Editor: Jen191202
Thanh Đàm hiển nhiên bị hắn dọa đến sợ, nhu nhược hít hít cái mũi, đôi mắt hồng hồng nhìn chằm chằm hắn "Đại tỷ nhị tỷ đều đã gả ra ngoài, chỉ còn ta chưa gả, nếu là về sau không có người nguyện ý cưới ta làm sao bây giờ..."
"Ngu ngốc!" Ôn Tử Nhiên thấp giọng trách cứ nàng, cúi đầu hôn lên đôi mắt hồng hồng của nàng, nhìn thẳng nàng nói "Như thế nào sẽ không có người muốn nàng, tiểu Đàm nhi của ta nhỏ xinh mỹ lệ như vậy, nhưng mà nàng nhất định phải gả cho người khác sao? Chưa từng nghĩ tới phải gả cho ta à?"
Gả cho... Ôn tiên sinh? Thanh Đàm giật mình, này sao có thể, tuy rằng hắn hiện tại đã không phải là sư phụ của nàng, nhưng một ngày là thầy cả đời là cha, hai người ở bên nhau là trái với luân thường đạo lý a.
Nàng xác thật không nghĩ tới phải gả cho hắn, hơn nữa cũng không thể gả cho hắn, Thanh Đàm thành thật lắc lắc đầu.
"Thật là..." Nhìn nữ nhân dưới thân, Ôn Tử Nhiên thở dài một tiếng, ngay sau đó đem chính mình hơi hướng về phía trước, tàn nhẫn đụng lên trên trán nàng một cái, Thanh Đàm đau đến nhe răng, nhưng hắn lại giống như hoàn toàn không thấy đau chút nào.
"Nhớ kỹ! Nàng không được gả cho người khác, cũng không thể gả cho người khác! Nàng chỉ có thể là thê tử của ta"
Thanh Đàm có chút không thể tin được nhìn về phía Ôn Tử Nhiên, hắn cư nhiên đối với nàng nói lời âu yếm? Tay nhỏ xoa xoa lên trán Ôn Tử Nhiên một cái "Ôn tiên sinh chàng có phải hay không sinh bệnh..."
"Có, là bị nàng làm cho phát bệnh!" Bắt được bàn tay nhỏ đặt trên trán của mình, dùng lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve, sau đó để vào trong miệng.
"A..." Bị khoang miệng ấm áp bọc lấy ngón tay, trong lòng liền có một cổ rung động không tên, đầu lưỡi của hắn còn khiêu khích ở trên đầu ngón tay, nàng muốn rút tay về, nhưng bị nam nhân nắm đến gắt gao, căn bản không dời ra được nửa phần.
"Đàm nhi" Ôn Tử Nhiên đem tay nàng lấy ra, đặt ở bên môi chậm rãi cọ xát " Về sau phu quân của nàng sẽ chỉ có thể là ta, biết không?"
Thanh Đàm có chút không rõ, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía hắn "Nhưng... Chúng ta không thể nha...... Mặc dù chàng hiện tại không phải sư phụ của ta, nhưng là......"
Ôn Tử Nhiên đem tay Thanh Đàm lại lần nữa để vào bên miệng, dùng sức cắn một ngụm, đổi lấy Thanh Đàm kêu đau một tiếng" Nàng như thế nào liền cứ suy nghĩ như vậy! Hiện tại ta đã không phải là sư phụ của nàng, huống hồ chúng ta đã làm loại chuyện đó, cho nên, nàng chỉ có thể là thê tử của ta"
Không để ý đến phản ứng của người dưới thân, Ôn Tử Nhiên liền đem quần áo trên người nàng tháo xuống, trong nháy mắt thân thể nõn nà trơn bóng hiện ra.
"Đàm nhi của ta thật đẹp" Ôn Tử Nhiên đôi mắt hẹp dài híp lại, dùng ánh mắt càn rỡ chậm rãi thưởng thức thân thể nàng.
"Đừng... Đừng nhìn......" Thấy nam nhân nhìn chằm chằm thân thể của mình, Thanh Đàm cảm thấy thập phần hổ thẹn, hắn giống như đang dùng ánh mắt để gian dâm nàng, đôi tay duỗi đến, dùng bàn tay che khuất bộ ngực sữa lộ ra.
"Đừng che, lại không phải lần đầu tiên nhìn thấy" Ôn Tử Nhiên cười khẽ,lấy tay nàng ra, làm cho bộ ngực lại lần nữa hiện ra ở trước mắt mình, cúi đầu ngậm lấy một bên, dùng đầu lưỡi chậm rãi xoay vòng chung quanh quầng vú, còn khẽ cắn lên viên hồng mai cứng rắn.
"Không..." Thanh Đàm nhẹ giọng nói, cảm giác ngứa ngáy trên ngực làm nàng thiếu chút nữa phát ra tiếng rên rỉ.
"Đàm nhi ngoan, không cần chịu đựng, mau kêu ra, ta thích nghe" môi mỏng từ bộ ngực sữa đi tới, nhẹ nhàng cắn lên vành tai nàng, ở bên tai nàng dụ hoặc nói "Ta biết Đàm nhi cũng muốn đúng không? Để ta nhìn xem phía dưới nàng có ướt không. "
Bàn tay to dao động xuống dưới, vuốt ve trên môi âm hộ, ngón tay chậm rãi hơi cọ xát cánh hoa mê người.
"Còn chưa phải thực ướt, bất quá, chúng ta có rất nhiều thời gian"
Đem ngón tay thâm nhập vào cánh hoa non mềm, ngón tay uốn lượn, ở bên trong khiêu khích, tiểu hạch rất nhanh liền lập tức cứng rắn.