Thánh Đường

Chương 274: Như vậy cũng có thể ư




Long Chiến chịu lỗ vốn một lần nhất định là tương đối khó chịu, uất khí này hắn nuốt không trôi được, vốn là muốn tìm Vương Mãnh gây sự, nhưng mà một mực không thể tìm được Vương Mãnh. Sau đó hắn nghe nói Phạm Hồng kia đang làm việc tại Đan Đạo Viện.
Long Chiến trực tiếp mang theo Thiền Tinh đi tới Đan Đạo viện, chấp sự của Đan Đạo Viện, ha ha nói trắng ra chính là làm tạp dịch, đây là công việc mà người tu hành yếu nhất mới làm, vừa vặn để cho Thiền Tinh tới nhìn xem, để nàng biết đi theo hắn là chuyện sáng suốt cỡ nào.
Long Chiến nghênh ngang đi tới đan đạo viện, liếc mắt một cái là nhìn thấy được Phạm Hồng đang quét dọn ở cửa ra vào. Phạm Hồng cũng nhìn thấy Long Chiến, càng thấy được Thiền Tinh, vẻ mặt vốn tươi cười của hắn thoáng cái yên lặng, cái gọi là nghĩ thông suốt buông tha cho kỳ thật đều là lừa người gạt mình. Hắn vùi lấp đi đau xót của mình, chỉ là hắn không muốn làm cái gì rồi, nhưng không có nghĩa là người khác cũng có thể buông tha hắn.
“Hoan nghênh quang lâm đan đạo các, có chuyện gì cần sao.” Phạm Hồng miễn cưỡng cười vui.
Long Chiến ôm Thiền Tinh, “Ta cần rất nhiều nha, làm sao bây giờ nhỉ, chuẩn bị cho lão tử một đan phòng tốt nhất, lão tử muốn luyện chế Hoan Hỉ Đan.”
Nhìn bộ dạng dâm đãng của Long Chiến không giống như là muốn luyện đan.
Phạm Hồng sắc mặt lại tái nhợt một chút, cắn răng, hắn đã tới biên giới bộc phát rồi, quả là khinh người quá đáng đi.
“Ai ở chỗ này hô to gọi nhỏ.” Di Đạo nện bước hình chữ bát (八) bước đi đến.
Long Chiến nhìn thoáng qua Di Đạo, “Di Đạo chưởng viện, không có việc gì, ta có chút việc muốn xử lý với tiểu tử này một lát, xin ngươi cho chút thể diện.”
Di Đạo liếc mắt nhìn nhìn sang hai người, “Ngươi nói cái gì chứ, muốn ta cho ngươi thể diện sao, gian phu dâm phụ, lăn xa được bao nhiêu thì lăn đi, nếu ta còn thấy các ngươi tới làm phiền Phạm Hồng lão đệ thì đừng trách ta không khách khí!”
Có thể đảm nhiệm được chưởng viện ở trong tu chân học viện này đều là người có thực lực không tầm thường, việc này khác hoàn toàn với làm chấp sự, Long Chiến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, Thiền Tinh lại càng trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng mà ở trước mặt nữ nhân của mình, Long Chiến làm sao có thể chịu uất ức như vậy, “Di Đạo, ta với ngươi gần đây cũng không thù không oán, ngươi cũng biết ta là người của ma diễm trận doanh!”
Di Đạo khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh, “Thật dọa người quá đi, ngươi biết Phạm lão đệ là người của ai sao?”
Di Đạo duỗi ra ngón tay cái ra chỉ lên trên ba cái.
Nhất thời Long Chiến trợn tròn mắt, “Chuyện này... điều đó không có khả năng, chỉ bằng hắn!”
Ba~ ~~
Long Chiến bụm mặt thất tha thất thểu lui về phía sau, Di Đạo tùy ý xoa xoa tay, nói: “Ai cho ngươi lá gan dám nghi vấn vị đại nhân kia!”
Long Chiến bụm mặt, tròng mắt đều đỏ, “Ta, ta không có, ta không phải có ý tứ kia, hắn,... lão tử nhận bại!”
Long Chiến bụm mặt phải đi, ai cũng không dám nói lung tung chuyện của người nọ... chuyện này mà náo xuống dưới cũng không ai có thể giữ được hắn.
“Ai bảo ngươi đi, Phạm lão đệ cho ngươi đi chưa?” Di Đạo lạnh lùng nói.
