Thánh Đường

Chương 82: Lôi Quang đại luyện võ




Thực là, con mẹ nó còn hơn cả thấy cực phẩm linh thạch nữa.
Tứ phẩm đan hỏa, ngất à, mới được bao lâu chứ, có hai tháng thôi mà???
Tiểu tử này nguyên lực còn chưa tới mười lăm tầng, lại có thể tu ra tứ phẩm đan hỏa. Lịch sử mấy trăm năm của Thánh Đường còn chưa từng xuất hiện qua người như vậy.
Thiên tài, không phải, dùng chữ thiên tài cũng không thể xứng đôi với hắn.
Vương Mãnh nhìn lại Chu Phong, vội vàng nâng bình rượu đưa vào trong lòng, cất giấu nói: “Ta uống hết rồi, ngươi đoạt lại cũng vô tác dụng mà thôi. Trình độ hiện giờ của ngươi, thông qua được rồi. Lại nói, chúng ta là nam nhân, làm sao có thể chấp nhặt với nữ nhân chứ?”
Chu Phong chà xát mặt, điều chỉnh vẻ mặt cứng ngắc của mình nói: “Ngươi ăn trước đi, ta ra bên ngoài một chút.”
Chu trưởng lão đóng cửa lại, tới nhà vệ sinh cách đó không xa, hung hăng nắm chặt lấy nắm tay của mình: “A a a a a!”
Hò hét không tiếng động, Chu Phong mặt đỏ lên, Chu trưởng lão cũng có chút giống như thiếu niên phát cuồng vậy. Lư Vận bà nương kia tự cho rằng mình nhặt được bảo vật, nhưng so với chính mình mà nói, đó chỉ là hàng hóa vỉa hè mà thôi.
Chu Phong biết tiểu tử này cũng khó đối phó, tuyệt đối không thể làm cho hắn tự mãn, cho nên cố gắng bình thản. Nhưng mà hắn bị nghẹn khuất quá lớn, phải dùng công phu, sảng khoái một hồi mới tập trung bình tĩnh lại được.
Sau khi trở về, Vương Mãnh nói câu đầu tiên là: “Lão Chu, ngươi có phải bị táo bón hay không? Thân là đan tu, phải điều trị cho mình một chút.”
Chu Phong thiếu chút nữa bị nghẹn chết, tiểu tử này thật là ác độc, ăn uống của mình còn châm chọc mình nữa.
“Khụ, khụ, ngươi đều luyện đan gì vậy, ở đâu rồi?”
“Đưa Lôi Quang các, tham gia hội Bách Bảo đường. Lôi Quang đường hiện tại mỗi người tham dự, yên tâm, cho dù là người khác tới nhìn, cũng không làm mất mặt của ngươi.”
“Ô, ngươi xác định là đan dược đã được luyện thành?”
“Không sai lắm, dù sao cũng là dựa theo yêu cầu trên trúc giản của ngươi. Đều phù hợp tiêu chuẩn, có một chút là của Thánh Đường chúng ta, còn có một vài đan phương là do tiền bối lúc trước bắt ta ghi nhớ. Dù sao ta muốn làm cái gì thì làm, ta cũng không phải là đan tu, trọng ở tham dự thôi.”
Vương Mãnh tâm tính vô cùng “đoan chính.”
“Ha ha, tốt lắm, tốt lắm, tuy rằng ngươi chỉ tùy ý tham gia đan tu, nhưng trong thời gian ngắn này cũng không lơi lỏng chút nào, đây là thưởng cho ngươi.”
Chu Phong lấy một cái dương chi bình tràn đầy nguyên lực dưa thừa bên trong túi càn không của mình.
Vương Mãnh lập tức ánh mắt phát quang, rượu ngon, thứ nhất phải nhìn nguyên liệu, thứ hai phải nhìn năm tuổi. Bình thường cái gọi là rượu ngon nhiều nhất là rượu ngon của phàm nhân. Nhưng bình rượu trước mắt này khác biệt rất lớn, chỉ sợ là dùng linh quả sản xuất ra, giá trị xa xỉ à.

Chu Phong lui ra phía sau một bước: “Tiểu tử này rượu cũng không phải đưa không cho ngươi. Quỳnh Tương Ngọc Lũ thuần, đây là chúng ta chuẩn bị chuyên cung cấp cho Kiếm Thần. Ta hao chút tâm tư mới làm ra được đấy, lần này trên hội Bách Bảo Đường, bà nương Lư Vận kia khẳng định sẽ tìm ta. Tới lúc đó ngươi phải ra thi đấu, không được trốn mất.”
Vương Mãnh đoạt lại cái bình nói: “Yên tâm đi, Vương Mãnh ta khi nào thì trốn tránh chứ. Tuy nhiên… ta chỉ quản xuất lực, còn cái khác là mặc kệ.”
Nói xong vội vàng như đang chạy vậy, đây chính là thứ tốt.
Loại linh quả để sản xuất rượu này theo một trình độ nào đó cũng không khác linh thạch là mấy. Nhưng ý nghĩa thì hoàn toàn khác nhau, giá trị cực kỳ xa xỉ, mấu chốt nhất chính là rất khó tìm được.
Điểm này Chu Phong quả thực không có quá khoa trương, Quỳnh Tương Ngọc Lũ Thuần này là của một vị sư tổ sản xuất tặng cho kiếm thần. Ngẫu nhiên vài vị trưởng lão ưu tú cũng được thưởng cho một chút.
Chu Phong cũng hạ đủ tiền vốn rồi, một chút rượu để dẫn dắt Vương Mãnh “sa đọa” , hắn cũng không tin kiếm tu có thể so sánh được?
Khác với tâm tình của Chu Phong, Lôi Đình những ngày gần đây càng khổ. Ma Tâm Tông và Bá Thiên Đường mấy ngày gần đây giống như nổi điên vậy. Đại khái nội dung lão cũng rõ một chút, là nhằm vào thế hệ trẻ tuổi, cho nên lần này hội Bách Bảo đường, các sư huynh đệ đều phải chú ý tình huống một chút, cổ vũ cho đám đệ tử.
Nhưng …vừa nghĩ tới đám tiểu tử không chịu tranh hơn thua ở Lôi Quang Đường, còn có sắc mặt của tiểu tử Ngô Pháp Thiên, Lôi Đình tức tới không biết phải làm gì.
Chỉ có thể dùng bế quan để trốn qua ải mà thôi, nhưng tâm tình như thế này thì bế quan cái khỉ gì, không phải tìm tẩu hỏa nhập ma sao?
Mặc kệ nói như thế nào, mình cũng đi ra từ Lôi Quang đường, đánh gãy xương thì vẫn còn gân. Lại nói Lôi Quang đường xuống dốc cũng tại bản thân hắn, không dạy tốt đệ tử.
Cho nên danh là bế quan, nhưng Lôi Đình lại vụng trộm chạy tới.
Tình huống ở Lôi Quang đường quả thực khiến cho tổ sư như lão hơi xấu hổ. Quả thực bọn nhỏ này trình độ kém như vậy, nhưng mỗi người còn cố gắng, nếu trước kia mình dụng tâm nhiều một chút, ít nhất thì thể tu cũng không biết thành thế này.

