Thẳng Nam Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá

Chương 3: Bị một tên bạn cùng phòng khác nói dơ sỉ nhục/ bị đụ khóc huhuu/ tát




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Charon_1332
__________
Lần này Vương Trác Nhiên không còn nằm mơ nằm mộng gì nữa, cơ thể rệu rã khiến cậu ngủ rất sâu.
Khi tỉnh dậy, cậu dường như còn chẳng phân biệt được giờ là đêm hay đã sáng rồi, rèm phòng ngủ được kéo kín mít, đến một tia sáng nhỏ tý cũng chẳng tài nào lọt qua. Trong không khí còn vương lại chút mùi hương của cuộc yêu điên cuồng kia.
Ngửi thấy mùi hương ấy, Vương Trác Nhiên cảm giác đám "trung tình" còn sót lại bên dưới sau khi bản thân bị đâm càng thêm rõ ràng. Cậu theo thói quen muốn cầm điện thoại lên, lại nhớ tới mình đang nằm trên giường của Trọng Tinh Minh.
Cậu có hơi khó chịu với tức giận, đã nói là chỉ cọ cọ thôi không ** vào, kết quả Trọng Tinh Minh chẳng khác gì con chó lồng ** cậu muốn ná thở*, còn *** cậu tận hai lần.
"Em dậy rồi à?"
"CÁI *** MẸ!"
Vương Trác Nhiên vừa ngồi dậy, đang chuẩn bị xuống giường thì bị dọa đến nỗi chửi thề.
"Đừng sợ, là anh đây."
Giọng nói của Trọng Tinh Minh vẫn lạnh nhạt thờ ơ như cũ.
Đèn bàn sáng lên, Vương Trác Nhiên trông thấy Trọng Tinh Minh đang ngồi trên ghế.
"***, làm em sợ muốn chết, anh ngồi dưới sao không mở đèn lên?"
Vương Trác Nhiên vỗ vỗ trái tim đang đập bịch bịch bịch như muốn rớt ra ngoài của mình, khi vừa sờ vào ngực mình, chẳng hiểu sao cậu chàng lại thấy bực bội hết sức, thế là cậu khàn giọng trách Trọng Tinh Minh.
"Em đang ngủ nên anh không bật."
Nghĩ đến cảnh Trọng Tinh Minh ngồi im thin thít trong bóng đêm, Vương Trác Nhiên chẳng hiểu sao lại thấy hơi rợn rợn người.
Hai chân cậu run rẩy bò xuống giường rồi đi đến cạnh tủ quần áo, tìm đồ để mặc vào. Thiếu nam ngây thơ chẳng hề biết người phía sau đang nhìn chằm chằm vào cơ thể trần trụi của cậu một cách đầy ẩn ý.
"Mặc xong quần áo thì uống miếng nước đi đã. Rồi qua đây ăn cơm, anh đặt cơm ở tiệm cơm ngoài cửa phía Đông trường cho em rồi đấy."
Trọng Tinh Minh lên tiếng phá tan bầu không khí hơi lúng túng xấu hổ ấy. Vương Trác Nhiên cứ cảm thấy giọng điệu khi nói chuyện của anh hơi khác trước, khi nói còn kèm chút ý tứ ra lệnh.
Mà Vương Trác Nhiên ghét nhất là mấy đứa thích dạy cậu làm cái này cái kia, như mỗi khi Lê Chính Dương bắt cậu giặt tất đi, Vương Trác Nhiên dù đang định giặt cũng sẽ kéo dài thêm hai ngày nữa mới đi, cố ý đối chọi với Lê Chính Dương..
Trọng Tinh Minh chưa bao giờ dẫm lên "giới hạn"* này.
*raw gốc là 雷区 ( lôi khu), ý kiểu bãi mìn.
Vương Trác Nhiên giờ đang đói muốn chết, đói đến nỗi lưng dán bụng luôn*. Cậu không xoắn xuýt nữa, mở đèn ngồi vào bàn bắt đầu khui hộp cơm.
