Gần đây mọi người nghe nói, Thanh Hoa Đế quân xưa nay không thường để ý việc đời hình như bắt đầu sốt sắng quan tâm chính sự, nghe đâu tần
suất Phán quan Địa phủ lên báo cáo công tác từ một tháng một lần đã biến thành một tháng ba lần, nhưng mà mỗi lần đến nơi, tất không thể thiếu
chuyện bị ăn đòn. Mọi người vốn còn tương đối thương hại vị Phán quan
phải ăn gậy hàng ngày này, nhưng tới lúc chân chính gặp mặt vị Phán quan ấy, toàn bộ sự thương hại đều tan thành mây khói.
Mặc dù bị ăn gậy thật, nhưng Quân Tử Thiều vẫn cảm thấy rất vui vẻ
như cũ. Nàng nói với đám tiểu tiên lần trước đến vây xem, nàng cho rằng, mấy gậy này thực ra nàng ăn cực kỳ có lời, suy cho cùng, trong quá
trình được theo đuổi Thần hậu ắt sẽ nảy sinh một loại trạng thái tâm lý
mâu thuẫn, nàng càng bị đánh đập tàn nhẫn, chứng minh nàng càng có hy
vọng. Ví dụ như, thời gian đầu, nàng chỉ sờ sờ bàn tay nhỏ của Thanh
Hoa, thông thường sẽ bị đánh hai mươi đại bản; mà hiện tại, nàng vừa mới leo lên trình độ ngẫu nhiên vỗ vỗ mông Thanh Hoa thì đã lập tức thăng
cấp thành năm mươi đại bản; nếu khi nào nàng có thể bị Thanh Hoa đánh
hai trăm đại bản một ngày, vậy thì nàng đã đạt được công đức viên mãn
rồi.
Ôm lấy cái quan niệm như thế, vị Phán quan ấy mỗi lần đều là gió xuân phơi phới mà đến, sau đó lại bưng mông gió xuân phơi phới mà đi. Chuyện này cứ thế trải qua mấy chục năm, loại tình nghĩa ấy, chẳng những cảm
động chính bản thân Quân Tử Thiều mà còn cảm động cả chúng tiên trên
trời, chỉ có cái vị đang ngồi ngay ngắn trong Thái Hòa cung kia, y như
cũ nên đập liền đập, nên đánh liền đánh, tuyệt không lưu nửa điểm tình
cảm.
Lần này Quân Tử Thiều lên thiên đình báo cáo công tác như cũ, nàng ở
một bên cung kính mà nói, Thanh Hoa ngồi phía trên trầm mặc mà nghe.
Nhắc tới việc này, Quân Tử Thiều theo đuổi Thanh Hoa theo đuổi đến mức
hoang đường, nhưng trong công tác thuộc chức vụ của mình, xưa nay lại
không hề chậm trễ. Sau khi nói xong, bởi vì khó có được một lần Quân Tử
Thiều không động tay động chân, Thanh Hoa thấy gương mặt của nàng có vẻ
mệt mỏi, liền đại phát từ bi một phen, chỉ chỗ ngồi bên cạnh, cho phép
Quân Tử Thiều ngồi xuống.
Quân Tử Thiều ngồi vào bên cạnh Thanh Hoa, sau đó không nói thêm câu
nào nữa. Bàn tay của Thanh Hoa đặt trên tay ghế, cách Quân Tử Thiều
không quá ba tấc, nhưng lại là lần đầu tiên Quân Tử Thiều không có đến
sờ sờ một cái.
Lúc trước Quân Tử Thiều giữ lễ đã khiến tiên thị của Thanh Hoa mở
rộng tầm mắt, giờ khắc này Quân Tử Thiều lại giữ lễ, dù là Thanh Hoa
luôn luôn lãnh đạm trầm ổn cũng cảm thấy kì lạ, không nhịn được hỏi một
câu: “Gặp phải chuyện gì sao?”
“A?” Quân Tử Thiều vẫn còn phát ngốc bỗng nhiên hồi phục tinh thần,
kinh ngạc nhìn sang Thanh Hoa đang hờ hững ngồi ở một bên: “Chàng hỏi
ta?!!”
Thanh Hoa gật gật đầu, chêm thêm một câu: “Bằng không thì còn ai?”
“Thần hậu quả nhiên khéo hiểu lòng người!” Hai tay Quân Tử Thiều nắm
chặt tay Thanh Hoa, kích động đầy mặt nói: “Kỳ thực ta đang có một số
việc muốn thỉnh giáo Thần hậu, Thần hậu lại tự mình hiểu rõ rồi!”