Lôi Đình cũng có chút cảm thán, năm đó khi vừa mới bắt đầu tu hành hắn cũng dựa vào một lòng nhiệt huyết, dám đấu dám đánh. Lại nói hắn may mắn gặp được vị ân nhân kia, nếu không đã sớm chôn cốt rồi, càng không thể có được Lôi Đình hiện tại. Chỉ có điều sau khi mình làm tổ sư dường như đã quên mất chuyện năm xưa rồi.
Đối với Lôi Đình mà nói, cái gì mà đan, kiếm, cung cũng không để trong lòng, lão chỉ quan tâm tới thể tu. Duy nhất hứng thú chính là rèn vũ khí, nhưng nhiều năm rồi cũng không có ra tay.
Rèn vũ khí cũng có cực hạn, tới thể tu cao nhất rồi, muốn rèn ra binh khí đã không còn quan hệ với nguyên lực nữa, mấu chốt là cảnh giới.
Cảnh của ngươi cao bao nhiêu, có thể rèn ra vũ khí tốt bấy nhiêu. Lôi Đình từ khi đạt thành tiểu viên mãn, cảnh đã bất động rồi. Cho nên như thế nào cũng dừng ở trình độ này, nhiều lắm chỉ phát huy được tốt một chút hoặc là phát huy thiếu một chút. Đối với lão mà nói không có gì khác biệt cả.
Thời gian qua những binh khí lạnh đã bị các thể tu chiếm lấy, nghe nói có tổ sư tới, Lôi tổ sư cũng có khả năng tới, mọi người đều muốn rèn binh khí. Nếu chẳng may chính mình có thiên phú, lại trùng hợp được tổ sư phát hiện, chẳng phải là vút bay lên trời sao. Bất kể thế nào mà nói, Lôi tổ sư đều là người một nhà, cũng không có khả năng giúp đỡ người bên ngoài nha.
Cho nên lượng khoáng thạch gần đây của Lôi Quang Đường cần rất nhiều. Vốn tưởng rằng đệ tử Lôi Quang Đường đều rất nghèo, kỳ thực đệ tử Lôi Quang đường đều tự sống, trên cơ bản đều có tích tụ cả, hơn nữa trình độ chịu khổ chịu cực nhọc hơn người khác nhiều lắm. Thánh Đường có được mỏ khoáng của mình, đào quặng cái loại này những đệ tửu khác không tới vạn bất đắc dĩ là không đi làm, chỉ có đệ tử Lôi Quang đường nguyện ý làm.
Cái gì mà nhiệm vụ hay không phải nhiệm vụ, nhất là thể tu, có thể nộp nên đổi điểm cống hiến cho Thánh Đường, còn có thể mua được giảm giá còn tám phần, cớ sao không làm.
Cửa hàng binh khí cũng rầm rầm vang vọng, lửa nóng tận trời, chỉ có điều Lôi Đình vừa nhìn sắc mặt ngày càng đen.
“Ngươi là luyện đao hay sao, dao thái rau còn tốt hơn!” Lôi Đình thực sự không nhìn được, đây nào phải là rèn, quả thực là phá hoại. Không xem không biết, nhưng vừa xem thì thực bị dọa nhảy dựng lên rồi, Lôi Quang Đường đã bị biến thành bộ dạng phế thế này rồi. Thằng nhóc Vương Bạc Đương làm cái gì không biết.
“Lão sư huynh, ngươi biết cái gì, đao chính là khí phách, uy phong!”
“Ai nói cho ngươi!” Lôi Đình khó có được cơ hội lên mặt dạy đời một phen.
“Đứng sang một bên chơi đi, chúng ta đều vội cả.”
Chỉ tiếc tất cả mọi người đều cao hứng, hoàn toàn không để ý tới gì cả.
Trong phân đường, tuổi quá lớn bình thường đều ra bên ngoài lăn lộn rồi, hoặc là dưỡng lão bên trong Thánh Đường hoặc kiêm chức, tất cả đều rất tự do.
Lôi Đình chút nữa thì ngã, thở dài, mình thật là thất bại.
Đi dạo một vòng, chỉ có thể nói nhiệt tình có thừa, nhưng trình độ…mục nát tới cặn bã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.