*Nguyên văn là 前胸贴后背: tiền hung thϊếp hậu bối: ý nói đã đói bụng đến cùng cực, là đói đến mức đằng trước ngực dính với sau lưng.
)( <- đây là cái bụng. Minh hoạ kỉu z nè
Nhìn cái bàn này, cậu hơi "kì thị". Dù sao cách đây không lâu, cậu đã ngồi trên cái bàn này, bị Trọng Tình Minh ghì eo ** ***.
"Oa, gọi nhiều vậy cơ á. Cảm ơn trưởng phòng nha."
Hộp cơm plastic đóng gói cực kì chặt, Vương Trác Nhiên uể oải không còn sức mà mở, Trọng Tinh Minh đành im lặng đi qua, giúp cậu khui hộp.
"Để em coi coi nào, thịt thăn xào chua ngọt, cá phi lê sốt cay*, đây là bắp cải xào? Còn có củ mài miếng, thịt xào mộc nhĩ. Khéo ghê á, toàn món em thích thôi!"
Đã đói bụng thì ăn gì cũng thấy ngon, Vương Trác Nhiên uống hai hớp nước ấm mà Trọng Tinh Minh rót cho, bắt đầu vùi đầu đánh chén.
Giờ phút này cậu rất yên tâm yên lòng hưởng thụ sự hầu hạ săn sóc của Trọng Tinh Minh. Xem ra trưởng phòng cũng sướng ra phết, chả bù cho cậu chẳng bắn được một lần.
Vương Trác Nhiên hồn nhiên quên mất chuyện hai hòn bi của mình "bốc hơi" rồi, mất đi khả năng sinh nòng nọc rồi.
Trọng Tinh Minh dựa lên lan can, nhìn Vương Trác Nhiên lùa cơm.
Mới đầu Vương Trác Nhiên ăn rất nhanh, dần dần, tốc độ nhai nuốt của cậu dần chậm lại, Trọng Tinh Minh rót thêm nước cho cậu, khẽ nói:
"Trác Nhiên, chúng ta hẹn hò đi."
Vương Trác Nhiên nghe anh nói xong như bị sét đánh ngang tai, biểu hiện rõ ràng nhất là cậu bị dọa đến nỗi nuốt cơm không trôi, khiến cậu nấc conmeno luôn.
"Anh… ức… anh nói gì thế?"
Trọng Tinh Minh không chút trốn tránh rũ mắt nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm nghị.
"Anh nói, chúng ta hẹn hò đi."
Vương Trác Nhiên ớn lạnh, cậu ném đũa, rụt người về sau: "Không thể nào, Trọng… ức… Trọng Tinh Minh anh… thích đàn ông? Ức!"
Trọng Tinh Minh cười mỉm: "Em cảm thấy, bản thân em bây giờ còn có thể coi là đàn ông à? Nếu chúng ra đã làm chuyện kia rồi, thì nên có trách nhiệm với nhau."
Nói đoạn, ánh mắt anh lướt xuống dưới, vừa hay bây giờ Vương Trác Nhiên không mang nịt ngực, áo thun trắng tinh chẳng thể nào che nổi đôi vú đẫy đà mới được người ta "yêu thương" kia.
"Sao em lại không phải đàn ông chứ! Không phải… ức… trưởng phòng… em không phải… ức, đã nói với anh rồi à, anh chỉ… ức… giúp em thôi. Em thật sự… ức… không thích đàn ông."
Vương Trác Nhiên vừa che ngực mình lại vừa giải thích.
Xí, rõ ràng là trưởng phòng cảm thấy ** cậu sướng.
Ý cười trên mặt Trọng Tinh Minh càng sâu hơn.
"Vậy bây giờ cậu tính sao? Hôm nào cũng đến tìm tôi giúp à?"
Đúng vậy, cậu có thể làm sao bây giờ đây.
