Thanh Âm Của Thiên Sứ

Chương 17: Đồ đầu xoăn, cậu thật khó ưa!




17 ♥ Đồ đầu xoăn, cậu thật khó ưa!
Trường học đã bắt đầu có học sinh đến nhiều hơn. Trong lớp ½ lúc này không còn chỉ có bốn người lúc nãy nữa. Và Tề Ôn, cô học sinh lạ mặt này bắt đầu gây chú ý cho mọi đứa trẻ vừa mới bước vào lớp.
Tề Lãng đóng băng nãy giờ cuối cùng cũng chịu tan ra, cơ thể nhúc nhích, nụ cười méo mó hiện trên khuôn mặt nghịch nghợm của cậu ta. Một tay lôi kéo Tề Ôn, một miệng luôn giở giọng trách cứ cô bé.
" Chị mau đi khỏi đây cho em!" Tề Lãng đáng thương rít ra từng chữ một.
Hành lang đông người bị gây chú ý bởi một cô bé tóc vàng óng, đôi mắt có tròng màu xanh biếc, cái miệng chúm chím hồng như trái cherry. Bên cạnh lại là một cậu bé tóc xoăn gợn sóng, mặt mày hậm hực, đang dồn hết sức lôi kéo cô bé xinh đẹp kia.
Tề Ôn bị lôi kéo cũng không một lời trách mắng thằng em trai của mình. Cô bé vẫn bằng lặng như cũ. Mãi cho đến khi hai đứa trẻ đã đứng sát góc tường khuất người, Tề Ôn mới bĩu môi nói:
" Có gì mà lôi kéo chị ghê thế!"
" Chị còn lớn giọng nói nữa à? Mọi thứ rối tung đều tại chị cả."
Tề Ôn cau mày, trỏ ngón tay vào giữa trán của Tề Lãng:
" Nè nè, Đầu Xoăn, chị có nói gì sai sao? Rõ ràng em rất thích Tiểu Mạch còn gì. Lúc chị còn ở cách em một vòng trái đất, em cứ luôn mồm bảo Tiểu Mạch dễ thương, Tiểu Mạch hiền lành, còn khoe cả hình cho chị xem nữa."
Tề Lãng bị vạch trần đến mức không biết nói gì ngoài vò đầu bứt tai, chân nam đá chân chiêu, cuối cùng đành thở dài:
" Em chỉ đơn giản là thấy Tiểu Mạch dễ thương hơn mấy thằng con trai khác thôi. Hiếm khi có thằng con trai nào hiền như cậu ta lắm."
Tề Ôn đứng thẳng lưng, chống nạnh cười toét miệng:
" Vậy mau mau làm thân với Tiểu Mạch đi. Chị chấm thằng bé rồi."
Cái giọng điệu người lớn này Tề Ôn đã học được từ người mẹ rất đỗi "xì tin" của mình. Gia đình họ Tề này xét ra rất phức tạp và lằng nhằng. Tề Ôn và Tề Lãng chỉ là chị em cùng cha khác mẹ.
Người vợ hợp pháp trên giấy tờ chính là mẹ ruột của Tề Ôn. Còn người phụ nữ đã có mối quan hệ lén lút với ba của Tề Ôn chính là mẹ của Tề Lãng.
Ngày đầu ông ta đem Tề Lãng về nhà ra mắt mọi người, ai nấy đều không chấp thuận chuyện này. Nhưng vì trong nhà ông ta là người có uy quyền nhất, ngay cả mẹ của Tề Ôn cũng không muốn đôi co, cho nên Tề Lãng đã được chính thức ở trong cái nhà đó.
Tuy mọi người lớn đều nhìn Tề Lãng bằng một con mắt ái ngại và khó chịu, nhưng Tề Ôn rất mến Tề Lãng. Ngay từ nhỏ cô bé đã hết mực yêu thương cậu em trai này rồi. Nhưng nói thế nào đi nữa, Tề Lãng vẫn luôn bị thua thiệt rất nhiều điều.
