Tháng Năm Vô Tình Phụ Lòng Tôi

Chương 20:




Làm một người bình thường, Yên Lương Thần đương nhiên từng ôm hi vọng, nghĩ rằng Nhan Bác Thanh sẽ tỉnh ngộ mà buông tha cô.
Thế nhưng rõ ràng, cô đánh giá cao nhân phẩm của Nhan Bác Thanh rồi. May mà cô đã chuẩn bị tốt tâm lí.
Yên Lương Thần sửa lại khẩu cung, thừa nhận khi đó cô đã xảy ra giằng co với Nhan Lạc Tuyết, nhiều lần đẩy Nhan Lạc Tuyết đến cửa sổ, dẫn đến việc cô ấy rơi khỏi lầu rồi mất mạng.
Nhan Bác Thanh đồng ý bỏ qua việc vây đuổi và công kích tập đoàn Viễn Hàng.
“Cô không sợ tôi nuốt lời sao?”
Đối với hành vi làm liều mạnh dạn của cô, Nhan Bác Thanh cảm thấy có chút kì lạ.
“Sợ ư? Đương nhiên sợ rồi. Vì vậy mỗi một câu ông nói với tôi, tôi đều ghi âm cả rồi, đồng thời giao vào tay một người đáng tin cậy.”
“Cô...”
“Chủ tịch Nhan, Hạ Viễn Hàng thật lòng yêu Nhan Lạc Tuyết. Để cứu cô ấy, thậm chí anh ta còn không tiếc ép tôi bỏ con mình. Nhan Lạc Tuyết không may qua đời, trong lòng anh ta không phải là không buồn phiền. Anh ta giúp tôi không phải bởi vì anh ta yêu tôi, mà chỉ dùng cách này để bù đắp cho lỗi đau mất con của tôi mà thôi.”
Không chờ Nhan Bác Thanh trả lời, Yên Lương Thần đã cúp điện thoại rồi.
“Yên Lương Thần, em điên rồi sao? Ai bảo em đổi lời khai? Ai bảo em nhận tội?”
Hạ Viễn Hàng đằng đằng sát khí xông vào, một tay xốc Yên Lương Thần lên giường bệnh giống như xốc một con gà con vậy. Lúc này, hắn thật muốn bóp chết cô.
Trái ngược với cơn giận đang ngút tận trời của hắn, Yên Lương Thần lại bình thản đến không tưởng.
“Không ai bảo, đó là quyết định của bản thân tôi. Vốn dĩ, tôi muốn chết cùng với con tôi rồi. Nhưng anh nói rất đúng, ba mẹ tôi không thể chịu đựng nổi nỗi đau này. Vậy tôi ngồi tù vậy, ngồi tù để chuộc tội.”
Lồng ngực Hạ Viễn Hàng chợt đau đớn như bị xé rách, hắn nắm lấy thân thể cô rồi dùng lực lay lay mấy cái.
“Ai nói em có tội? Người có tội là tôi, sao em không nghe lời vậy? Cho dù có phải chuộc tội thì người đó phải là tôi chứ!”
“Ha ha, Hạ tổng, anh đang làm gì vậy? Anh đừng tỏ ra kích động như vậy, nếu không tôi sẽ hiểu lầm anh chưa dứt tình với tôi đó.”
“Tôi...”
Đối mặt với đôi mắt đầy khinh bỉ của cô, lời hắn muốn nói đều nghẹn tắc trong cổ họng rồi, đáy lòng dâng lên một cơn mệt mỏi.
“Đừng nói những lời cố ý kích động tôi kiểu này. Em nói thật đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên em lại sửa lời khai và nhận tội? Có phải em vì tập đoàn Viễn Hàng nên làm giao dịch với Nhan Bác Thanh không?”
Nghe vậy, Yên Lương Thần liền cười kinh thiên động địa, cười tới mức ứa nước mắt.
“Yên Lương Thần!”
Hạ Viễn Hàng bị thái độ điên cuồng của cô chọc tức tới mức gân xanh nổi đầy trên trán.
“Anh, ha ha... anh thực sự là buồn cười quá! Hạ tổng, đây quả thực là chuyện cười đặc sắc nhất tôi từng nghe! Tôi vì anh mà làm giao dịch với Nhan Bác Thanh ư? Rốt cuộc anh tưởng tượng kiểu gì ra được vậy? Có phải sau khi gặp tai nạn xe dẫn đến não anh bị chấn động nên mạch não cũng không được bình thường phải không?”
Đột nhiên, cô thu lại tiếng cười, vẻ mặt hung hãn kéo vạt áo hắn.
“Hạ Viễn Hàng, anh giết con tôi, tôi hận tới mức không thể đẩy anh xuống địa ngục! Làm sao có thể giúp anh chứ?”
Cô chậm rãi buông tay ra, cố sức đẩy hắn ra. Ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng.
“Hạ tổng, nếu đầu óc có bệnh thì ra khỏi cửa, rẽ trái, khoa tâm thần ở lầu hai đang chờ anh.”
Cô xoay người đi, dáng lưng thẳng tắp đi thẳng đến phía cửa sổ, thất thần nhìn ra xa.
Có thể Hạ Viễn Hàng quả thực còn chút tình ý với cô, nhưng đáng tiếc khoảng cách giữa hai người họ còn có hai mạng người, e rằng cả đời này cũng không quay lại được.
Nếu đã như vậy, chi bằng hận nhau đi, từ biệt không gặp lại nữa.
“Thực ra, tôi nhận tội còn một nguyên nhân quan trọng nữa. Hạ Viễn Hàng, tôi thật sự phiền với sự quấy rầy của anh, cũng không muốn cho anh cơ hội giảm nhẹ cảm giác đau khổ trong lòng. Tôi không biết phải chạy đi đâu thì mới có thể thoát khỏi sự quấy rầy của anh một cách triệt để. Cuối cùng tôi cũng nghĩ ra cách rồi, nhà tù có lẽ là lựa chọn tốt nhất.”
