Thánh Đường

Chương 263: Đấu hắn!




Phạm Hồng một bên biểu lộ vô cùng thống khổ, run rẩy nắm chặt tay, đúng là bên trong sự phẫn nộ còn nhiều hơn nữa là thương tâm cùng thất vọng.
Long Chiến vui vẻ, “À, ta nhớ ra rồi, ngươi chính là Phạm sư huynh thanh mai trúc mã của tiểu bảo bối nha. Thật sự là phải cám ơn ngươi, tặng bảo bối còn nguyên vẹn cho ta, ngươi biết không, đêm qua,... chậc chậc, rất thư thái, cái tư vị kia…”
Vương Mãnh lạnh lùng nhìn xem, nữ nhân này là đang khóc, một người chính thức bi thương, ngón tay làm sao còn có tâm tư chơi đùa góc áo chứ. Với tích cách của Phạm Hồng, tám chín phần mười là bị nữ nhân đùa bỡn, ở trong Pháp Hoa Môn, vô luận nói như thế nào, Phạm Hồng đều là chưởng môn đệ tử. Cá tính của hắn có khả năng tương đối nội liễm, nhưng địa vị còn đó, cô gái này tự nhiên dán lấy hắn, đến nơi này, lập tức phát hiện Phạm Hồng cũng chỉ như mọi người khác, tất nhiên muốn đi tìm chỗ dựa càng lớn hơn nữa.
Nhưng vô luận là Thánh tu hay là ma tu đều không thích phản bội, chính vì vậy cô gái này mới tạo ra cái điệu bộ bất đắc dĩ như vậy.
Chết tiệt nha!
“Phạm sư huynh, cám ơn ngươi đã dẫn ta tới nơi này, để cho ta quen biết Long sư huynh, ta đối với ngươi chỉ có tình huynh muội.” Thiền Tinh bộ dạng động lòng người như hoa đọng sương sớm, quả nhiên làm người ta vừa nhìn thấy là yêu tiếc.
Vương Mãnh bất đắc dĩ, hắn không phải là đệ tử của những thế gia môn phái, năm đó lúc lăn lộn ở Lôi Quang thành, hạng người gì chưa thấy qua chứ, nhưng giống như Phạm Hồng xuất thân tương đối khá, khả năng không chú ý tới những chi tiết tỉ mĩ này rồi, nhất là tính cách của hắn, rất nguyện ý tin tưởng người khác.
Thiền Tinh một phen thổ lộ đồng thời nịnh nọt hai người, Long Chiến cảm thấy có mặt mũi, trước mặt bằng hữu của hắn hung hăng khoe khoang một hồi, mà Phạm Hồng ở bên này, chỉ có thể là chính mình ruột gan đứt từng khúc.
Đúng là bị tặng cho cái thẻ huynh muội tốt miễn phí.
Phạm Hồng khóe miệng run rẩy một chút, nếu như là Long Chiến bắt buộc, hắn liều chết cũng muốn đấu một trận, nhưng bây giờ không phải là như vậy.
Vương Mãnh không nhịn được cười ra tiếng, có vẻ đột ngột vô cùng.
“Tiểu tử, ngươi cười cái gì!” Long Chiến lạnh lùng nói.
Vương Mãnh dựng lên lỗ tai, bộ dạng lắng nghe, nói: “Oa, ngươi chính là tinh chủ đại nhân trong truyền thuyết???”
Đám người Long Chiến ngẩn ngơ, “Cái gì mà tinh chủ, không nên nói lung tung!”
“À! Thì ra không phải là tinh chủ nha, vậy ta đây cười quản cái rắm gì tới ngươi!”
Vương Mãnh nhún nhún vai.
“Tiểu tử, thị phi chỉ vì mở miệng nhiều, phiền não đều bởi vì can thiệp vào chuyện của người khác!” Long Chiến sâm lãnh nói.
“Ngươi cắn ta à!”
Phạm Hồng đã nản lòng thoái chí, không muốn gây chuyện.
“Tiểu tử, ta chính là liều mạng tổn thất một chút, cũng muốn giáo huấn ngươi, quyết đấu!”
