắm. Mấy đứa là đàn ông đàn ang không biết phụ nữ phải khổ như nào đâu, cháu phải chăm sóc vợ mình cho tử tế đấy.”
Sau khi tạm biệt mấy cô, Lê Chính Dương vẫn ngoác mồm ra cười, Vương Trác Nhiên liếc y: “Mi cưới cái chó gì?”
Ban ngày ban mặt mà Lê Chính Dương lại mặt dày mổ lên môi cậu ngay giữa đường giữa sá, nhưng chỉ chạm một chút rồi rời đi ngay: “Nghĩ đến việc anh là vợ em nên em cười.”
“Cúc, ai là vợ em, là chồng thì còn được. Nào, gọi chồng anh nghe coi.”
“Dạ, chồng ơi eo có đau không, em xoa giúp chồng nhé.”
Vương Trác Nhiên không ngờ Lê Chính Dương lại gọi thật, vả lại cảm giác được gọi là chồng cũng khá phê, bảo sao ai cũng thích nghe.
Lê Chính Dương nói tiếp: “Chồng ơi em hôn chồng được không ạ? Hôn lưỡi ý.”
Đúng lúc bọn họ đi đến sau một cái nhà chòi, Vương Trác Nhiên còn đang chìm đắm trong cảm giác thỏa mãn khi được gọi là chồng thì Lê Chính Dương đã kéo khẩu trang của cậu xuống, nhéo gáy cậu rồi hôn lên, y đè rất mạnh, cọ cọ môi một lúc rồi lè lưỡi liếm liếm cánh môi mềm mại của cậu.
Vương Trác Nhiên bị hôn vừa ướt vừa nóng lại còn vừa ngứa, tới khi hai người tách ra thì môi cậu đã đỏ bừng sưng tếu lên.
“Chồng ơi môi anh ngọt quá.” Lê Chính Dương liếm mép.
Vương Trác Nhiên bắt đầu thấy bực mình, cậu thấy Lê Chính Dương đã làm mất đi ý nghĩa vốn có của từ chồng rồi, thấy mình như đang bị y trêu chọc. Nhưng hình như Lê Chính Dương nghiện cái cách gọi kia rồi, cứ léo nhéo gọi cả quãng đường để xem phải ứng của cậu, Vương Trác Nhiên muốn hất tay y ra nhưng không được: “Tui cảnh cáo cậu, đừng có làm tui mắc ói.”
“Chồng à anh không thích em hả?”
“Đcm!!!”
Bọn họ đi dạo tầm 30 phút rồi mới về, Vương Trác Nhiên vội vàng xông vào phòng xem thành quả của Trọng Tinh Minh.
Nhưng Trọng Tinh Minh không giúp cậu viết khoá luận mà chỉ thảo đề cương luận án ra thôi, thấy cậu cậu về thì bảo hôm nay sẽ giúp cậu chuẩn bị tài liệu lịch sử, tài liệu tham khảo và đề cương luận án, thế thì cậu sẽ dễ viết hơn.
“Sao anh bịp bợm thế, đã nói là sẽ viết giùm em mà.” Vương Trác Nhiên thấy đề cương là thấy nhức nhức cái đầu.
“Hửm? Anh có đồng ý viết hết bài luận giúp em hả?”
Vương Trác Nhiên nhớ lại, hình như Trọng Tinh Minh không nói là sẽ giúp cậu viết cả bài thật.
Má, lại bị gài.
Trọng Tinh Minh nói hết lời khuyên cậu tự viết luận văn. Vương Trác Nhiên tức tối vỗ vai anh: “Em mệt, mấy câu bùi tai của em, anh trả cho em đi.”
“Được thôi, trả em. Trác Nhiên đại nhân, anh Trác Nhiên, anh giỏi nhất, tự viết bài luận đi.” Trọng Tinh Minh hờ hững nói.
“Còn nữa mà?”
“Chồng đâu.”
“Mấy tiếng chồng đó thì coi như là thù lao hôm nay anh viết đề cương, tìm tài liệu tham khảo và tài liệu cho em.”
Vương Trác Nhiên: “……”
Hôm nay Vương Trác Nhiên siêu tức giận.
_______
Lời tác giả:
Nhắc nhờ: Hành vi không tự viết khoá luận của bạn Nhiên là sai, xin đừng bắt chước.
______________
Ý là tính chạy để hoàn nhmà edit xong cứ thấy nó cấn cấn, với tự nhiên lười ngang mí pà ơi:))).
À tui kh biết về vụ khoá luận tốt nghiệp nên tui chỉ edit theo ý hiểu th, mấy bà thấy cấn ở đâu thì chứ góp ý nha. Moah.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.