Cho đến hiện tại, Tề Lãng còn chưa một lần được gặp mẹ ruột của mình. Cậu ta đương nhiên chưa phát hiện ra chuyện này, chỉ cảm thấy mọi người đối xử với mình khác hẳn với Tề Ôn mà thôi.
Tạm khép lại lý lịch của hai chị em họ Tề này.
Tề Ôn sau khi chống nạnh ra vẻ người lớn xong rồi liền nhún vai, hất một mớ tóc vàng óng ra phía sau vai, nháy mắt với Tề Lãng:
" Được rồi. Nếu em nhút nhát như thế thì người chị này phải ra tay thôi. Chị về đây, ngày mai gặp lại."
Dứt lời, Tề Ôn ngoảnh mông đi một nước ra ngoài cổng, để lại một Tề Lãng còn đang vò đầu bứt tóc thấp thỏm lo lắng.
Trở về lớp, Tề Lãng phát hiện mọi người đều đã bắt đầu tiết học. Trên bục, Hoắc Kình đã ghi tựa đề bài mới một cách nắn nót. Qua khoé mắt, anh phát hiện cậu học trò nghịch ngợm của mình, khoé môi cong lên cười gian manh.
" Vào đây mau lên." Hoắc Kình nói.
Tề Lãng nghe thấy anh gọi mình liền giật thót tim, hai tay khe khẽ ôm ngực, từng bước nặng nề đi vào lớp. Đứng dưới bóng lưng cao ngất của Hoắc Kình, Tề Lãng cảm thấy thật chóng mặt.
Hoắc Kình ghi xong dòng tựa đề rồi quay xuống nhìn Tề Lãng đang khép nép lo sợ. Anh nghiêng đầu nhìn cậu ta, cầm quyển sách cuộn tròn lại, gõ một cái trên đỉnh đầu Tề Lãng.
" Lớp phó văn thể mỹ đi trễ, trực nhật một tuần." Hoắc Kình gieo lệnh.
Tề Lãng mặt mũi mếu máo muốn khóc rồi nhưng vì bản thân là đấng nam nhi, đương nhiên không thể khóc trước mặt mọi người được. Kìm lại cảm xúc uất ức, Tề Lãng dạ một tiếng rồi mau chóng trở về chỗ ngồi.
Vừa định ngồi xuống liền bắt gặp ánh mắt của Quách Mạch An đang chăm chú nhìn mình. Tề Lãng mím môi, mặt thoáng đỏ khi nhớ lại những lời mà Tề Ôn đã khai thật. Vội vàng tránh né đôi mắt xinh đẹp kia, Tề Lãng ngồi xuống ghế, cắm mặt vào sách.
Ngồi cách Tề Lãng một bàn là lớp phó kỷ luật chuyên gia bày những trò nghịch ngợm tinh quái nhưng hầu như không hề bị phát giác. Hôm nay lớp phó kỷ luật có hơi trầm lặng làm cho mọi học sinh trong lớp rất tò mò.
" Hôm nay Tiểu Khang trông đáng sợ quá." Một bạn nhỏ tóc xoăn cột lên nói khẽ vào tai bạn kế bên mình.
Bạn kế bên nghe thế liền gật đầu ra vẻ đồng tình:
" Đúng a. Híc, nhìn một cái mà muốn chạy xa luôn."
" Năm mét là ít nhất." Bạn nhỏ tóc xoăn khẳng định.
Quách Mạch An ngồi an tĩnh làm bài tập, vô tình những lời nói kia rót vào tai làm cậu nhíu mày, ngẩng mặt muốn quay xuống nhìn bộ dạng của Tống Dĩ Khang một cái. Truyện Ngược
Nghĩ là làm. Quách Mạch An cẩn thận quay xuống một nửa, trông thấy Tống Dĩ Khang đang chăm chú nhìn vào mặt giấy đã ghi đầy chữ, cây bút trong tay vẫn tiếp tục làm loạn trên mặt giấy.