Long Chiến thân thể lung lay, quay đầu lại, nhìn qua Phạm Hồng, hung hăng cắn chặt răng, sau hồi lâu mới cúi người, nói “Phạm Hồng, ta và ngươi cũng không có cừu hận gì, hơn nữa trước đó đã đã thua một lần rồi, là nữ nhân này câu dẫn ta, là nàng để cho ta tới tìm ngươi làm phiện. Hiện tại, ta cùng nàng một đao lưỡng đoạn, chúng ta thế là thanh toán xong, thế nào!”
Long Chiến kỳ thật rất mê luyến thân thể Thiền Tinh, còn rất mới lạ, nhưng mà hắn biết rõ hắn trêu chọc vào người nào, nếu là thật sự bị thế lực kia nhìn vào, tiền đồ của hắn coi như là xong rồi. Thậm chí ma diễm mọi người sẽ vứt bỏ hắn, ngẫm lại người hắn đắc tội, còn chưa giết chết hắn, không cần phải vì một nữ nhân mà thành như vậy.
Thiền Tinh hoàn toàn sửng sốt, nam nhân này mới vừa rồi còn thề son sắt, trong nháy mắt đã biến thành như vậy.
Phạm Hồng khoát khoát tay, Long Chiến như trút được gánh nặng, “Phạm huynh khí độ, nữ nhân này công phu không tệ, ngươi thử xem sẽ biết.”
“Cút!”
Phạm Hồng gầm lên giận dữ, Long Chiến sắc mặt hơi đổi, cười cười vội vàng rời đi.
Di Đạo cười cười, nhìn qua nữ nhân trước mặt, cũng có vài phần tư sắc, nhưng loại mặt hàng này cũng có rất nhiều.
“Ngươi gọi là Thiền Tinh đúng không, quả nhiên là có mắt không nhìn được ngọc tốt, tốt nhất làm cho Phạm lão đệ thoả mãn, nếu không, ha ha. Ha ha.”
Di Đạo cười lớn rời đi, chuyện còn lại hiển nhiên không cần hắn quản.
Đan đạo viện chỉ còn lại Phạm Hồng cùng Thiền Tinh, Thiền Tinh lại biến thành bộ dạng kiều mị nhưng ướt át, nhẹ nhàng đè nặng bờ môi, hai tay chăm chú nắm cùng một chỗ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Phạm sư huynh, ta sai rồi, là hắn bắt buộc ta, thật sự, ta là sợ liên lụy tới ngươi, ta biết rõ chúng ta ở chỗ này sinh tồn rất khó.”
Phạm Hồng nhìn qua người trước mắt, người đã từng được hắn coi như nữ thần, hắn đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng, thậm chí ngay cầm tay đều cẩn thận từng li từng tí, như nhặt được chí bảo vậy.
Phạm Hồng muốn cười to, hắn vì nàng bỏ ra nhiều như vậy, thậm chí giúp nàng đến đại nguyên giới, nhưng như vậy thì sao chứ?
Ngẫm lại hắn thật là bị sỉ nhục quá thể, Phạm Hồng nở nụ cười, “Tiểu Tinh, ta làm sao lại giận dữ với ngươi chứ.”
Phạm Hồng dẫn Thiền Tinh vào trong một đan phòng, thô lỗ vạch quần áo của Thiền Tinh ra. Thiền Tinh hơi sững sờ, nhưng mà phi thường phối hợp, “Sư huynh, nhẹ nhàng ôn nhu một chút, người ta...”
Phạm Hồng ngơ ngác nhìn qua Thiền Tinh mà hắn đã từng coi như tiên nữ, nhưng bây giờ lại giống như một dâm nữ, hắn là muốn báo thù, nhưng mà Thiền Tinh lúc trước đã chết rồi. Trước mắt hắn bây giờ chỉ là một nữ nhân dơ bẩn mà thôi, không phải Thiền Tinh ở trong mộng của hắn.
Cầm mảnh nhỏ quần áo trong tay nhưng Phạm Hồng nhàn nhạt nhìn qua Thiền Tinh, “Ta rốt cuộc cũng thấy rõ ngươi.”
Thiền Tinh vẫn còn bày biện ra một tư thế mà nàng cho rằng sẽ khiến nam nhân đại phát thú tính. Long Chiến đã không cần phải nàng, nàng cũng chỉ có thể bắt lấy Phạm Hồng, huống chi hiện tại xem ra Phạm Hồng lại thăng chức rất nhanh rồi, ngay Long Chiến cũng phải sợ hắn, nghe vậy lúc này mới ngẩng đầu, thấy được ánh mắt của Phạm Hồng.