Vương Trác Nhiên có cảm giác bị Trọng Tinh Minh đẩy vô nồi nước ấm nằm, cậu như thể đang cường điệu cái gì đó nói: "Nói không chừng… ức… Làm một lần thôi là ổn rồi… Đúng, hai ngày nữa… ức…. Em sẽ ổn thôi."
Sắc mặt cùng ngữ khí của Trọng Tinh Minh chợt lạnh xuống: "Hi vọng là như thế."
_______
"Vương Trác Nhiên! Em cũng đi học à?"
Vương - bị chỉ mặt điểm tên - Trác Nhiên ngơ ngác ngẩng đầu, cậu trông thấy Trần Đương đang đi vào thang máy, tươi cười chào cậu.
Hai tuần trước, Vương Trác Nhiên còn vui vẻ cùng Trần Đường chơi game mỗi ngày, chat chít ib với cô. Bây giờ nhìn thấy Trần Đường, Vương Trác Nhiên muốn cười cũng chẳng cười nổi.
"À, đàn chị. Đúng rồi, em đến lớp chính trị."
"Dạo này em bận gì hả? Chị chả thấy em đâu hết."
Nếu trước kia Trần Đường chịu nói chuyện thân thiết cùng cậu như thế, Vương Trác Nhiên chắc chắn rất phấn khích. Nhưng giờ phút này, cậu chỉ cười khổ rồi bảo:"Em không bận gì."
Ngày đó cùng Trọng Tinh Minh tan rã trong không vui, sau đó anh không còn ngó ngàng gì đến cậu nữa.
Hai ngày sau sau khi làm chuyện ấy, ngực Vương Trác Nhiên không còn trướng sữa, chim cũng không có dấu hiệu bé lại nữa. Nhưng sang ngày thứ ba, đến ngày thứ tư, cậu lại quay về như trước, căng sữa, teo chim.
Đi thang máy bị người ta đụng chạm cái thôi, Vương Trác Nhiên đều có nguy cơ sẽ phun sữa ngay.
Cậu đau khổ đến độ mất ăn mất ngủ, nhưng cũng không muốn xuống nước đi nhờ Trọng Tinh Minh. Nhưng chim cậu ngày càng teo lại, rất nhanh từ 15 - 16cm co lại còn 13 - 14 cm.
"Ờm, chị nghe nói, dạo gần đây ban nhạc muốn tổ chức một buổi biểu diễn tại hội trường trường đúng không?"
"Chắc thế." Vương Trác Nhiên đáp cho có lệ, cậu còn lâu mới thèm quan tâm Phong Vinh lại chuẩn bị huênh hoang cái gì.
"Thế… Em có thể xin cho chị hai vé được không? Chị với bạn cùng phòng của chị cũng muốn đi, nhưng mà vé xem khó giành quá."
Nghe giọng nói mềm mại dịu dàng của Trần Đường, thanh niên sĩ gái Vương Trác Nhiên sao mà đỡ được, dẫu sao từ trước đến nay cậu vẫn luôn bốc phét với Trần Đường là quan hệ của mình với Phong Vinh tốt lắm, nếu giờ có hai cái vé cũng không xin được, chẳng phải sẽ quê chữ ê kéo dài à.
Cho dù không vững tâm*, cậu vẫn đồng ý với Trần Đường.
*Raw là 心里没底 nghĩa là thiếu tự tin, không vững tâm.
Cậu quay về ký túc xá, chỉ có mình Phong Vinh trong phòng.
Thời tới thời tới. Vương Trác Nhiên cứ do dự mãi vẫn chẳng thể nào mở mồm xin Phong Vinh châm chước cho cậu hai vé xem ca nhạc. Cậu suy nghĩ một hồi, tiếp đó mở Wechat soạn tin nhắn.
"Có thể cho tôi hai vé đi xem concert không? Tôi muốn đi xem."
Gửi xong, cậu vội đeo tai nghe lên, giả bộ chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Chưa đến hai phút sau, có người đi đến gõ gõ bàn cậu mấy cái, Vương Trác Nhiên tháo tai nghe xuống, nhìn Phong Vinh đang đứng bên cạnh cậu.
