Thanh Bình Nhạc - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 60: Ta có thể vì nàng làm hết thảy




Dù trên đường gặp phải Dương Vi Tai, Hạ Hầu Phái cũng không để việc này trong lòng, trở về cung.
Dương Vi Tai cũng phát hiện đạo bất đồng, bất tương vi mưu, từ nay về sau cũng không tìm Hạ Hầu Phái nữa. Như thế cũng là chuyện tốt. Miễn cho Hạ Hầu Phái tốn sức vòng quanh.
Qua mùa đông, gió xuân lặng yên tới, vạn vật sống lại, chồi non khắp mặt đất.
Lạc Dương mưa ẩm ướt. Cả tòa thành bị bao phủ bởi một mảnh sương mù xanh biếc.
Sương mù trầm lắng, gió xuân lướt nhẹ, liễu uyển chuyển mềm mại rủ bên cạnh tường cung.
Đợi cho đến cuối tháng hai, trong kinh phát sinh một chuyện làm Hoàng đế rất là căm tức.
Tấn vương phi Chu thị, lúc thai được 6 tháng, ngoài ý muốn sanh non.
Tháng sáu xảy thai, không khác gì cửu tử nhất sinh. May mà thái y tới kịp, tính mạng Vương phi được bảo vệ nhưng hài tử lại không. Thai nhi đã thành hình, Hoàng đế biết Tấn vương phi có nam thai, lúc này mặt rồng giận dữ, gọi Tấn vương đến trách cứ, khiển trách hắn không cẩn thận, muốn hắn hồi phủ suy nghĩ lỗi lầm, chỉnh đốn tốt việc tư trong phủ.
Thai 6 tháng, tuyệt đối không có chuyện vô duyên vô cớ liền xảy, trong đó tất có kỳ quặc.
Tin tức truyền đến Đông cung, người nên vỗ tay vui vẻ là Thái tử nhưng hắn lại một hồi buồn vô cớ.
Thái tử phi Cao thị khó hiểu. Tam lang đối phó lang quân, nhà hắn có việc, lại bị Thánh nhân mắng chửi, đối với Đông cung mà nói là chuyện tốt.
Thái tử lẩm bẩm nói: "Nếu không phải quan tâm con nối dõi của Tam lang, A cha sao phải đặc biệt gọi hắn đến răn dạy?" Nếu như không phải xuất phát từ quan tâm, Hoàng đế tôn quý nhất đất nước này, sao phải tiêu phí công phu đi quản chuyện của nhi tử?
Thái tử kinh ngạc mà ngồi, cả người đều có một loại cảm giác khó nói lên lời cùng mờ mịt.
Thái tử phi thấy vậy cảm giác chua xót, ôn nhu khuyên giải: "Đó là Hoàng tôn, Thánh nhân như thế nào không quan tâm? Nếu là việc này xuất phát từ Đông cung, Thánh nhân nhất định cũng tự mình hỏi ý kiến."
"Nói càn. Nào có như vậy nguyền rủa chính mình?" Thái tử cười nhẹ một tiếng, khuôn mặt tuấn lãng có chút tiều tụy, nhưng lại là như cũ bảo trì dịu dàng hiền hòa. Vận mệnh chẳng biết lúc nào bỗng nhiên gập ghềnh, ban đầu đường đi bằng phẳng đã khắc vào trí nhớ, phía trước có bao nhiêu trắc trở, liệu một lần hành động làm Đế, hay là rơi vào phủ bụi quên lãng? Lòng tràn đầy không biết. Nhưng mà Thái tử lại không vì vậy mà sinh ác khí, nội tâm của hắn thường có mê mang, thường có khó hiểu, cũng sẽ oán phiền bọn đệ đệ cùng hắn tranh chấp, nhưng tính tình của hắn như cũ ấm áp mà phúc hậu.
Hắn nở nụ cười, trong mắt vẫn là tràn đầy buồn lo, không có chút nào sung sướng.
Trong đại điện cung nhân đứng hầu đầy rẫy, đây là cung điện không thiếu nhân khí. Nhưng vào trong đó, tâm như cánh đồng hoang vu. Thái tử phi biết khúc mắc của Thái tử, Thánh nhân đã nhiều ngày chưa triệu kiến Thái tử rồi, càng không nói đến nghiêm huấn dạy bảo.