Cậu nhìn một chút, có hơi khó hiểu mà hỏi:
" Tiểu Khang, cậu làm gì thế?"
Tống Dĩ Khang một bên chống cằm, một bên thờ ơ trả lời:
" Làm bài tập."
Quách Mạch An nhíu mày:
" Cậu vẽ bậy thì có."
Không khí trong lớp vốn rất yên tĩnh, Hoắc Kình ngồi ở bàn giáo viên đang làm một số giáo án dang dở thì bị âm thanh lớn ảnh hưởng.
" Phải, là vẽ bậy ấy, cậu có ý kiến?"
Hoắc Kình đẩy gọng kính ở mũi quan sát khu vực của cán bộ lớp. Nhìn một lúc, anh hắng giọng:
" Tiểu Khang, mọi người đang làm bài đấy."
Tống Dĩ Khang nghe thầy nhắc liền im lặng, mặt cắm vào vở, tiếp tục làm bài của mình. Quách Mạch An lần đầu bị người kia quát thẳng như thế, cậu lấy làm kinh ngạc, trong lòng thoáng hụt hẫng.
Suốt cả buổi học ngày hôm đó, Hoắc Kình rất hài lòng với vẻ ngoan ngoãn của Tề Lãng. Vì trong chín mươi phút, cậu ta chỉ chăm chú nhìn vào sách, ngoài ra không làm trò gì nghịch nghợm.
Ngược lại, Tề Lãng thì thấp thỏm kỳ lạ, Quách Mạch An vẫn là không nói câu nào. Mỗi lần cậu im lặng như thế, chính là cậu đang buồn. Còn Tống Dĩ Khang thì vẫn như một tảng băng lâu năm, làm cho mọi đứa trẻ trong lớp đều đứng xa năm mét.
Đến giờ về, những người trực nhật hôm nay phải ở lại quét lớp, lau bảng. Hai người trong danh sách hôm nay là Tề Lãng và Tống Dĩ Khang. Quách Mạch An với chức danh lớp trưởng, cậu phải ở lại quan sát.
Tống Dĩ Khang soạn cặp vở xong xuôi, sau đó đi lên bục, cầm một nùi giẻ lau, hướng tới phía Tề Lãng đang đứng ném thẳng xuống. Tề Lãng vốn định quét lớp thì thấy trong tay mình xuất hiện giẻ lau bảng, cậu ta chớp mắt khó hiểu.
" Cậu." Tống Dĩ Khang trỏ tay vào Tề Lãng, nhướng mày nói, " Đi giặt giẻ, mau."
Tề Lãng chưng hửng giữa lớp, cảm thấy lời nói của Tống Dĩ Khang hôm nay không được bình thường. Cậu ta nhàu nùi giẻ trong tay, ấm ức cắn môi đi đến phòng vệ sinh.
" Tề Lãng đi rồi, cậu quét lớp đi." Quách Mạch An cầm chổi đưa đến tay Tống Dĩ Khang.
Tống Dĩ Khang nhìn cây chổi người kia mang đến, rồi lại nhìn qua sắc mặt người kia, trong lòng bỗng khó chịu vô cớ.
Đón lấy chổi từ Quách Mạch An, Tống Dĩ Khang vẫn chần chừ chưa bắt tay vào việc. Mãi cho đến khi Tề Lãng trở lại, hắn ngang nhiên nhét chổi vào tay cậu ta, lườm một cái:
" Cậu quét luôn đi."
Tề Lãng trừng lớn mắt, hùng hổ cãi:
" Cậu có quyền gì bắt tôi chứ? Tôi giặt giẻ và lau bảng rồi!"
" Sao? Không muốn làm? Làm đi, sẽ lấy được lòng lớp trưởng đó. Bộ không phải rất muốn sao?"