Vương Trác Nhiên đứng lên, giảm bớt cảm giác áp bức mà hắn mang đến do chênh lệch chiều cao.
"Cậu? Muốn vé xem hoà nhạc? Lại muốn đến xem buổi concert ấu trĩ trẻ trâu à?
Phong Vinh cười lạnh.
Lúc trước khi ban nhạc tổ chức biểu diễn, Phong Vinh đều sẽ tặng mỗi người trong kí túc xá hai vé, Vương Trác Nhiên chẳng thèm đến lần nào hết, còn nói bản thân không muốn xem mấy màn biểu diễn trẻ nghé ấy.
Vương Trác Nhiên trông dáng vẻ cà khịa của hắn, lập tức cảm thấy hối hận, đáng lẽ ra cậu không nên gửi cái tin nhắn ấy, cậu trai độc mồm độc miệng* bảo: "Ai muốn xem? Mấy cái đó chỉ có mấy nhỏ chiếu chưa trải thích xem thôi!"
*Gốc là Miệng tiện (嘴贱): Cái này được dùng khá nhiều nghĩa, cũng như thủ tiện, ý chỉ là nói ra mấy lời độc miệng / đê tiện / vô liểm sỉ / hèn hạ hoặc có thể hiểu nhẹ hơn như nói năng không suy nghĩ, hay chê bai, phun tào bla bla bla… hay lanh chanh cũng được =)))))))))))))
Phong Vinh giống như bị nói trúng tim đen, đẩy ngực cậu, lồng ngực vốn đã phải chịu gánh nặng khủng khiếp từ bọc ngực to sụ kia, giờ bị đẩy một cái làm núm vú cậu sưng cứng lên, phun ra một ít sữa, thấm ướt áo thun màu đen.
"Á ——"
Vương Trác Nhiên đau đến méo mặt.
Phong Vinh không thể tin nổi nhìn lòng bàn tay ướt nóng của mình, cảm giác ấy kỳ lạ mà cũng mềm mại vô cùng, hắn ấn thêm một cái, sữa lại tràn ra nhiều hơn nữa.
"*** mẹ, *** mẹ mày, đừng chạm vào tao!"
Vương Trác Nhiên quay người muốn chạy, nhưng phòng ký túc xá cũng chỉ lớn có chút éc thế thôi, Phong Vinh đè cậu lên cửa ban công, bắt đầu cởi quần áo cậu.
"Đó là cái gì? Nói tôi nghe, cậu có sữa? Cậu là con gái?"
Vương Trác Nhiên vừa che ngực vừa căm hận gào: "Mày mới là gái, cả nhà mày đều là gái hết. Cút, đừng chạm vào bố mày! Tao đếch cần vé nữa là được chứ gì!"
Nhưng Phong Vinh rất là không biết xấu hổ, cứ tóm lấy ngực cậu mà ấn, Vương Trác Nhiên đau đến nỗi cắn chặt răng, trên ngực ướt một mảng lớn, cậu ngồi xổm ở trong góc để vali, quần áo xộc xệch, nước mắt nước mũi tèm lem khóc lớn: "*** mẹ tao bị căng sữa! Mày ấn cái là nó lại muốn phun ra, mẹ, đau gần chết."
Trong mắt Phong Vinh chợt loé lên một tia phấn khích, hắn sẽ không buông tha bất cứ cơ hội nào để sỉ nhục Vương Trác Nhiên, hắn hỏi: "Cậu uống thuốc chuyến giới à? Nếu không sao mọc vú được?"
"Liên quan đến mày à? Đừng có chạm vào tao! Mày đụng nữa thử coi, mày đụng nữa tao gọi quản lý kí túc xá lên cho coi!"
Hai phút sau, Vương Trác Nhiên bị Phong Vinh đè trên tường chơi vú.
"Thuốc của cậu ổn áp phết đấy, xúc cảm không tồi."
"Muốn sờ thì sờ đi, đừng có lắm mồm."