Nội tâm Thái tử bất an, từ từ tiều tụy, Thái tử phi với tư cách người chung gối tất nhiên để ở trong mắt. Có người tìm cơ hội sinh sự, dao động vị trí Đông cung, đã là chuyện mọi người đều biết. Nhưng Thánh nhân đã dần dần không còn bảo vệ nữa, tín nhiệm đối với Thái tử cũng không như trước kia, thậm chí điều đi thần tử của Đông cung, làm uy nghiêm Đông cung bị mai một.
"Lang quân..."Mặt Thái tử phi buồn bã, xưa nay không ít Thái tử đã chết vì đoạt vị. Nàng không sợ chết, nếu thật sự có ngày đó, nàng cùng Thái tử cùng chết thì có làm sao? Thế nhưng, các hài tử của nàng phải làm sao bây giờ? Bọn hắn còn nhỏ như vậy.
Nghĩ tới đây, Thái tử phi không khỏi rơi lệ.
Ngón tay thon dài xoa đôi má của nàng, nhu hòa lau đi nước mắt lã chã rơi, Thái tử an ủi nàng: "Ngươi khóc cái gì? Ta dù gì vẫn là là Thái tử, ta không phạm sai lầm, bọn hắn làm gì được ta?" Thái tử nói phế liền có thể phế? Không có lý do lớn, ai có thể đồng ý? Hắn chỉ đau lòng A cha tin lời gièm pha, ly gián tình phụ tử của bọn họ.
Thái tử phi lúng ta lúng túng mà không biết nói cái gì, nước mắt thế nhưng đã ngừng lại.
Thái tử hỏi: "Ngươi hôm nay đi vấn an mẫu hậu? Thấy được cái gì?"
Thái tử phi cúi đầu lấy khăn lau lau nước mắt, lúc ngẩng đầu đã như thường, nàng nói: "Lúc ta đi, thấy mấy vị phi tử đã ở Trường Thu cung, đang nói đến việc Thập nhị lang đón dâu."
Thái tử nghĩ, cũng gần đến lúc đàm luận chuyện cưới gả rồi: "Thập nhị lang lớn rồi, nên làm mai. Bất quá còn có chút thời gian, việc hôn nhân của Thập nhị lang còn chưa có tin tức."
Thái tử phi miễn cưỡng cười cười: "Phu nhân thâm cung, không việc gì nói mấy lời ong tiếng ve mà thôi. Định người, chọn ngày tốt, qua sáu lễ rước dâu đưa gả, tính hết cũng phải một năm. Chậm một chút, một năm cũng chưa xong..." Nói thế nhưng trong lòng bắt đầu nghĩ, Thập nhị lang lấy vợ, sẽ là nữ nhi nhà ai. Nhà mẹ nàng cũng có mấy tiểu nương tử, nếu có thể...
Người vừa đến tuổi, gả lấy là chuyện lượn quanh. Hạ Hầu Phái cảm nhận càng sâu, dường như trong vòng một đêm, mỗi người đều nhớ kỹ hôn sự của cô.
Đám trưởng công chúa ít khi qua lại đều liên tiếp đi tới đi lui ở cung đình, muốn làm mối cho Hạ Hầu Phái.
Lúc Hạ Hầu Phái đến Trường Thu cung, Hoài Dương trưởng công chúa đã ngồi trong điện, thấy cô đến, cười mỉm nói: "Tốt, gặp được chính chủ rồi."
Bái kiến Hoàng hậu, lại hành lễ với Hoài Dương trưởng công chúa. Xong Hạ Hầu Phái không có lập tức ngồi xuống, mà là mỉm cười hỏi: "Ta nghe được cô mẫu nói với ta. Có chuyện tốt?"
"Cũng không phải là chuyện tốt." Hoài Dương trưởng công chúa vui vẻ tràn đầy mà nói một câu, nhìn nhìn Hạ Hầu Phái, càng nhìn càng thoả mãn. Cháu gái của nhà phu quân nàng nay đã 14, hiền thục ấm áp thật thà, xinh đẹp như hoa, cùng Thập nhị lang xứng đôi.
