Thẳng Nam Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá

Chương 31: Nhật ký đi đẻ 1




Edit: Charon_1332
__________
Ngày dự sinh của Vương Trác Nhiên là tầm giữa tháng 8, lúc đấy thì họ đã tốt nghiệp rồi. Lê Chính Dương nhờ anh họ cấp cho Vương Trác Nhiên cái giấy chứng nhận bệnh tật để cậu có thể thi cuối kì và bảo vệ khóa luận tốt nghiệp online.
Tháng sáu, Vương Trác Nhiên còn buồn thiu vì không thể về trường chụp ảnh tốt nghiệp rồi cảm xúc ấy nhanh chóng bị vùi lấp bởi những cảm xúc khó chịu của thời kì cuối thai kỳ, cậu thấy siêu siêu khó chịu, lần nào gọi cho mẹ cũng muốn khóc hỏi mẹ có phải lúc mẹ chửa mình cũng vất vả thế không.
Mẹ Vương cũng chỉ trả lời qua loa chiếu lệ, bà nói cũng được, không vất lắm.
Vương Trác Nhiên không tin đâu, nếu là ngày trước thì cậu sẽ nghĩ mấy chuyện đẻ đái này chẳng to tát gì cả nhưng giờ được trải nghiệm rồi cậu mới nhận ra mình đã ngu như thế nào.
Vì áo cử nhân của trường mặc xong còn phải gom lại tái sử dụng với bẩn nên Trọng Tinh Minh đã lên mạng mua cho cậu một bộ mới, Vương Trác Nhiên chụp đại mấy tấm tượng trưng ở nhà rồi sau đó nhận bằng tốt nghiệp của mình.
Cậu chẳng thấy chân thật tý nào cả, có lẽ là do lâu rồi không đến trường.
Tới tháng 8, nhiệt độ bỗng tăng cao, thời tiết oi bức thắc thức dây thần kinh nóng nảy của con người, vì gần tới ngày dự sinh nên Vương Trác Nhiên thấy hơi sợ, thường xuyên overthinking nghĩ đến cảnh mình nằm trên giường sinh la oái oái, máu me be bét. Ba tên kia thì sợ cậu động thai rồi sinh non các thứ các kiểu nên ngày nào cũng nơm nớp lo sợ.
Vương Trác Nhiên chỉ đành chơi game để bớt lo hơn, thậm chí cậu còn muốn hỏi y tá xem có thể vừa đẻ vừa chơi game được không.
Ngày ấy, sau bao nỗ lực cày rank thì cuối cùng cậu cũng thắng, Lê Chính Dương thấy thế bèn bảo cậu đừng suốt ngày dán mắt vào máy tính như thế, ra phòng khách ăn hoa quả đi.
Vương Trác Nhiên vui vẻ thong dong đi tới, Phong Vinh trông thấy vệt máu trên lưng áo ngủ của cậu thì sợ hết hồn buột miệng “***” một tiếng.
“Làm sao đây, ẻm chảy máu kìa?” Phong Vinh la lên.
Lê Chính Dương lao tới nhìn thấy vết máu kia, quýnh quáng hỏi: “Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?”
“Sắp sinh hả?”
“Đi viện, đưa đi viện nhanh lên!”
“Đúng đúng, vali* đâu?”
* gốc là 待产包: dùng chỉ các vật dụng khác nhau được các bà mẹ chuẩn bị khi sinh, nằm viện và ở cữ. Chúng thường được chuẩn bị bắt đầu từ tháng thứ bảy của thai kỳ, bao gồm đồ dùng cho mẹ, đồ dùng cho bé và các vật dụng quan trọng khi nằm viện.
Vương Trác Nhiên ngơ luôn, thậm chí còn không biết mình chảy máu, giờ cậu cũng lây luôn sự rối rít của hai tên kia.
“Không phải cuối tuần mới đến ngày dự sinh hả? Sao lại lệch vậy?”
Vương Trác Nhiên vào WC lau máu trên lưng thì thấy không chảy nhiều lắm, Phong Vinh và Lê Chính Dương đã thu dọn đồ đạc xong, vội vàng phóng xe đến bệnh viện.
