Thanh Ca Chi Dận Nhưng

Chương 52: Khi JQ tiến hành [3]




Lễ – vật – đại – hôn????
Lễ – vật – đại – hôn!!!!
Hoàng a mã nhà hắn đang nói gì?! Hắn phải đại hôn? Nhớ tới phần tấu chương trước đây không lâu của mình, trong lòng Thái tử gia toan sáp khôn kể, nhưng trên mặt vẫn là cường cười “Nhi thần tạ ơn hoàng a mã……..” Rõ ràng đại ca cùng Nạp Lan, Cách Nhĩ Phân không có việc gì, hoàng a mã vì bọn họ giải vây, đã vừa ý vậy mà hiện tại nửa điểm vui sướng cũng không có …….
Thác Hách vừa nghe hoàng thượng nói lời này, thiếu chút nữa hai đầu gối mềm nhũn, trong lòng đau khổ, hoàng thượng đem ngự trang kia ban cho Thái tử gia? Nhưng trước đó, rõ ràng vẫn là ngự trang…… Vậy thuyết minh cái gì? Thuyết minh hoàng thượng quyết định che chở Thái tử gia! Vậy đại a ca, Nạp Lan Dung Nhược, Cách Nhĩ Phân bọn họ tự ý xông vào ngự trang, tội danh như thế liền không thể thành lập, mà hắn, lại bởi vậy đắc tội đại a ca cùng Thái tử gia…….. Nhớ tới chuyện hôm qua mình làm, Thác Hách ảm đạm cười, mình cũng thật là khờ, cho dù đại a ca thật sự tự xông ngự trang, mặc dù Thái tử gia thật sự trái luật, có tội hay vô tội còn không phải một câu của hoàng thượng sao?! Chính mình…. Lúc này lại phải trở thành người chịu tội thay sao?
Khang Hi đế nhìn Thái tử gia cố gắng cười, trong lòng tê rần, xoay người, bước đi thong thả trở lại ngự án, vừa đi vừa thản nhiên mở miệng “Cho nên bọn họ không sai, bất quá, bọn họ đối trưởng bối bất kính, cũng là sự thật, Dận Nghị, hôm nay bắt đầu, ngươi ở A ca viện hảo hảo bế môn tự ngẫm lại cho trẫm!”
“Nhi thần tuân chỉ!” Đại a ca dập đầu nói.
“Nạp Lan Dung Nhược cùng Cách Nhĩ Phân phạt bổng lộc một năm.”
“Nô tài tạ ơn hoàng thượng!” Nạp Lan Dung Nhược cùng Cách Nhĩ Phân dập đầu tạ ơn.
“Tác Ngạch Đồ, việc này vốn cùng ngươi không quan hệ, bất quá Cách Nhĩ Phân va chạm Trang thân vương, ngươi cũng khó trốn cái tội dạy con không nghiêm, hiện tại, trẫm cho ngươi một cơ hội để lập công chuộc tội, tứ a ca Dận Chân cấp báo từ Sơn Đông, nghịch tặc hiện tại ẩn núp ở kinh thành, ngươi đem đám sâu bọ chướng mắt đó trảo ra cho trẫm!”
Tác Ngạch Đồ sửng sốt, lập tức vội vàng dập đầu tuân chỉ.
“Quỳ an đi.” Khang Hi đế thản nhiên mở miệng, lại quay đầu thấy Thái tử gia còn đứng ở đó, sắc mặt có chút tái nhợt, mặt mày tựa hồ còn có chút tiều tụy, không vui nhíu mày, trực tiếp mệnh lệnh nói “Bảo Thành, đến tẩm thất của trẫm đi!”