Tề Lãng từ tức giận chuyển sang ngây người, cậu ta cúi mặt nhìn cây chổi rồi lại nhìn sang phía Quách Mạch An. Đúng là Tề Lãng rất muốn lấy lòng lớp trưởng.
" Được rồi." Tề Lãng nhíu mày, cầm lấy chổi, bắt đầu làm.
Buổi trực nhật vẻn vẹn hai mươi lăm phút, Tống Dĩ Khang chỉ làm mỗi một việc là lau sạch cái bảng, sau đó ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, ngông nghênh khiêu khích Tề Lãng.
Riêng Quách Mạch An từ nãy đến giờ vẫn không chịu lên tiếng. Đợi cho Tề Lãng làm xong mọi thứ, cậu mới đi đến gần Tề Lãng, mỉm cười nói:
" Mệt lắm không?"
Tề Lãng được Quách Mạch An hỏi thăm, cậu ta liền cười toe toét, quệt mồ hôi trên trán, lắc đầu nguầy nguậy:
" Không mệt tí nào."
" Vậy...chúng ta về thôi. Muộn rồi." Quách Mạch An nhẹ giọng nói, sau đó đeo cặp lên người, xoay người bước đi.
Lúc này Tống Dĩ Khang mới chợt phát hiện, Quách Mạch An một lời cũng không hỏi đến hắn. Hay nói một cách dễ hiểu và khó nghe thì Quách Mạch An đã làm lơ hắn mất rồi.
Tề Lãng đeo cặp lên vai, hai chân mau chóng theo phía sau Quách Mạch An. Tống Dĩ Khang khi phát giác xong mới giật mình đứng dậy, đuổi theo. Hắn tăng lực ở chân, chạy theo Quách Mạch An.
" Nè đứng lại." Tống Dĩ Khang chạy lên trước chắn ngang lối đi.
Quách Mạch An như cũ không nói, chỉ dừng lại quan sát. Thấy người kia thở hồng hộc trông đáng thương, cậu chỉ lãng mắt ra phía khác.
" Cậu định đi về một mình à? Cậu bỏ tôi ở lại?" Tống Dĩ Khang oán giận nói, thiếu điều muốn nhảy dựng cả lên.
Hắn cảm thấy rất ức, ức không thể chịu nổi nữa.
Tề Lãng đang đứng sóng vai với Quách Mạch An, liếc nhìn Tống Dĩ Khang đang nổi điên, bàn chân tự giác lùi về sau một bước.
" Cậu cũng có đầy đủ hai chân mà, có thể tự đi không phải sao?"
" Tôi..." Tống Dĩ Khang bỗng đứng họng trước lời nói của Quách Mạch An.
Quách Mạch An mím nhẹ môi, mi mắt rũ xuống, " Hôm nay cậu cư xử tệ lắm. Tại sao vậy?"
Câu hỏi này vốn sẽ không có một câu trả lời xác đáng và rõ ràng, vì Tống Dĩ Khang hắn còn không hiểu nổi vì sao mình lại tức giận như vậy.
Tống Dĩ Khang hắn không hiểu vì sao Tề Lãng trông khó ưa quá.
Tống Dĩ Khang cũng không hiểu vì sao mình lại muốn trả đũa Tề Lãng, muốn làm cậu ta ấm ức mà không nói được gì.
Sau vài phút im lặng, Tống Dĩ Khang chịu thua vì hắn không thể trả lời câu hỏi của Quách Mạch An.
Ngẩng mặt nhìn Quách Mạch An, sau đó dời tầm nhìn ra phía sau lưng cậu, Tống Dĩ Khang bất đắc dĩ phải thốt lên một câu:
" Tề Lãng, tôi xin lỗi vì hành động ngày hôm nay."
Dừng một chút, Tống Dĩ Khang lại lạnh mặt, hừ nhẹ hăm he:
" Nhưng mà tôi vẫn chưa nói là tôi hết ghét cậu đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.