Trên đường đi Vương Trác Nhiên vẫn chẳng thấy đau đớn gì nhưng tâm trí thì lại nỗi sợ khi phải đi đẻ chiếm cứ, vả lại cậu luôn cảm thấy hai tên Phong Vinh và Lê Chính Dương không đáng tin chút nào nên đành tranh thủ gọi cho Trọng Tinh Minh bảo anh nào tan làm thì qua bệnh viện với cậu.
Hô hấp của Trọng Tinh Minh trở nên gấp gáp, nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Ngoài chảy máu ra còn bị sao nữa không em?”
Vương Trác Nhiên sợ hãi nạt anh: “Em bị chảy máu còn chưa đủ hả, sao anh thất đức thế.”
Trọng Tinh Minh chợt im lìm, an ủi cậu: “Em đừng lo, không phải cứ chảy máu là sắp sinh đâu, phải gò tử cung mới là sắp sinh. Giờ mấy đứa đang đến bệnh viện à? Đợi tý nhé anh qua ngay.”
Đúng là như vậy, chuyến đi này của bọn họ hoàn toàn vô ích.
Bác sĩ bảo họ cứ về trước đi chứ giờ chưa đến lúc để nhập viện mà phải chờ đến lúc vỡ ối, gò tử cung mới nhập viện được, còn chảy máu là chuyện rất bình thường, nó chỉ là dấu hiệu sắp chuyển dạ mà thôi.
Phòng tuyến tâm lý Vương Trác Nhiên dày công gây dựng đổ bể tan tành, điều này đồng nghĩa với việc cậu sẽ phải đi viện thêm một lần nữa đó! Trên đường về, cậu bực bội nạt Lê Chính Dương và Phong Vinh: “Tui đã bảo hai người bớt đọc mấy bài báo trên wechat đi, coi đê, giờ có phải sắp đẻ hay không cũng không biết.”
Hai người kia dù giận nhưng cũng chẳng dám ho he gì mà chỉ đành cười xòa.
Nhào nhào một hồi nên vừa về nhà Vương Trác Nhiên đã lăn ra ngủ, tầm khoảng ba giờ chiều hôm sau bụng cậu bắt đầu đau.
Bụng cậu đau như thể ăn phải đồ thiu, đau từ dụng dưới đến tận thắt lưng, hơn nữa nó còn đau có chu kì, cứ mấy chục giây là lại đau một lần.
Đến viện lần nữa, lần này bác sĩ sắp xếp cho cậu nằm phòng riêng rồi bảo cậu đợi mở cổ tử cung.
Vương Trác Nhiên chẳng nghe rõ y tá nói gì chỉ gì, cậu chỉ lo nằm ôm bụng kêu “ui da, ui da” liên mồm hoặc là hít khí lạnh.
Cậu nhớ là cậu từng nghe nói rằng cơn đau khi bắt đầu gò tử cung cũng giống như khi đau bụng kinh vậy, nhưng Vương Trác Nhiên rất sợ đau nên giờ người cậu đầm đìa mồ hôi lạnh, hóa ra đây là cảm giác của con gái khi đau bụng kinh, mấy thằng chỉ biết nói mồm uống nhiều nước ấm vào nên bị đập chết hết đi!!!!!!
Nhưng cậu vẫn chịu được, còn có sức đấu võ mồm với Phong Vinh và nghe mấy chuyện cười nhảm* nhảm đến độ nổi da gà của Lê Chính Dương cơ mà.
*冷笑话 là trò đùa được tạo ra bởi các vấn đề như từ đồng âm, dịch thuật, thiếu chủ ngữ, logic, khẳng định và nội dung khác nhau hoặc là vì những lý do khác, cái chất hài của nó khác với những câu chuyện cười thông thường và trở nên khó cười hơn. Nhưng không có nghĩa là chúng không hài hước, chúng còn là biểu hiện của sự hài hước.
Phong Vinh nói: “Cố lên nào, đợi đến khi nào em xuất viện tôi làm cho em một cái cờ thưởng nhe, bên trên ghi là “Mẹ anh hùng Vương Trác Nhiên.”