Tu chân học viện quy định đối với tư đấu, bên phía khiêu chiến phải hi sinh, phải giao nạp một số lượng linh thạch tương đối, mới có thể khiêu chiến với đối phương, thắng khá tốt, nếu như thua, cũng phải bồi thường.
Đây là quyết đấu mang tính cưỡng chế, về phần lén ẩu đả, không bị phát hiện thì cũng thôi, bị phát hiện chính là sẽ bị xử lý.
Long Chiến tuy rằng đau xót chút tiền bồi thường, nhưng ở trước mặt bằng hữu, chính là muốn triệt để giáo huấn đối phương, đồng thời mượn cơ hội nắm được một trận thắng, cũng không tính là thiệt, dù sao hắn cũng là có lý do khởi xướng chiến đấu.
Phạm Hồng sửng sốt, hắn không nghĩ tới Long Chiến vậy mà phải giao nạp 100 khối thượng phẩm linh thạch để khởi xướng quyết đấu với Vương Mãnh.
“Long Chiến, ta đấu với ngươi!”Phạm Hồng kêu lên, nhưng mà thanh âm của hắn quả thực hữu khí vô lực, hiển nhiên chuyện của Thiền Tinh đã đả kích hắn quá lớn.
Thiền Tinh trên mặt khó có thể khống chế lộ ra một tia khinh thường. Phạm Hồng quả thực là người tốt, các phương diện khác đều rất tốt. Nhưng mà vậy thì thế nào chứ, nơi này là đại nguyên giới, là là một địa phương càng tàn khốc hơn bất kỳ đâu, ở trong Pháp Hoa Môn vẫn có chưởng môn bao phủ, nhưng mà ở đây thì sao chứ?
Phế vật yếu ớt, cho dù theo hắn thì sớm muộn gì cũng phải ly khai, sao không đánh bạc ở trên người một mục tiêu tốt hơn. Bỗng nhiên, cảm giác chịu tội của nàng biến mất không ít, ánh mắt nhìn Phạm Hồng cũng không còn áy náy như vừa nãy.
Mà hết thảy những cái này đều ở trong quan sát của Vương Mãnh, vỗ vỗ vai Phạm Hồng, “Bạn thân, ta phải chúc mừng ngươi, may mắn không có bị loại nữ nhân này quấn lên, chiến đấu là việc của ta, vừa vặn thiếu chút tiền đi ăn mừng.”
Tinh Hoàn trên người loang loáng lên, không gian chiến đấu.
Bên phía Long Chiến cũng lập tức khởi động tinh hoàn đi theo vào, Phạm Hồng ngơ ngác nhìn qua thân ảnh Thiền Tinh biến mất, cắn cắn cũng đi theo vào, kỳ thật hiện tại hắn đã nghĩ tìm một nơi nào đó không người để trốn đi, một mình liếm miệng vết thương.
Ba người ở cùng một chỗ với Long Chiến cũng đều là xuất thân từ môn phái bài danh trong hạng 100 gì gì đó, tại đại nguyên giới này, cái vòng tròn luẩn quẩn bài danh cùng thực lực cá nhân có quan hệ rất lớn.
Vương Mãnh lấy Đoạn Thiên Nhai ra, nhất thời một đám người cười to, Long Chiến nhìn qua Vương Mãnh dở khóc dở cười, “Thánh đường,... tới tột cùng là địa phương bỏ đi gì vậy, thậm chí ngay cả một thanh kiếm tiêu chuẩn cũng đều không có, quỳ xuống dập đầu ba cái, lão tử cho ngươi một cái.”
Vương Mãnh khóe miệng nổi lên tà khí, chính là vui vẻ nói: “Thẳng thắn mà nói, đối phó với hạng người như ngươi, thực sự làm bẩn kiếm của ta.”
Long Chiến giận dữ, “Muốn chết!”