Thái tử gia sửng sốt, giương mắt, vừa định cự tuyệt, lại thấy mặt mày Khang Hi đế khó nén mỏi mệt, đôi mắt lại tĩnh mịch kiên định, tâm run lên, yên lặng gật đầu, chắp tay nhẹ giọng nói “Nhi thần tuân chỉ.” Xoay người, nhưng trước khi xoay người, Thái tử gia nhìn mắt sắc mặt tái nhợt không thôi của Thác Hách, trong lòng do dự một chút, vẫn mở miệng nói “Hoàng a mã…..”
“Ân?”
“Thác Hách đại nhân là do nhi thần nhờ cậy đến ngự trang ……”
Khang Hi đế giương mắt nhìn lên, thấy thần sắc Thái tử gia rất là trầm tĩnh, trong lòng có chút không vui, vì đại a ca cùng Nạp Lan, Cách Nhĩ Phân biện hộ còn chưa tính, sao cả Thác Hách……….. Lại giương mắt nhìn xuống Thác Hách, Thác Hách kinh ngạc giương mắt nhìn thẳng Thái tử gia, tâm Khang Hi đế trầm xuống, Thác Hách này…….. Không biết đã thành hôn chưa?
Nhưng trên mặt, Khang Hi đế vẫn bất động thanh sắc mở miệng “Ân, trẫm biết, Thác Hách, ngươi trung với cương vị, tốt lắm, quỳ an đi.”
Thác Hách vốn tưởng rằng lần này mình sẽ bồi gia thân tánh mạng, không nghĩ tới……
Đang muốn quay đầu tạ ơn Thái tử gia, đã thấy Thái tử gia được Khang Hi đế ra hiệu lui ra, đi theo Cố Hỉ rồi.
Thác Hách đành phải quay đầu quỳ an lui ra.
Thấy Thái tử gia đi rồi, Thác Hách cũng đi rồi, Khang Hi đế mới chậm rãi quay đầu, biểu tình vốn đang ôn hòa, lúc này lại hoàn toàn lạnh như băng.
“Bác Quả Đạc, hôm qua ngươi làm không tồi, nhanh như vậy đã biết có người tự ý xông vào ngự trang, còn biết mang theo Minh Chân cùng Minh Thái. Nói chuyện với đại a ca cũng rất có đạo lý, người trung tâm với trẫm như thế, trẫm hẳn là nên ba thưởng đi? Trẫm, nên ban cho ngươi cái gì mới tốt bây giờ?” Ngữ điệu Khang Hi đế bình thản. Trên tay còn cầm một quyển tấu chương.
Trang thân vương Bác Quả Đạc trắng bệch mặt, quỳ nhuyễn trên mặt đất.
—————————————————–
Đi vào hậu điện, Cố Hỉ liền lui tới phía sau Thái tử gia, liếc mắt nhìn trộm Thái tử gia tựa hồ rất bình tĩnh, trong lòng vòng vo chuyển, Cố Hỉ nhẹ bước lên trước, thấp giọng chậm ngữ mở miệng “Thái tử điện hạ, từ tối hôm qua đến giờ, hoàng thượng vốn không có dùng cơm, lão nô sốt ruột trong lòng nha, Thái tử điện hạ, người xem xem, có nên khuyên nhủ hoàng thượng hay không?”
Cước bộ Thái tử gia thả chậm xuống, quay đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn Cố Hỉ “Cố công công, ngài là lão công công bên người hoàng a mã, hoàng a mã không dùng cơm, Cố công công, đây chính là tội danh chiếu cố chủ tử không chu toàn nga.”
Cố Hỉ sầu mi khổ kiểm mở miệng “Lão nô biết tội nha, chỉ cần hoàng thượng dùng bữa, cho dù đem lão nô thiên đao vạn quả đều được! Thái tử điện hạ, ngài nên khuyên nhủ hoàng thượng nha……..”
Lão xảo quyệt ! Thái tử gia hừ lạnh một tiếng, xoay người sải bước mà đi, trong lòng đã có chút tức giận, cũng sắp buổi trưa, hoàng a mã còn chưa dùng bữa, tính tính thời gian, hoàng a mã chạy đi suốt đêm, đến bây giờ còn ở Càn Thanh cung xử lý lạn sự, đều cũng đã mấy canh giờ! Hoàng a mã nghĩ mình là gì? Siêu nhân sao? Hay là hắn muốn bản thân mệt chết, Đại Thanh có thể thiên thu muôn đời sao?!