Vương Trác Nhiên cầm lấy vạt áo của mình, chỉ cần cúi đầu xuống cậu lập tức có thể trông thấy cánh tay xăm trổ kín mít của Phong Vinh đang xoa bóp ngực cậu, kích thích thị giác cực kì.
Phong Vinh hơi dùng sức, nhón nhón thịt vú rồi đẩy đẩy, đầu v* phớt hồng lập tức phun sữa ào ạt.
"Ưm……"
Ngay khi dòng sữa trắng thơm ấy chảy ra từ lỗ sữa, Vương Trác Nhiên bất giác hừ một tiếng. Phong Vinh híp mắt nhìn cậu, ngón tay cái vần vò núm vú, liên tục trây trét sữa ra khắp vú cậu.
Phong Vinh vẫn luôn ghét cay ghét đắng Vương Trác Nhiên - thằng bạn cùng phòng phế vật cứ thích tự cho mình là đúng. Nhưng giờ trông thấy dáng vẻ cậu bị hắn bóp vú đến n*ng nừng nưng, hắn lại muốn đổi thành một cách khác để bắt nạt cậu, để cậu biết điều hơn một chút.
Vương Trác Nhiên thấy hắn càng niết càng mạnh, không khỏi cau mày thả áo xuống, cậu nói: "Được rồi được rồi, cũng xấp xỉ rồi. Anh nói rồi đó, sờ 1 lần 500 tệ"
Phong Vinh bóp vú thêm hai cái nữa mới thả tay ra, rõ ràng là rất vừa ý với cảm giác này.
Vương Trác Nhiên âm thầm tính nhẩm, khi ấy Phong Vinh bớt cho cậu chút tiền, tổng cộng phải bồi thường 8 vạn 6. Cậu trả trước cho Phong Vinh 5000 tệ, còn thiếu 8 vạn mốt. Giờ mà cho hắn sờ bù nợ, thì phải sờ 162 lần mới hết!
Cuối cùng Phong Vinh vẫn đưa cho cậu hai vé xem concert. Vương Trác Nhiên nhìn hắn dặn dò:
"Tôi….. Anh không được nói cho ai biết đâu đấy!"
"Ok." Phong Vinh mỉm cười: "Chắc chắn tôi sẽ không nói cho ai biết đâu, tôi còn đang chờ để chịch cậu mà."
Nửa đêm, Vương Trác Nhiên lại bị cơn đau ngực hành. Cậu tuyệt vọng nhận ra, lời nguyền rủa sẽ không thể nào thay đổi hay biến mất được đâu, chỉ có để bạn cùng phòng *** mới có thể ngăn chặn việc cậu bị "chuyển giới" mà thôi.
Cậu liếc nhìn Phong Vinh vẫn còn đang nghịch điện thoại, dứt khoát gửi ib cho hắn.
WZR: Đụ*, một lần 2000, có chơi không?
*Nguyên văn là 日批 có nghĩa là quan hệ tình dục. Trong đó 日 là động từ, mang nghĩa là chọc, cắm, đâm chèn gì đó. Còn 批 là danh từ, mang nghĩa là âm đ*o. Cho thêm cái meme nè
Rong:?
Rong: Lồn* ai?
WZR:....
WZR: Còn là ai được hả! Anh không chơi thì thôi.
Rong: Cậu có cả *** luôn á? Sao vừa nãy không bảo tôi? Là *** thật à?
Vương Trác Nhiên nghĩ thầm, *** mẹ sao tao phải nói cho mày biết. Thân quen lắm chắc?
WZR: Bớt nói nhảm. Đêm mai, nhà nghỉ ở cửa Tây trường, tôi sẽ thuê rồi gửi số phòng cho anh, đến không?
Rong: Đến chứ.
Xí, đúng là đàn ông, thấy *** thấy vú là mềm hết cả chân.
Xong xuôi, Vương Trác Nhiên lập tức thu hồi hết tin nhắn lại, phòng hờ tên nào đó sẽ lưu lại chứng cứ.