Thân thể bạo lên, một quyền oanh thẳng hướng Vương Mãnh, xem bộ dạng của Long Chiến giống như là thể tu, nhưng cũng không phải là thể tu đơn giản như ở thánh đường, tất cả tiểu thiên giới đều nhất trí, không có gì hơn kiếm tu, lấy kiếm làm chủ, phù tu, dùng phù lục cùng trận pháp làm phụ, cùng với thể tu, tu luyện thân thể.
Nhưng phương pháp tu luyện thì khác nhau rất nhiều, tất cả tiểu thiên giới tình huống phát triển là khác nhau, kỹ nghệ lại càng đủ loại, cho dù đến đại nguyên giới có thể thay đổi, thay thế công pháp, nhưng kỹ xảo chiến đấu là có thể dung hợp.
Hô...
Một quyền đánh hụt, Vương Mãnh thân thể giống như là không có sức nặng vậy, bắt đầu lay động. Long Chiến quyền chân giống như tia chớp không ngừng oanh ra, nhưng là Vương Mãnh luôn bị đẩy đi từ sớm.
“Có chút giống lá rụng thân pháp.”
“Xem ra tiểu tử này có lẽ thật sự có tài, với thực lực của Long Chiến còn thật không dễ dàng chiến thắng.”
Loại thân pháp mượn lực này, môt khi bị đối thủ bắt được, thật đúng là chỉ còn con đường chết.
Long Chiến đổi quyền thành trảo, trực tiếp chụp vào Vương Mãnh, vụt...
Một đạo kiếm quang đảo qua, Long Chiến không chút khách khí bắt lấy, lập tức...
Long Chiến vội vàng rút tay về, huyết dịch vẩy ra, thân hình bạo thối, Vương Mãnh lại tung một kiếm truy theo.
Vụt...
Long Chiến bụng mở một vết rách.
Đây chính là Ngũ Hành Kiếm pháp mà bản thân Vương Mãnh đã lĩnh ngộ ra, Ngũ Hành thiếu khuyết cùng Vô trung sinh hữu.
Dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, Ngũ Hành đại pháp của hắn đã tiến vào giai đoạn thứ hai, thử hỏi Ngũ Hành Kiếm pháp này có tiến bộ hay không chứ?
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Long Chiến nguyên lực đúng là hai mươi tám tầng, ở trong tu chân học viện cũng lâu lắm rồi, tầng 30 là một mấu chốt khó vượt, ngươi nếu đã nắm giữ đầy đủ kỹ xảo, thì hai mươi tám hai mươi chín tầng là mạnh nhất.
Nhưng mà Long Chiến vậy mà thất thủ rồi, lại bị một người mới chỉ hai mươi tầng làm cho bị thương.
Long Chiến không phải ngu ngốc, cho dù có chút chủ quan, nhưng hai kiếm này của đối phương không đơn giản.
Long Chiên chân phải đột nhiên đập mạnh một cái, một tiếng vang thật lớn, toàn thân cơ thể bạo lên, giống như sắt thép nổ tung ra vậy, hai mắt chợt trợn.
Long Thú thể!
Đây là một trong những kỹ năng thể tu ở tu chân học viện này, tương đối bá đạo cường hoành, nghe nói luyện đến đỉnh phong, có thể có lực lược của Hồng hoang Long Thú, vô kiên bất tồi, không thể công được!
Long Chiến xuất ra Long Thú thể thật giống như quái thú vậy, lao thẳng về phía Vương Mãnh, một quyền đánh xuống, rất có xu thế trời long đất lở.
Đoạn Thiên Nhai trực tiếp cắt qua, như muốn một chiêu đánh bại đối thủ vậy. Cánh tay thật lớn của Long Chiến lập tức đảo qua, hình thể thật lớn cũng không gặp trở ngại gì về tốc độ. Vương Mãnh lập tức di chuyển, nhưng đối đầu là những lưỡi đao gió chém qua.
Ầm…
Vương Mãnh tránh thoát khỏi Long Chiến quyền, nhưng không có tránh thoát quyền phong. Phạm Hồng đang quan sát đứng thẳng lên bất an, hắn biết rõ Vương Mãnh đã sắp phải thua một trận rồi, nguyên nhân bởi vì hắn mà chịu thua một trận, như vậy phải làm sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.