Thánh Đường

Chương 179: Bằng hữu




Hắn bị thương nhẹ nhất, nhưng lại kêu đau tới tê tâm liệt phế, khiến cho Liễu Mi không thể không dùng phương pháp đặc thù tới an ủi. Khiến cho các sư huynh đệ khác cảm thán thói đời ngày nay.
“Ba ngày? Ngươi đang nằm mơ sao?” Chu Phong mặt như bị hù vậy: “Ngươi phải tĩnh dưỡng, mấy ngày nay tuyệt đối không thể động thủ!”
“Nhưng trưởng lão, ba ngày sau là chúng ta quyết chiến với Hoành Sơn Đường, ta nhất định phải lên!” Hồ Tĩnh cắn môi, rất kiên quyết nói.
Chu Phong nhìn thoáng qua Hồ Tĩnh thở dài nói: “Các ngươi đó, đều không muốn sống nữa hả, tu hành là chuyện rất dài dòng, không thể nóng lòng trong nhất thời được, vinh dự thì sao chứ. Tác Minh như vậy, Chu Khiêm nhu vậy cũng đã đành, ngươi là người tỉnh táo nhất, làm sao cũng càn quấy như vậy. Ta nói với các ngươi, ba người các ngươi bị thương rất nặng, đan dược là có thể chữa khỏi, nhưng nguyên khí tổn hại cần phải có thời gian mới khôi phục lại được. Ta là người từng trải, đã từng nhìn thấy không ít thiên tài đã ngã xuống khi còn trẻ!”
Nhìn thoáng qua mọi người đang náo nhiệt bên ngoài, Hồ Tĩnh khẽ mỉm cười nói: “Trưởng lão, đạo lý này ta hiểu được, nhưng ta có lý do nhất định phải chiến đấu.”
Chu Phong cũng đảo mắt qua mọi người trong viện một hồi, thở dài nói: “Vương Mãnh không phải người bình thường, hắn nhất định sẽ bay lên, các ngươi không cần thiết phải như vậy!”
“Trưởng lão, ngài biết, đôi khi người ta không thể tự chủ được.” Hồ Tĩnh nhẹ giọng nói.
Chu Phong cảm thán, tiểu tử này mệnh thật tốt, không đi làm trưởng lão tà giáo thật là đáng tiếc.
Hồ Tĩnh bỗng nhiên cười cười nói: “ Đường đường là trưởng lão đan tu số một của Thánh Đường lại trị liệu cho chúng ta, ngài không phải cũng cảm thấy ủy khuất sao?”
Chu Phong sửng sốt, không kìm được cười khổ nói: “Lão tử ủy khuất muốn chết được, nhưng có biện pháp gì cơ chứ, vui không chịu nổi a.”
“Đúng vậy, chỉ cần có thể cùng nhau bước tới từng bước một. Chuyện đằng sau cũng không cần phải nghĩ nhiều làm gì. Ta chỉ biết là, hiện tại dừng lại, ta mới hối hận!”
“Nhưng ba ngày là khẳng định không thể được, ngươi không được, Chu Khiêm cũng không được. Tác Minh thân thể tuy rằng khôi phục được không tồi rồi, nhưng lên sàn đấu chỉ sợ cũng không thể phát huy được toàn lực lượng. Lấy thực lực của Hoành Sơn Đường mà liều mạng thì vết thương khẳng định sẽ tái phát. Chỉ có thể nói, cũng không còn cách nào khác.”
Chu Phong nói.
“Trưởng lão có thể có phương pháp không?” Hồ Tĩnh mở to hai mắt nhìn.
“Kỳ thực cũng rất đơn giản, các ngươi thắng liên tiếp ba lần đã là ghi lại cao nhất của Thánh Đường rồi. Tình huống này có thể đề xuất một chút điều kiện hợp lý. Ta đi nói chuyện với Chu tổ sư, có thể kéo dài chuyện này tới một tháng, ít nhất cũng là nửa tháng.”
Chu Phong nói.
Hồ Tĩnh nghe vậy vui vẻ nói: “Nếu được như vậy thì thật tốt quả, cảm tạ trưởng lão.”
“Đừng cảm tạ ta, còn không nhất định thành công nữa. Cho dù là thành thì vẫn câu nói kia, lấy thương thế của các ngươi, cho dù hoãn lại mấy tháng đi nữa, vẫn là không nên đấu, quãng đường về sau rất dài.”
Chu Phong cũng xem như tận tình khuyên bảo rồi.
Lúc trước hắn còn làm đệ tử, Chu Phong rất hướng nội, cũng không quen nhiều người. Sau khi làm trưởng lão vẫn chuyên chú vào đan thuật, trong mắt người khác hắn là cao ngạo không hợp với mọi người. Mà từ khi quen biết với đám người Vương Mãnh, Hồ Tĩnh, bản tính nói nhiều của hắn hoàn toàn bị khai quật ra.
Kỳ thực càng nói ít, càng sợ tịch mịch, cùng với chuyện giữa trưởng lão và đệ tử, không bằng nói là bằng hữu thì hơn. Đương nhiên chỉ có trưởng lão Chu phong mới như vậy.
Lúc Hồ Tĩnh đem tin tức này nói cho mọi người, mọi người cũng đều sôi trào. Hiện tại đối với Lôi Quang Đường mà nói cần nhất chính là thời gian.
Chu Phong nói là làm, đem đan dược lưu lại cho mọi người rồi đi tổng đường. Những người khác cũng tan cả, Hồ Tĩnh ở lại chỗ Chu Phong dưỡng thương, cũng đỡ phải đi lại nhiều làm gì.