Đi vào Đông Noãn các, Thái tử gia bỗng nhiên dừng lại cước bộ, không có quay đầu, thấp giọng mở miệng hỏi “Tối hôm qua……. Hoàng a mã vẫn trông coi cô?”
Cố Hỉ cúi đầu, trong lòng oán thầm, đâu chỉ trông coi? Nhưng trên mặt, Cố Hỉ vẫn cung kính nói “Hồi Thái tử điện hạ, hoàng thượng vẫn trông coi, nô tài khuyên thiệt nhiều lần, hoàng thượng cũng không chịu nghỉ………” Trên thực tế, ý Cố đại công công là muốn khuyên……… Hoàng thượng cùng Thái tử gia ở chung, bình thường cũng không có người khác ở đây, hắn muốn khuyên cũng phải đi vào trong nội cung Thừa Kiền mới được nha…….
Thái tử gia không nói gì nữa, trầm mặc tiêu sái tiến vào Đông Noãn các.
Cố Hỉ nhìn Thái tử gia đi vào Đông Noãn các sau, mới hít một hơi, lau mồ hôi, trong lòng rối rắm cùng vui sướng khó có thể nói nên lời, vui sướng chính là, đại khái, ở trong lòng Thái tử gia, phân lượng của hoàng thượng cũng nặng đi? Rối rắm chính là, hắn làm một thái giám đại tổng quản thâm hậu vĩ đại, trừ bỏ hầu hạ hoàng thượng, hầu hạ Thái tử gia, còn phải ngẫu nhiên kiêm chức hồng nương ( bà mai)?! Cố Hỉ trong lòng rơi lệ.
——————————————————————–
Đông Noãn các cùng nội thất của Thừa Kiền cung giống nhau, không có mệnh lệnh chủ tử, không được bất luận kẻ nào tiếp cận.
Nơi này trừ bỏ hoàng a mã, có thể tự do xuất nhập, cũng chỉ có Thái tử gia hắn.
Kỳ thật, số lần hắn tới nơi này phi thường ít, bởi vì hoàng a mã sẽ luôn đến nội thất Thừa Kiền cung chờ mình, cũng bởi vậy hắn tránh né theo bản năng.
Dù sao Đông Noãn các chính là tẩm thất ( phòng ngủ) của hoàng a mã.
Nhưng tẩm thất trên danh nghĩa này, lại thực lạnh lẽo, có lẽ là do không có nhân khí? Thái tử gia ngồi ở trên tháp, ngây người một hồi, trong lòng luôn đảo quanh lời Cố Hỉ vừa mới nói, càng xoay quanh thì trong lòng càng buồn bực!
Ngửa đầu thở dài một tiếng, trong lòng Thái tử gia tính toán có nên đưa chút điểm tâm qua hay không?
Đang muốn đứng dậy phân phó, khóe mắt lại vừa vặn thoáng nhìn, nhìn thấy đồ vật này nọ, Thái tử gia sửng sốt, liền đi qua, cầm lấy tượng đất……. Là bộ dạng của hắn…….. Chính là, tượng đất của hắn ở trong Thừa Kiền cung vẫn còn. Hoàng a mã lấy cái này từ đâu nhỉ?
Cẩn thận quan sát một chút, khi Thái tử gia nghiên cứu tượng đất, dư quang khóe mắt lại phát hiện một con tượng đất khác, là…… bộ dạng hoàng a mã?