Phạm Hồng trong ánh mắt không có chút mâu thuẫn nào nữa, “Vương Mãnh nói rất đúng, không có ta, là tổn thất của ngươi.”
Phạm Hồng đi nhanh chóng rời đi, trong khoảnh khắc hắn bước ra khỏi cửa, hắn bỗng nhiên cảm thấy trong lòng thư thả, từ nay về sau nữ nhân tên gọi Thiền Tinh này cũng không còn một chút quan hệ nào với hắn nữa. Hiện tại hắn nghĩ muốn uống một chầu cho đã, say một hồi, Vương Mãnh đâu rồi, người này chạy đi đâu chứ.
Thiền Tinh không nghĩ tới Phạm Hồng vậy mà sẽ bỏ đi, vậy mà sẽ bỏ quan thân thể xinh đẹp của nàng, ánh mắt nàng vô cùng oán độc nhìn về phía cửa ra vào, chậm rãi nhặt lên y phục của mình. Nàng không thể tin người đã từng coi nàng như một nữ thần hiện giờ lại có thể vứt bỏ nàng đi như vậy.
“Phạm Hồng... còn có Vương Mãnh kia nữa, chuyện này không thể bỏ qua đơn giản như vậy được, ta sẽ làm cho các ngươi...”
Bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, Thiền Tinh đột nhiên cảm giác được có chút lạnh, sau đó là suy yếu, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Một thân ảnh màu tím nhạt chậm rãi xuất hiện, nếu vừa rồi Phạm Hồng không có bỏ đi, nơi này sẽ có hai thi thể, hắn là một trong số đó.
Một cái búng tay thanh thúy, Thiền Tinh thân thể bị ngọn lửa màu trắng vây quanh, trong nháy mắt hóa thành tro tàn, trên mặt đất chỉ lưu lại một vòng tinh hoàn không thể phá vỡ, nhấp nhô vài vòng mới bất lực ngừng lại.
Bất luận ở nơi nào cũng có người có đặc quyền...
Phạm Hồng say khướt một trận ở Đăng Tiên Lâu, về phần có biến thành kẻ nghèo hàn hay không hắn chưa từng nghĩ qua.
Khi ở Hải hoàng tiểu thiên giới không thể ra tay quả thật có chút đáng tiếc, nói thật ra chiến đấu cùng một chỗ với đám người Yên Vũ Nguyệt cảm giác rất không tồi. Vương Mãnh rất ưa thích cũng rất khát vọng được chiến đấu như vậy, chỉ có điều Yên Vũ Nguyệt chỉ là cho hắn một cơ hội trả lại cái nhân tình này thôi, ngay cả cơ hội chiến đấu cũng không cho hắn. Hơn nữa Vương Mãnh là thánh đường đệ tử, đối với gia nhập trận doanh gì cũng không có một chút hứng thú nào cả.
Tiến vào trong tâm thần, Vương Mãnh theo thường lệ cùng Mạc Sơn luận bàn một hồi, rất rõ ràng, cùng là vòng cung kiếm pháp, Vương Mãnh đã không thua thảm hại như trước nữa rồi. Vương Mãnh cũng biết dùng cùng một chiêu thức mà muốn chiến thắng thần cách cơ hồ là không thể nào, thần cách thi triển ra kiếm pháp, không đơn thuần là kiếm pháp, lại càng là tuần hoàn pháp tắc chi lực. Nói đơn giản, cùng trong một tình huống, khó giải, trừ phi mình cũng có thể đến được cảnh giới tương đồng, lúc này thắng bại sẽ được quyết định bởi nhân tốt khác.
Vương Mãnh cũng không có để tâm vào những chuyện vụn vặt trên vòng cung kiếm pháp, hiện tại đúng là thời điểm tu hành hai đường vòng cung kiếm pháp.
Tĩnh thất của hắn chủ yếu là dùng để tu luyện công pháp, hoặc là tự hỏi pháp thuật, về phần tu hành, tại tu chân học viện có nhiều nơi tu luyện, hơn nữa phân phối phi thường kỹ càng, cũng không có nơi chuyên môn luận bàn, đây là điều mà trong môn phái không có.