Trước khi đi, Trương Tiểu Giang nắm chặt tay Vương Mãnh nói: “Mãnh ca, nguyệt cao phong hắc, đúng là cơ hội xuống tay rất tốt nha!”
Hắn còn chưa biểu đạt hoàn toàn đã bị Liễu Mi nắm tai dắt đi rồi.
“Đau đau a, Mi Mi ta là người bệnh, a, miệng vết thương nứt ra bây giờ!”
Vương Mãnh và Hồ Tĩnh hiểu ý cười cười, người này luôn dở hơi như vậy, luôn vui vẻ như vậy.
Bóng đêm buông xuống, hai người ngồi trong sân nhìn bầu trời đầy sao, cũng khó có được cơ hội im lặng như vậy.
Hồ Tĩnh bắt hai tay lại dãn cánh tay, nhìn ánh trăng, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, lúc này hết sức tĩnh lặng. Vương Mãnh cũng nhìn sao trời, lẳng lặng nhìn.
Hồ Tĩnh ở bên cạnh nhìn Vương Mãnh, nàng không biết Vương Mãnh nhìn cái gì, suy nghĩ cái gì. Người này lười biếng nằm một chỗ, nhưng Hồ Tĩnh lại cảm giác, tâm của hắn bay tới một nơi rất xa.
Hắn suy nghĩ cái gì chứ? Muốn làm cái gì?
Từ khi tới thế giới Tiểu Thiên, Vương Mãnh dường như vẫn là Vương Mãnh, nhưng lại không phải là Vương Mãnh. Hắn biến đổi theo cách không thể hình dung ra được.
“Nghĩ cái gì vậy?” Thật lâu sau, Hồ Tĩnh đánh vỡ yên lặng, kéo mái tóc bị gió thổi loạn của mình hỏi.
Vương Mãnh khẽ mỉm cười nói:” Ta có một giấc mộng, mơ thấy ở địa phương xa xôi, có một kẻ thù hùng mạnh đang chờ ta.”
Hồ Tĩnh không có xen ngang, nàng lẳng lặng lắng nghe.
“Người kia rất mạnh, hùng mạnh tới mức trước nay chưa từng có, giống như thần vậy. Nhưng ta không cách nào dừng bước chân đi tìm hắn lại được.”
Vương Mãnh nhìn Hồ Tĩnh, hắn không biết Hồ Tĩnh có thể cảm thụ được hay không. Kế thừa thần cách mang tới cho hắn rất nhiều bí mật không thể nói ra.
Hồ Tĩnh nhìn vào hai mắt của Vương Mãnh, nó còn rực rỡ hơn cả bảo thạch, bỗng nhiên nàng không thể nhìn thẳng vào, đành phải quay đầu nhìn sao trời.
“Có lẽ có một ngày, ngươi sẽ vì mục tiêu cao hơn mà rời khỏi chúng ta. Nhưng chớ quên, có một cô gái tên là Hồ Tĩnh là bằng hữu của ngươi.”
Thanh âm của Hồ Tĩnh trở nên du dương dưới ánh trăng.
“Tất nhiên rồi, có thể quen biết ngươi và Trương mập mạp, là kiêu ngạo nhất đời ta. Bất kể đi tới đâu, tới bao giờ, cũng sẽ không bao giờ thay đổi!”
Vương Mãnh duỗi hai tay, dường như muốn ôm cả bầu trời, hắn có thể cảm nhận được hùng mạnh của Mạc Sơn, và sự phấn khích ở thế giới đó. Nhưng loại hữu tình này là độc nhất vô nhị.
Hồ Tĩnh thản nhiên cười, cảnh đẹp như vậy, yên tĩnh như vậy, u lan tỏa hương thơm, bất quá chỉ có vậy.
Chu Phong rất tốn sức, các tổ sư nhất trí thông qua, đại hội bày ra thực lực, liên tục thắng ba lần, đề xuất nghỉ ngơi một thời gian đương nhiên là được. Tuy nhiên một tháng vẫn là quá dài, nửa tháng được thông qua, đối với Lôi Quang Đường mà nói, thời gian này đúng là thời gian giảm xóc đáng quý.
Lôi Quang Đường nhận được tin tức này, thần thái sáng láng. Đám người Chu Khiêm cũng thở nhẹ ra, nếu chỉ có ba ngày, bọn họ chỉ có thể lấy búa làm gậy chống mà thôi. Nhưng nếu có nửa tháng, hơn nữa Chu trưởng lão đan thuật hiệu thủ hồi xuân, thật là có thể lấy ra trạng thái không tồi mà chơi với Hoành Sơn Đường.
Lôi Quang Đường hiện tại là chúng chí thành thành, bọn họ sẽ đi theo đám người Vương Mãnh. Hiện giờ Lôi Quang Đường đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất so với trước kia rồi. Trước kia nơi này không có ai nguyện ý tới, quá yếu, lại xui xẻo. Nhưng hiện tại đã khác nhiều rồi, tất cả mọi người đều không đè nổi lòng hiếu kỳ, tới tột cùng là xảy ra biến hóa như thế nào. Lôi Quang Đường sao lại trở nên hùng mạnh như thế, đoàn kết như vậy?
Kỳ tích, là khát vọng lớn nhất trong lòng từng người tu hành, bọn họ muốn lây chút vận khí, nói không chừng sau này chuyện tốt sẽ có thể tới trên người mình thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.