Hạ Hầu Phái nhăn lông mày, dù thập phần ngắn ngủi lại chạy không khỏi mắt Hoàng hậu. Hoàng hậu đổi đề tài, Hoài Dương trưởng công chúa cũng không cố chấp, chuyện này vốn không phải nói là thành, nàng chuẩn bị đến vài lần.
Đợi cho Hoài Dương trưởng công chúa đi rồi, Hạ Hầu Phái không vui vẻ: "Sao Hoài Dương cô mẫu cũng tới ầm ĩ." Vốn đã đủ phiền, còn cả đám đều muốn đến.
Hoàng hậu liếc cô một cái, ánh mắt kia chính là đang nói cô ngu ngốc.
Hạ Hầu Phái vì cái liếc này mà trấn định lại, cô biết rõ nữ nhi nhà bọn họ ưa thích tham dự triều chính, ưa thích làm mai cho đám thế hệ con cháu, đem cháu gái của chồng hoặc con gái cháu gái của mình, làm mai cùng cháu trai nhà mẹ đẻ, để cho nhà phu quân địa vị càng thêm vững chắc. Đó là chuyện các nàng thường làm, đương nhiên trái lại cũng có thể, để thanh niên tài tuấn nhà phu quân tự làm chủ, cũng tốt.
Đám công chúa bọn họ cũng bị mong muốn thế tục trói buộc, các nàng là Hoàng nữ, sao có thể thích làm gì thì làm. Cuốn vào mưu phản rồi bị tru sát cũng không phải chỉ có một hai người.
Biết rõ là biết rõ, nhưng cứ như thế quản đến cô, cô đương nhiên mất hứng!
Hạ Hầu Phái có chút giận chó đánh mèo nói: "Con trai của Hoài Dương cô mẫu, hai ngày trước đùa giỡn dân nữ bị Ngự sử hỏi đến rồi, nhà mình cũng lý không thuận, còn tới quản ta!"
"Ân, không chỉ Hoài Dương, còn có Lật Dương, Dự Chương, Lâm Lự, Vũ Dương... A, Thái tử phi cũng nhắc tới, nhà bọn họ có tiểu nương tử thật tốt, thanh xuân niên thiếu, mỹ mạo động lòng người." Khoé môi Hoàng hậu có chút dáng vẻ hớn hở.
Hạ Hầu Phái giận: "A nương!"
Thấy hài tử bị trêu chọc tức giận rồi, Hoàng hậu có chừng có mực: "Ngươi đừng vội, có biện pháp."
Hạ Hầu Phái để Hoàng hậu dỗ dành, còn có chút tức giận, nhưng không tức giận như vừa nãy: "Nhi không muốn lấy các nàng!"
Vốn cũng không thích hợp, Hoàng hậu đang nghĩ biện pháp, ước chừng cũng gần ổn, chẳng qua là còn mấy chỗ cần hoàn thiện, Chỗ Hoàng đế, nghĩ cách ứng đối.
Nghe Hạ Hầu Phái nói xong, nàng nói: "Cũng không muốn ngươi lấy các nàng." Thật là hài tử khờ, chẳng qua là trêu chọc một chút, liền coi như thật.
Bởi vì ở trong nhà, liền có một ít lờ mờ. Ngồi ở trên ghế dài nhìn ra ngoài, ngoài điện sáng ngời quang huy, ánh mặt trời ấm áp, cỏ xanh mướt tươi đẹp. Hoàng hậu liền nói: "Cùng ta ra ngoài một chút a."
Hạ Hầu Phái nghe vậy, bước lên trước đỡ nàng.
Mấy ngày nữa là thanh minh, thiếu nam thiếu nữ tụ họp ở ngoài thành, vương công quý tộc cũng sắp xuất hiện ở ngoài thành đi chơi, hưởng thụ xuân quang.
Đi đến đình, Hoàng hậu có chút nheo mắt thích ứng với ánh mặt trời chói mắt.
Hạ Hầu Phái cảm thấy, ở trong thâm cung này, sống dưới áp chế của A cha, A nương sẽ không vui vẻ.
Hoàng hậu không thể tùy ý xuất cung, thế nhưng Thái hậu hạn chế sẽ ít đi rất nhiều. Hạ Hầu Phái âm thầm hạ quyết tâm.