Giống như kiếm tu, có pháp trận chuyên môn khảo thí uy lực của kiếm khí, phù tu cũng có trận pháp chuyên môn khảo thí phù tu, thể tu có pháp khí chuyên môn luyện quyền cước phát lực.
Nhưng là Vương Mãnh đã có một đối thủ giỏi như thần cách rồi, ngược lại cũng không có đi qua những nơi này.
Luyện tập hai đường vòng cung kiếm pháp trong chốc lát, Vương Mãnh cảm giác, cảm thấy không phải rất thông thuận, không tìm thấy vấn đề ở nơi nào, thần cách chỉ có thể che dấu, cũng không thể trao đổi, càng không thể chỉ bảo cho hắn, vẫn là phải dựa vào chính mình.
Vương Mãnh rời khỏi tâm hải, hắn cần đổi lại mạch suy nghĩ, thông qua chiến đấu làm cho đầu óc của mình thanh tỉnh thanh tỉnh.
Mở tinh hoàn ra, vừa mới chuẩn bị tiến vào không gian chiến đấu, lại phát hiện ra có vài tin tức truyền tới.
Người thứ nhất bắn tin tới chính là Phạm Hồng, bạn thân này rõ ràng đã uống say khướt, thấy Vương Mãnh liền liên miên cằn nhằn một hồi. Hắn và Thiền Tinh thật sự nhất đao lưỡng đoạn rồi, thanh xuân của hắn, mối tình đầu của hắn, đã muốn kết thúc rồi, hắn quyết định tỉnh táo lại, để cho những người xem thường hắn trước kia phải hối hận!
Vương Mãnh cười lắc đầu, kỳ thật tu luyện không phải vì người khác, là vì chính mình, nhưng mà tính cách mỗi người đều khác nhau. Phạm Hồng có thể có biến hóa như vậy cũng rất tốt.
Tiếp theo là tin tức của Ninh Chí Viễn, nhìn qua ảnh hưởng của Ninh Chí Viễn, cũng không biết có phải là do cảm giác của mình sai lầm hay không mà Vương Mãnh cứ có cảm giác Ninh sư huynh sau khi đến đại nguyên giới càng trở nên càng thêm bảo thủ rồi, thiếu đi khí độ mạnh mẽ như trước... giống như là đã già hơn rất nhiều.
“Vương Mãnh, chỉ còn tầm một tháng nữa thì đánh giá học viên mới bắt đầu rồi, chuẩn bị tốt một chút, chuyện này đối với chúng ta rất trọng yếu.”
Nói như thế nào đây, Vương Mãnh cảm thấy Ninh Chí Viễn ở Thánh Đường thế nào thì không nói, nhưng đến đại nguyên giới kỳ thật rất có phong phạm của đại sư huynh, năng lực dù có hạn, nhưng những gì cần nhắc nhở hắn sẽ nhắc nhở.
“Vương Mãnh, mọi người đối với năng lực của ngươi rất tán thành, có hứng thú tham gia một số nhiệm vụ nữa không.”
Là Yên Vũ Nguyệt.
Vương Mãnh quả thật có chút ngoài ý muốn, Vương Mãnh mặc dù không coi nhẹ bản thân mình, nhưng cũng không có cuồng vọng tự đại đến mức cho rằng thiếu chính mình thì không được. Lần trước xem biểu hiện của đám người Lữ Bất Hối, Vương Mãnh chỉ biết Long Vương trận doanh lực lượng thực sâu không lường được, nói là thành viên mới, nói trắng ra đều là nhân viên vòng ngoài, nhưng đệ tử hạch tâm kia càng sâu không thể lường được.
Yên Vũ Nguyệt tuy rằng mời rồi, nhưng Vương Mãnh cảm thấy chỉ là khách sáo.
“Vương Mãnh, để cho Phạm Hồng nghỉ ngơi một chút, hai người các ngươi về sau thay phiên nhau tới trực nha.”
Dĩ nhiên là Di Đạo,... chưởng viện đại nhân gần đây làm sao vậy, sao lại khiêm tốn như vậy chứ, không có chuyện gì mà tự nhiên ân cần thì không phải gian xảo tức là đạo chích. Nhưng mà Vương Mãnh thật nghĩ không ra chính mình có đồ gì chứ, tám phần là muốn lấy cái gì đó có lợi từ chỗ Phạm Hồng rồi.
Không thể tưởng được hắn ở tại đại nguyên giới này đã hơn một năm rồi, hắn cũng có người quan tâm, kỳ thực rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.