Lời này có thể coi là cố ý đâm vào tim Hạ Viễn Hàng, cũng có thể coi là lời nói thật lòng của Yên Lương Thần.
Cô không muốn tiếp tục dây dưa không rõ với hắn nữa, cô ghét cái thái độ vô tri vô giác, cách tốt nhất chính là từ biệt không gặp lại nữa.
Sau mấy năm tù ngục, bọn họ có thể triệt để trở thành người dưng rồi.
“Em hận tôi đến vậy sao?”
“Hận thấu xương.”
Hạ Viễn Hàng lảo đảo lùi lại một bước, ngực trái đau đớn tan nát, im lặng mất một lúc lâu rồi đột nhiên hắn quay người rời đi.
“Dù thế nào thì tôi cũng sẽ không để em ngồi tù!”
“Nếu anh muốn làm chút việc vô ích vậy thì cứ đi làm đi, dù gì cũng chẳng liên quan đến tôi. Chỉ có điều, tôi hy vọng anh không làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa. Chắc anh cũng hiểu, anh căm ghét một người như vậy, mà đối phương cứ liên tục xông đến trước mặt anh, cảm giác đó thật sự rất khó chịu. Giống như việc trước kia anh muốn ly hôn với tôi vậy, anh muốn tôi cút đi vậy, nhưng tôi vẫn sống chết mặt dày không chịu đi! Có phải khi đó anh thấy cực phiền, hận không thể quét tôi ra khỏi cửa đúng không? Vì vậy, trong lòng không muốn thì đừng áp dụng với người khác, anh buông tha cho tôi đi.”
Hạ Viễn Hàng nhìn gương mặt bình tĩnh của cô thì đột nhiên hốc mắt hắn phát hỏa.
Nếu như cô kích động rồi nói vài lời khó nghe thì hắn biết là cô cố ý và sẽ không buồn như vậy.
Nhưng bây giờ cô bình tĩnh như vậy, thậm chí có thể nói là bình thản cầu xin hắn rời xa cô, kiểu tư vị này quả thực còn khó chịu hơn là giết chết hắn.
Hắn nhớ lại lúc bản thân cưỡng ép ly hôn, ép cô rời xa hắn, cô luôn rơi lệ, thậm chí là khóc lóc cầu xin hắn.
Lúc đó, nhất định là cô đau thấu tim nhỉ?
Điên cuồng hơn là lúc cô nằm trên bàn phẫu thuật, dụng cụ lạnh như băng cứ tùy ý lấy đứa bé khỏi cơ thể cô, đau thấu toàn thân nhưng cô không hề kêu một tiếng, cô đã tuyệt vọng biết bao?
Vì vậy, hôm nay hắn đứng ở nơi này bị cô dùng những nhát dao đâm vào tim như vậy cũng đáng đời! Hắn phải chịu đựng, phải cam tâm tình nguyện mà chịu đựng.
“Không thể nào, Yên Lương Thần, tôi biết em cảm thấy lòng dạ tôi sắt đá, cảm thấy tôi không bằng cầm thú, hiện tại cũng có thể đã thành vô liêm sỉ bậc nhất rồi. Nhưng, tha thứ cho tôi, tôi không làm được.”
Yên Lương Thần nhìn thân ảnh gần như hoảng loạn chạy đi của hắn, nước mắt từ từ rơi xuống.
Tại sao lúc tôi yêu anh nhiều như vậy, anh không trân trọng? Đợi khi tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để dưỡng lành vết thương thì anh lại dây dưa không dứt?
Cô nhắm mắt lại, nhưng vẫn không khống chế được nước mắt đang rơi như mưa, tim đau đớn như muốn nứt ra.
Nếu như Yên Lương Thần phối hợp, Hạ Viễn Hàng hoàn toàn có khả năng giúp cô rửa sạch tội danh. Nhưng cô lại cố chấp nhận tội, hắn cũng rất khó xoay chuyển cục diện.
Cuối cùng, Yên Lương Thần vẫn phải bước vào trại tạm giam để chờ phán quyết của tòa án.
Mấy ngày ở trại tạm giam, Hạ Viễn Hàng có đến tìm cô nhưng cô cự tuyệt không gặp hắn.
Một tháng sau, vụ án của Yên Lương Thần chính thức mở phiên toà thẩm tra xử lí.
Ngày đó, cô lại gặp Hạ Viễn Hàng. Hắn vẫn trong bộ dạng mặc vest đi giầy da, chỉ có điều vẻ mặt khi đó vô cùng mệt mỏi, hình như người cũng gầy đi một chút.
Yên Lương Thần chỉ nhìn thoáng qua sau đó không nhìn lại nữa.
Chỉ là lúc ánh mắt dịch chuyển ra xa, cô đột nhiên nhìn thấy Mục Lỗi. Ở khoảng cách xa xa, cô mỉm cười với hắn.
Sau một phen tranh cãi, phán quyết cuối cùng cũng được hạ xuống.
Yên Lương Thần bị phán tội ngộ sát, bị kết án tù ba năm sáu tháng.
“Loảng xoảng...” Cửa lớn khóa lại, giống như lồng nhốt chim vậy, từ giờ mất đi tự do.
Nhưng tâm trạng Yên Lương Thần lại vô cùng bình thản, không hề có chút khổ sở nào. Cô ngước mắt nhìn bầu trời bên ngoài bức tường cao, ngước nhìn một lúc lâu rồi đột nhiên bật cười!
Hạ Viễn Hàng, tạm biệt!
Từ biệt không gặp lại nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.