Thái tử gia tay trái cầm tượng đất của mình, tay phải cầm tượng đất hoàng a mã, trong lòng tổng cảm thấy được hai tượng đất này có điểm kỳ quái, bỗng nhiên, Thái tử gia đem hai tượng đất ghép vào cùng nhau, ngạc nhiên phát hiện, tay của hai tượng đất có thể ở cùng một chỗ, hơn nữa một chút cũng không hở, chặt chẽ nắm chặt, tựa hồ vốn là một thể.[ Cố Hỉ công công trong lòng cảm khái, thợ khéo nha,thật sự là tinh xảo!]
Thái tử gia kinh ngạc ngây người một hồi lâu, mới chậm rãi buông tượng đất, giờ phút này trong lòng trống rỗng.
———————————————————————————
Cách kinh thành không xa, trên quan đạo, sắc mặt tứ gia âm trầm, cưỡi ngựa chạy như bay.
Hôm qua hoàng a mã đưa tới một phong thư cấp báo, tuyên hắn lập tức quay về kinh.
Chuyện ở Sơn Đông hắn còn chưa giải quyết, liền truyền đến tin đại a ca tự ý xông vào ngự trang, Thái tử gia bảo vệ đại a ca nên làm thánh nhan tức giận, bị trượng phạt nên té xỉu?!
Tứ gia vừa nghe, sắc mặt nhất thời đen! Hắn chân trước vừa rời kinh, đại ca thế nhưng sau lưng liền chạy tới ngự trang?!
Còn chưa chờ hắn bắt tay vào an bài, cấp báo của hoàng a mã đã đến đây. Đi theo tới còn có một phong thơ của ngũ a ca, bên trong không chỉ … kể từ đầu tới cuối việc ở ngự trang, còn nói Thái tử gia ở ngự trang té xỉu, hoàng a mã ôm Thái tử gia chạy về Thừa Kiền cung, người liên can đều bị tuyên tới Càn Thanh cung.
Nhìn chữ hoàng a mã ôm Thái tử gia , khóe miệng tứ gia co rút, trong đầu điện quang lôi thiểm lại nghĩ tới chuyện ở bãi săn hồ li ……….
Tứ gia trầm mặc.
Tứ gia một đường chạy nhanh, xa xa cũng có mấy kẻ kị mã, người đi đầu vừa thấy tứ gia, bật người trụ mã, chắp tay hành lễ “Tứ a ca cát tường!”
Tứ gia giương mắt, thấy là Nạp Lan Dung Nhược, không khỏi sửng sốt, lập tức gật đầu “Nạp Lan đại nhân muốn đi đâu thế?”
Nạp Lan Dung Nhược hiện lên một tia đau đớn, nhưng vẫn cung kính trả lời “Phụng ý chỉ hoàng thượng, đi…….. bắt giữ Nạp Lan Minh Châu đại nhân quay về kinh diện thánh……”
Tứ gia sửng sốt, bắt giữ?
Chẳng lẽ hoàng a mã sớm đã thu được tin tức …….
Nhìn trên mặt Nạp Lan Dung Nhược không thể che dấu được khổ sở cùng thống khổ, tứ gia trầm mặc, hơi hơi nâng tay “Vậy không quấy nhiễu Nạp Lan đại nhân.”
“Nô tài không dám.” Nạp Lan Dung Nhược vội vàng đáp lễ.
Tứ gia huy phất tay, tiếp tục phi nhanh.
Xem ra, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay hoàng a mã.Taytứ gia hơi hơi nắm chặt dây cương trong tay, nhớ tới tình cảnh trước khi hoàng a mã tuần du tái ngoại bỗng nhiên triệu mình đến Càn Thanh cung:
“Cầm. Đây là trẫm ban cho ngươi, tấu chương hồng sắc.”
Hắn sửng sốt, trong lòng giật mình, tấu chương hồng sắc? Có thể trực tiếp trình lên thánh thượng, không cần trải qua bất luận kẻ nào, khi có tình huống đặc biệt còn có thể điều lệnh Hồng Kỳ ……..
Thực sự là thứ rất trọng yếu ………
“Thực kinh ngạc? Đang hỏi vì sao trẫm lại cho ngươi thứ này?”