Khuya lắc khuya lơ rồi mà Phong Vinh còn chưa ngủ, thật ra là do hắn đang lén quay tay trên giường.
Hắn nhớ đến đôi vú mềm mại trắng nõn của Vương Trác Nhiên, quầng vú núm vú hồng hồng mềm mại, lại còn có thể phun sữa. Động tác trên tay hắn từ tốn thong thả, như sợ sẽ đánh thức Trọng Tinh Minh đang ngủ say bên cạnh, cả người đầm đìa mồ hôi mà bắn trong quần lót.
______________
Giá thuê phòng ở nhà nghỉ này khá hợp lý, đây cũng là lựa chọn hàng đầu của mấy đôi tình nhân của đại học F. Mà nguyên nhân chủ yếu khiến Vương Trác Nhiên chọn nó là do nó gần, không phải đi xa.
Sợ những người khác trong ký túc xá sẽ nhìn manh mối, Vương Trác Nhiên sau khi giải quyết xong bữa trưa liền không về lại kí túc xá nữa mà đi thẳng ra nhà nghỉ thuê phòng. Cậu nằm trên giường chơi game, đợi Phong Vinh đến.
Đối với chuyện tý nữa sẽ bị Phong Vinh *** bướm, Vương Trác Nhiên không thấy áp lực tâm lý gì mấy. Dù sao quan hệ kiểu tiền trao cháo múc này cũng tốt hơn rất nhiều so với việc chịu trách nhiệm với nhau mà Trọng Tinh Minh từng nói, vừa có thể giải cứu bé chim vừa có thể trả nợ, lãi to luôn.
Ngay từ đầu Phong Vinh cũng không tin việc Vương Trác Nhiên có bướm lắm, hắn cho là Vương Trác Nhiên cùng đường tận lối nên muốn bán truynh mông.
Lúc ở trên giường trong nhà nghỉ, khi trông thấy khe bím nho nhỏ giữa hai chân Vương Trác Nhiên, hắn shocku mẹ luôn.
Thậm chí còn dụi dụi mắt mình.
"Hoá ra cậu là người liên giới à?"
Vương Trác Nhiên đang ngồi trên đầu giường, bị hắn nói đến độ thẹn quá hóa giận gào lên:
"Ông đây là đàn ông 100% nhá, muốn làm thì làm nhanh đi, chắc không phải là anh bị liệt *** chứ?"
Phong Vinh nghe thế thì hừ một tiếng: "Cậu chờ đấy, tôi *** chết cậu!"
Hắn thu tay về, đếch thèm dạo đầu dạo cuối mẹ gì nữa, bực rồi.
Phong Vinh không những không bị liệt ***, mà sau khi hắn cởi sạch sành sanh ra, Vương Trác Nhiên liếc con *** to ngang ngửa với Trọng Tinh Minh, bắt đầu thấy hơi chùn bước.
Nhưng cậu lại nghĩ đến chú chim đáng thương đang dần teo tóp lại của mình, không khỏi buồn đau. Tại sao bọn họ ai cũng to cũng khủng như vậy, cậu thì sắp thành thái giám đến nơi rồi!!!
Đây cũng là lần đầu tiên cậu nghiêm túc nhìn toàn bộ hình xăm trên người Phong Vinh. Phòng có bốn người thì ba người là thuộc dạng cơ bắp cuồn cuộn, dáng người rắn chắc tiêu chuẩn, bọn họ thường xuyên hẹn nhau đi chạy bộ tập gym bơi lội các thứ các thứ. Chỉ riêng có Vương Trác Nhiên là suốt ngày rú rú trong phòng chơi game.
Từng thớ cơ rắn chắc càng khiến hình xăm trên người hắn trở nên sống động.
Phong Vinh không muốn cự lộn với cậu nữa, nắm *** thọc vào, khe thịt nhỏ hẹp bị đầu khấc to sụ nghiền ép, chậm rãi hé miệng.
"Đệt… Bên trong cậu kẹp chặt thế làm gì?"