"Ngươi có người trong lòng?" Hai người đi ra Trường Thu cung, bước vào rừng, đám cung nhân đi theo phía sau, ước chừng đến 1 vùng đất, sẽ không nghe được các nàng nói chuyện.
Tuy rằng cảm thấy Trọng Hoa sẽ không thích ai, nhưng Hoàng hậu vẫn hỏi một câu, để tránh bỏ qua.
Hạ Hầu Phái nghe xong thì có điểm sợ, cô... cô lắp bắp nói: "Có, có một ý trung nhân."
Hoàng hậu sững sờ, dừng bước, đây là chỗ bóng cây, phía sau cây cổ thụ cành lá rậm rạp, ánh mặt trời xuyên qua lá cây xanh ngắt, nắng như kim rơi ở trên thân hai người.
Hạ Hầu Phái cũng ngừng chân, khẽ ngẩng đầu nhìn mắt Hoàng hậu, hiện tại cô so với Hoàng hậu chỉ thấp hơn một chút, không cần ngưỡng cổ rồi.
Hoàng hậu nhìn cô, như có chút giật mình sợ, nàng nhẹ nhàng mở miệng: "A, Tiểu lang quân nhà ai?"
"Không phải Tiểu lang quân..." Hạ Hầu Phái thập phần căng thẳng, nhưng vẫn ngoan cường ngẩng đầu, nhìn Hoàng hậu. Trong mắt cô luống cuống bất an cùng chờ mong rơi vào mắt Hoàng hậu. Khiếp sợ bị mềm lòng đè xuống, Hoàng hậu đưa tay vuốt ve gương mặt cô.
Tay của nàng, như vậy mềm mại, như vậy bóng loáng, như vậy, làm cho cô không thể buông ra, trong mắt Hạ Hầu Phái lóe hào quang, cô không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu.
Hoàng hậu nở nụ cười một chút, nàng ấm áp hỏi: "Đó là tiểu nương tử sao?" Mặc dù đáy lòng đã nghiêng trời lệch đất, sóng to gió lớn, nàng như cũ duy trì mặt ngoài ưu nhã, tâm bình khí hòa đặt câu hỏi.
Thanh âm Hạ Hầu Phái như bị người giữ lại, cô giống như bị mất tiếng, cô chờ mong đấy, mâu thuẫn đấy, bất an đấy, ôn nhu nhìn mắt Hoàng hậu, cô suy nghĩ hay là không cần quan tâm nói ra.
Hôm nay ánh mặt trời đặc biệt ấm áp, ở dưới gốc cây cũng có thể cảm nhận được ngày xuân tốt đẹp. Ánh mặt trời chảy trên người các nàng.
Dường như giờ khắc này có thể vĩnh hằng.
Hạ Hầu Phái cuối cùng chế trụ nội tâm khát vọng, cô có chút cười, có chút miễn cưỡng, rồi lại như vậy tự nhiên, ánh mắt của cô gần như ngoan cường nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu, cô nghiêm túc nói: "Nàng, là người rất tốt."
Biết rất rõ A nương sẽ không đoán được người này là ai, cô vẫn nhịn không được chăm chú mà nhìn chằm chằm vào mỗi 1 phần biến hoá của Hoàng hậu. Hoàng hậu chỉ có thương tiếc cô giống như tiểu động vật bất an, nàng an ủi mà khẽ vuốt bờ vai cô: "Sẽ có biện pháp, luôn luôn có sách lược vẹn toàn." Nhìn như lời nói không đầu không đuôi, Hạ Hầu Phái cũng hiểu được ý của nàng, cô lập tức dâng lên một hồi xúc động muốn khóc, cô động đậy cuống họng, nhẫn nại ngân ngấn nước, cúi đầu xuống: "Ta..." Ta có thể vì nàng làm hết thảy.
Cô không có nói ra. Hoàng hậu lại dường như hiểu được, biến cố này tới quá đột ngột, mưu tính, cố gắng ban đầu của nàng đều bị lật đổ, nhưng dù vậy, nàng cũng không có chán nản hoặc tức giận, hạnh phúc của Trọng Hoa, là quan trọng nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.