Hắn trầm mặc gật đầu.
“Dận Chân, ngươi rất giống trẫm. Có dã tâm, đủ ẩn nhẫn, tâm cũng đủ tàn nhẫn. Tiểu Trác Tử bên người Dận Tộ cũng chính ngươi đã hạ thủ đi? Đừng sợ, trẫm không phải muốn khởi binh vấn tội.”
“Thái tử …… Lại không giống trẫm, không dã tâm, tâm cũng không tàn nhẫn, quá nặng cảm tình, Dận Tộ ngấm ngầm đối đầu cùng hắn, thậm chí vài lần muốn hại hắn, hắn đều cười cười cho qua.”
“Lần này trẫm tuần du tái ngoại, trẫm mang Dận Tộ đi, bất quá, con chuột này khẳng định sẽ không an phận, cho ngươi tấu chương hồng sắc, đây là phòng vạn nhất, trong lúc tuần du không có chuyện đặc biệt trọng yếu cũng đừng thượng tấu chương.”
…………………
Hoàng a mã cho mình tấu chương hồng sắc, chẳng lẽ cũng chỉ là phòng vạn nhất? Không, hoàng a mã không có khả năng chỉ chừa có tấu chương hồng sắc, nhất định còn có một thứ khác, nếu không, sẽ không nhanh như vậy biết Nạp Lan Minh Châu cũng liên quan ở trong ………..
Hoàng a mã vẫn là hoàng a mã, không, so với kiếp trước tinh ranh hơn, tâm càng tàn nhẫn hơn!
Thế nhưng để cho nhi tử bắt phụ thân, lại là nhi tử mà người phụ thân đó yêu thương nhất …………
————————————————————-
Trong Càn Thanh cung, tầm mắt Khang Hi đế nhìn chằm chằm tấu chương, tâm tư cũng không ở trên tấu chương, giờ phút này, lòng tràn đầy sở niệm đều là người đang ở Đông Noãn các, Bảo Thành của hắn.
Rất muốn trở về, nhưng, lúc này không đúng thời điểm.
Đang xuất thần, một mâm hoa quế tô xuất hiện ở trước mắt hắn.
Khang Hi đế sửng sốt, lập tức ngẩng đầu, trước mắt là khuôn mặt tươi cười sáng lạn mà hắn ngày tư đêm tưởng.
Không khỏi phóng nhu biểu tình, xóa tan thâm trầm hàn băng trong đôi mắt, ôn nhu cười “Bảo Thành, a mã không phải đã nói ngươi nên đi nghỉ sao?”
Thái tử gia nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt, hoàng a mã hắn, vẻ mặt tối chân thật, tối ôn nhu, mỉm cười “Bảo Thành đói bụng, a mã bồi Bảo Thành dùng bữa đi.”
Khang Hi đế cười, tươi cười thêm phần sủng nịch cùng yêu thương “Hảo, a mã bồi Bảo Thành dùng bữa.”
Thái tử gia nhìn trong mắt Khang Hi đế không thể che giấu, hoặc là không muốn che giấu, hắn cũng không muốn biết, mặc dù hiện tại hắn đã biết, trong lòng thậm chí còn có một tia mừng thầm cùng vui vẻ, hắn đều quyết định, đem toàn bộ vùi lấp…….
Bởi vì đó là hoàng a mã hắn, Khang Hi đế Đại Thanh, tương lai lưu danh sử sách – Ái Tân Giác La Huyền Diệp.
Hắn sao nhẫn tâm để cho hắn hoàng a mã dính ô danh?
Hắn sao bỏ được, để cho hoàng a mã hắn đi vào địa ngục như vậy?
Bối đức, loạn luân.
Giờ này khắc này, hắn rốt cục hiểu được câu Hoan Hoan từng nói qua: Bởi vì sự thật rất tàn khốc, cho nên, hủ nữ YY vĩnh viễn là hư cấu, mà không thể là sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.