Vách thịt bên trong gắt gao mút lấy hắn, Phong Vinh cúi đầu nhìn khe *** đỏ tươi dâm đãng đang ra sức hút *** hắn, càng cứng hơn.
Vương Trác Nhiên cũng không chịu nổi, lần trước Trọng Tinh Minh làm rất hăng, nhưng dù sao anh cũng là đợi cậu lên đỉnh một lần rồi mới ***. Mà giờ Phong Vinh chẳng thèm dạo đầu gì đã thọc vào, khiến cậu bị căng đến khó chịu gần chết
Cậu nắm lấy khăn trải giường, ré lên: "Bố tổ sư, khít thế thì người phê không phải là anh à, đừng có kiểu húp được rồi còn ra vẻ, có *** ** rồi còn lắm chuyện, a ———"
Nói xong câu cuối, cậu có hơi thương tâm.
"A…. Ha… a… Anh, anh chậm chút…"
Mà tên khốn Phong Vinh bắt đầu nắc hông, ** Vương Trác Nhiên suýt cắm đầu vào thành giường, hắn bất đắc dĩ ghì eo cậu lại, tiếp tục **.
Theo từng cú nắc *** của hắn, Phong Vinh cảm giác có một dòng nước dâm đang tuôn xối xả lên đầu buồi của hắn, làm hắn sướng đến nỗi giã *** càng hăng.
"** chậm lại thì cậu sướng được à? *** dâm?"
"***, ai, ai dâm cơ?"
Nhìn khuôn mặt phiếm hồng vì bị lăng nhục của cậu, Phong Vinh cảm giác như có một khát khao chinh phục chưa bao giờ có đang sôi sục trong người hắn, nhìn đi người này ngoại trừ túi da thì có chỗ nào trông giống đàn ông không, cậu nên bị đè dưới thân, bị người ta hung hăng trêu đùa ** ***.
"Nước *** của cậu trây hết lên *** tôi rồi, còn bảo không dâm?
Vương Trác Nhiên vớ lấy cái gối bên cạnh che mặt mình lại, cậu không muốn nhìn cảnh Phong Vinh *** mình, nhưng khoái cảm mãnh liệt từ *** non không ngừng nhắc nhở cậu, cậu thật sự đang bị cái tên thích giả vờ giả vịt mà cậu ghét nhất **.
Áo thun trắng trên người cậu bị vén lên tận ngực, lộ ra hai bầu vú trắng mềm mượt mà, lắc lư liên hồi.
Phong Vinh *** càng lúc càng nhanh, hắn như một cái máy đóng cọc liên tục nắc phành phạch vào *** cậu, nhanh đến nỗi *** cậu như sắp bốc cháy, nước dâm bị ** thành từng vòng bọt trắng xóa dính ngoài mép ***, Vương Trác Nhiên chịu hết nổi rồi, run giọng nói: "***… *** mẹ anh… anh… chậm thôi…"
Phong Vinh nghe thế thì dừng lại, rút hết cả căn *** thô to ra, rồi lại đột nhiên giã mạnh vào trong ***. Ngay trong khoảnh khắc ấy, Vương Trác Nhiên bi thảm gào lên, cậu bưng bụng như thể bị ** hỏng rồi.
"*** mẹ tôi? Cậu vẫn chưa tỉnh à, bây giờ cậu mới là người bị *** đấy."
Phong Vinh vuốt vuốt con *** bán cương của Vương Trác Nhiên, gảy gảy vài cái: "Đến dái cũng không có, con chim này vẫn dùng được cơ à?'
"Sao lại không được? Anh nằm xuống đi để tôi ** anh cho. Tôi ** anh khóc huhu luôn! To thì được cái mẹ gì, cái của anh mềm oặt, làm tôi khó chịu bỏ mẹ."
Vương Trác Nhiên vùi đầu vào gối rầu rĩ nói.
Phong Vinh đen mặt, hắn nắm lấy chân Vương Trác Nhiên, bắt cậu gập chân lại rồi ép sát vào ngực cậu. Hắn không nói không rằng nắc *** ** ***, như chó điên xổng chuồng điên cuồng dập hông.
