Tháng Năm Ngọt Ngào

Chương 27:




Sau khi kì thi đại học kết thúc đến trước lúc công bố kết quả là quãng thời gian thoải mái nhất đối với những học sinh đã tốt nghiệp cấp III. Cát Vi Dân đi chơi bóng với bạn cùng lớp cấp III, hẹn bạn cấp II đi coi phim, tìm bạn tiểu học mở tiệc nướng, chơi đến quên cả đường về. Chơi bời được một thời gian thì bắt đầu cảm thấy thật vô vị, cứ như là dù đi cùng nhóm nào, chơi cái gì, vẫn chẳng thấy có gì mới mẻ. Cát Vi Dân tự nói với bản thân, chuyện này tuyệt đối không hề liên quan đến cái tên làm hại nơi đó của cậu đau đến ba ngày.
Sau 5 ngày an nhàn ngây ngốc trong nhà cùng Cát lão gia, đã đến thời điểm công bố kết quả. Cát Vi Dân sau 39 lần bấm số cuối cùng cũng có thể vào được đường dây nóng tra cứu điểm thi, thời khắc điện thoại được kết nối, Cát Vi Dân theo bản năng đọc ra một dãy số, đợi cho giọng nữ dịu dàng ở đầu dây bên kia bắt đầu đọc điểm, Cát Vi Dân mới nhận ra đây là số báo danh của Cao Tân.
Ngữ văn, Toán, tiếng Anh… Cát Vi Dân nhìn những con số tiện tay ghi trên giấy, cũng không phải số điểm coi được mấy, nhưng đối với một Cao Tân năm nào cũng đứng cuối lớp mà nói, đã là phát huy hết khả năng rồi. Ừm… Ít nhất có thể chắc chắn cậu ta đậu được trường cao đẳng nguyện vọng 1, Cát Vi Dân nhếch khóe miệng, mẹ Cát ở bên cạnh chú ý thấy thì bật người hớn hở chạy lại.
“Sao rồi, có phải có tin tốt không con?”
Lúc Cát Vi Dân một lần nữa gọi điện thoại tra điểm của bản thân, phải nhấn đến lần thứ 93 mới thông, nhân tiện trong lòng cũng ân cần thăm hỏi tổ tông Cao gia 93 lần, khi bắt đầu run rẩy mà ghi lại điểm thi của mình, Cát Vi Dân mắng lần thứ 94.
“Chết tiệt!”
So với điểm vừa ghi lúc nãy thì cao hơn không ít, nhưng vẫn là một số điểm nhìn không lọt mắt – Cát Vi Dân quả thật hoài nghi bản thân có phải là nghe nhầm rồi hay không, điểm sao lại thấp đến thế chứ? Sau khi mẹ Cát lẫn cha Cát thay phiên nhau gọi lên tổng đài tra cứu điểm thi, mới xác nhận Cát Vi Dân không nghe lầm, Cát Vi Dân lập tức ngây người.
Kết quả phúc khảo thi đại học ngày hôm sau đã nhận được, vẫn là số điểm đó. Cát Vi Dân nằm trên giường trừng mắt nhìn trần nhà, có cảm giác khó chịu như bị nhốt trong ác mộng không thể tỉnh dậy, cậu mờ mịt nghĩ, sao lại như thế? Kì thi nửa tháng trước đã xa vời như chuyện của cả thế kỉ trước, toàn bộ bài thi đã biến hết khỏi đầu, nhưng Cát Vi Dân lại vẫn như đang mắc chứng tự hành xác mà ép buộc bản thân nhớ lại tất cả một lần nữa: là tại sao, xảy ra vấn đề ở môn nào chứ?
Nguyện vọng 1 của Cát Vi Dân vốn được quyết định được sau khi cả nhà tham khảo ý kiến thầy cô rồi thận trọng bàn bạc, là một trường đại học bình thường điểm không cao hơn trường cao đẳng bao nhiêu, một chọn lựa khá an toàn, cho dù bài thi Cát Vi Dân có hơi thất thường cũng chắc chắn có thể đậu được. Nhưng nhìn thành tích thất thường đến nỗi ngay cả trường cao đẳng cũng không thể đậu vào, tâm tình Cát Vi Dân buồn bực đến cực điểm.
Mẹ Cát ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
“Vi Dân, có điện thoại tìm con.”
Cát Vi Dân đưa tay che mắt, nói.
“Không nghe.”
Mẹ Cát lại thở dài một hơi bên ngoài, nói.
“Lát nữa nhớ ra ngoài ăn cơm tối, đừng để đói bụng.”
Cát Vi Dân tự giam mình trong phòng một tuần, điện thoại tìm cậu cũng liên tục vang lên suốt một tuần. Cậu biết đó là Cao Tân, Cao Tân có lẽ đã tra được điểm của mình. Mẹ Cát trên bàn cơm dè dặt nói.
“Bạn học của con rất quan tâm đến con đấy, không thì lần sau cứ nhận điện thoại của nó đi, tâm sự một chút xem?”
“Không cần, lần sau cậu ta có gọi tới tìm con, cứ nói con đã về quê rồi.” Cát Vi Dân ngẩng đầu nhìn mẹ Cát. “Mẹ, con muốn về nhà ông dưới quê một chuyến.”
~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.