“Vương Trác Nhiên: “Cút đi thằng đần.”
“Tiểu Trác ơi Tiểu Trác, anh có biết người gửi voice chat vi phạm luật gì không?”
“Ui… luật gì…..”
“Luật chính tả* há há há, buồn cười nhỉ anh nhỉ.”
Vương Trác Nhiên: “..... Ha ha ha…. tsk… đau quá….”
Sau đó thì Vương Trác Nhiên không còn sức mà cười nữa, tóc mái của cậu ướt mồ hôi bết lại thành cụm, nói chuyện thì thều thà thều thào, cậu vẫn nhớ đến cái thuốc giảm đau gì đó mà Trọng Tinh Minh nói bèn nắm lấy thành giường hỏi anh: “Đcm… em đau sắp chết rồi… bây giờ đã, đã tiêm cái thuốc giảm đau kia được chưa…”
Trọng Tinh Minh đau lòng lau mồ hôi cho cậu rồi gọi y tá đến kiểm tra cơ thể Vương Trác Nhiên.
Y tá bảo: “Cậu ráng chờ thêm chút đi, mở đến tầm ba ngón tay thì mới tiêm thuốc giảm đau được.”
Vương Trác Nhiên: “Mất bao lâu, mới…. mới… mở đến ba ngón tay…”
“Sáu đến tám tiếng.”
Vương Trác Nhiên: “……”
Chị giết tui luôn cho rồi!
“Chị y tá ơi, phải làm sau để… mở nhanh một chút.” Vương Trác Nhiên sắp khóc tới nơi.
“Cậu xuống giường đi lại đi. Đừng khóc, ráng lên nào, giữ sức đi.”
Đợi y tác đi xa Vương Trác Nhiên mới túm lấy Trọng Tinh Minh rồi cấu anh thật mạnh, nghiến răng nghiến lợi trách: “Sao anh tồi thế, cái đồ…. cái đồ tồi. Anh bảo mỗi là được tiêm thuốc giảm đau thôi, sao anh không bảo luôn là phải đợi lâu như thế huhuhu…”
Trọng Tinh Minh chỉ đành dỗ cậu.
Vương Trác Nhiên nằng nặc đòi đi dạo ngoài hành lang bệnh viện để kết thúc sự tra tấn đau khổ này thật nhanh.
Phong Vinh và Trọng Tinh Minh đỡ cậu còn Lê Chính Dương thì đi đằng trước bón bánh bón kẹo cho cậu ăn để Vương Trác Nhiên bớt đau. Cậu chỉ đi được khi cơn gò tử cung dừng lại chứ khi mấy cơn co thắt ấy bắt đầu thì cậu lại dựa vào người ba tên kia thở hổn hển vì đau.
Lê Chính Dương thấy cậu đau đớn khổ sở như thế thì ứa nước mắt, vừa bón bánh sừng bò mật ong cho cậu vừa nói: “Tiểu Trác à anh vất vả rồi, bọn em thương anh lắm, sau này anh muốn gì bọn em đều cho anh hết.”
Vương Trác Nhiên đau tái cả mặt, dựa vào vai Phong Vinh thều thào: “Đưa cho tao con dao.”
“Anh muốn dao hả? Dao gọt hoa quả á? Anh muốn ăn gì em bổ cho anh.”
“Tao muốn xiên chết lũ chúng mày huhuhu….”
___________
Lời tác giả:
Khum có chi tiết quá trình sinh đẻ đau, chủ yếu là trước khi đẻ và sau khi đẻ thui à. ( Mấy cái kiến thức khi sinh đẻ của tui thì đều dựa trên báo mạng với internet hết á nên mọi người hoan hỉ nhe, đừng nghiêm túc quá.)
Chắc viết thêm hai ba chương gì đó nữa là end thui! Bây giờ tui đang nghĩ đến một phần ngoại truyện về ABO: Vương Trác Nhiên là beta luôn nghĩ mình nhất định sẽ phân hóa thành Alpha, sau khi phân hóa thành omega thì bị ba tên bạn cùng phòng đựu ná thở bla bla….
Mọi người nhớ vote choa tui nha. p ( ︿_︿) q
__________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.