"Ai ** ai khóc huhu cơ? Ai ** ai khóc cơ? Hử?"
Nước dâm từ nơi giao hợp bắn ra tung toé, chày *** thô cứng liên tục ** vào tận sâu bên trong, thịt lộn bị hắn ** dần chuyển sang màu đỏ thẫm chín rục. Vương Trác Nhiên khóc đến nỗi thở không ra hơi, nhưng vẫn còn to mồm muốn mắng chim Phong Vinh bé, chim Phong Vinh mềm, không phải đàn ông.
*** dâm cậu bỗng trống không, cái gối trên mặt bị người ta giằng xuống, cằm bị người ra dùng sức banh ra.
Từng đợt chất lỏng tanh nồng đắng ngắt bắn vào miệng cậu, không ít còn phun lên mặt, lên tóc cậu.
"Phi… phi phi… oẹ… a… a…."
Phong Vinh vẫn đang cưỡi lên ngực cậu, cọ *** vào mặt cậu.
Kính của Vương Trác Nhiên cũng bị làm bẩn, nhìn dáng vẻ bị bắn tinh đầy mặt của cậu khiến Phong Vinh thấy sướng tê người. Chẳng chờ hắn mở mồm xỉ nhục mấy câu thì đã ăn trọn một cái bạt tai.
Vương Trác Nhiên tức đến nỗi không thèm lau đám con cháu của ai đó đi, vươn tay vả Phong Vinh một cái.
Vậy mà cậu lại bị bắn lên mặt! Nhục ơi là nhục!
"Cút, thằng ngu ***, cút xuống khỏi người tao."
Phong Vinh cũng có cảm giác giống như cậu, hắn thế mà lại bị Vương Trác Nhiên vả một cái? Sắc mặt hắn trầm xuống, đè gập chân Vương Trác Nhiên, lại cắm vào cái *** dâm chặt khít kia một lần nữa. Hắn vừa **, vừa duỗi tay ra sức tát vú Vương Trác Nhiên.
Đôi vú trắng nõn vốn đang rung rinh theo từ cú ***, nay vì bị Phong Vinh đánh mà dần "lệch hướng", Vương Trác Nhiên khóc càng hăng, cậu gào liên mồm: "*** mẹ anh, *** mẹ, đừng đánh… ***… đau huhu!"
Làn da trắng sứ giờ đây sung huyết đỏ bừng. Phong Vinh dường như không nghe thấy tiếng cậu cầu xin. Trong đầu hắn bây giờ chỉ có duy nhất một ý nghĩa, đó chính là hung hăng tra tấn nhục nhã thiếu niên này.
"Bốp, bốp" Tiếng tét vú vang dội, tiếng nước nhóp nhép, tiếng giã *** bành bạch không ngừng vang vọng khắp gian phòng nghỉ nhỏ hẹp.
Tác giả có lời muốn nói: 】
Tôi đến đây chỉ để giải trí, không dám chắc là có thể hoàn truyện không…
Mọi người xem vui thôi nha, mấy người thích chơi kiểu nào thì cmt cho tôi biết. Tôi xem nếu mà viết được thì tôi viết.
Lười viết Easter egg quá, tui đã quá lười viết Easter egg lúc tôi tự xem nó.
_________
Chỗ nào sai, chỗ nào cấn thì mọi người chỉ tui nha. Moah moahhh.
Cảm ơn nhưng lời chúc của mọi người.
Để rui kể cho mọi người nghe, tôi mất não đến nỗi quên sinh nhật mình luôn. Đến khi bố tôi đi làm về chúc tôi mới biết nay sinh nhật tôi á:)))
Lười chèn ảnh ghê.
Meme 日批:


Thịt thăn xào chua ngọt:

Cá phi lê sốt cay:

Bắp cải xào:

Củ mài miếng ( hay còn gọi là củ từ)

Thịt xào mộc nhĩ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.