“Chuyện gì?” Thanh Hoa lẳng lặng nhìn bàn tay nàng nắm chặt tay hắn,
sắc mặt hoàn toàn bình đạm. Quân Tử Thiều lập tức dính lên cọ cọ, lấy
lòng nói: “Thần hậu giúp ta thay một người sửa đổi thiên mệnh một chút
nha. Chỉ là một phàm nhân thôi, đơn giản lắm.”
Thanh Hoa không nói lời nào, hắn lẳng lặng nhìn nàng, nữ tử với đôi
mắt đen như mực, bộ dạng lười biếng, rõ ràng là dung nhan không giống
nhau, thần thái không giống nhau, nhưng vẫn sẽ khiến hắn nhớ tới người
kia vạn năm về trước.
Chính là vì hoài niệm, nên mới cho phép nàng phóng túng.
Nhưng cũng chính vì khoan nhượng sự phóng túng tùy tiện của nàng, nên hắn mới không trực tiếp giáng chức nàng, mà là nói cho nàng hay: “Thiên đạo tự có luân hồi, ngươi thân là Phán quan, không thể can dự thiên
mệnh luân hồi.”
Hắn nói với vẻ thản nhiên, nữ tử lại hơi ngẩn người, sau chốc lát,
nàng nắm tay hắn, hỏi: “Nếu người kia, là hảo hữu tri kỷ của chàng thì
sao?”
Thanh Hoa trở nên trầm mặc, trong mắt lộ ra những mảnh rời rạc, không thể phân biệt được ánh mắt ấy rốt cuộc là loại tâm tình gì. Sau một hồi lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Cái gọi là thiên đạo, tức là số mệnh
không thể thay đổi. Ngươi không hiểu sao?”
Nghe lời này xong, Quân Tử Thiều nhếch khóe môi, trên mặt lộ ra ý cười trào phúng.
“Đế quân,” đây là lần đầu tiên nàng gọi hắn như vậy, “Chàng hẳn phải
biết, Vô Phương giới chưa từng có thiên đạo. Nếu đặt Đế quân vào Vô
Phương giới, chính là vào loại nam tử nhu nhược nhất!”
Nghe câu nói của nàng, Thanh Hoa chỉ yên lặng nhìn mắt nàng một cách
chăm chú, gương mặt hoàn toàn trầm tĩnh, ánh mắt phẳng lặng tịch mịch
như đã chết.
Tiếp lời cho câu nói ấy, hắn lại bảo: “Tuy không thể thay đổi, nhưng
vẫn có thể đến nhân gian gặp mặt một lần, xem xem có thể có cơ hội xoay
chuyển hay không.”
Đây rõ ràng là lời nói không thể ngờ đến, trong mắt Quân Tử Thiều lộ
ra vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ trong khoảnh khắc liền chuyển sang bộ dáng
đầy vui mừng, nàng đứng dậy, khom lưng làm tư thế “thỉnh” rồi nói: “Chỉ
làm phiền Thần hậu đi một lần mà thôi.”
Hai người đằng vân giá vũ, thay quần áo xong liền đến nhân gian.
Ở nhân gian hiện đang là tết Trung Nguyên, người người nhà nhà đều đổ ra đường chạy nhảy khắp nơi, sau lại đến bên bờ sông để thả hà đăng.
Hai người đều đổi nam trang và biến thành dung mạo bình thường, tản bộ
trong dòng người ngược xuôi.
“Vô Phương giới chúng ta cũng có tết Trung Nguyên.” Quân Tử Thiều đột nhiên mở miệng, trong mắt lộ ra vẻ hoài niệm: “Trước kia Vô Phương giới thiếu thốn tài nguyên, sinh hoạt gian khổ, một số bộ tộc cường hãn nhân cơ hội tập kích những bộ tộc nhỏ yếu để giành giật thức ăn, trong giới
hỗn loạn không yên, mặc dù là Thần tộc cao quý, nhưng sống còn bi thảm
hơn so với con người.”
“Khi ấy ta vẫn còn là một tên tiểu tướng dưới tay Thiên Đức Thần
quân, đi theo Thiên Đức Thần quân nam chinh bắc thảo. Thần quân coi
trọng đạo đức, rất có uy danh, sau khi ta thăng chức bèn theo hầu hắn,
hắn thường nói với ta, nguyện vọng của hắn chỉ là thống nhất Vô Phương,
thay đổi cái gọi là thiên mệnh này. Nhưng sau đó, Thần quân vừa mới
thống nhất Vô Phương chưa được bao lâu liền quy tiên rồi.”
“Đế quân có biết được đó là cảm giác gì không?!” Thần sắc Quân Tử
Thiều bỗng trở nên khắc nghiệt, gương mặt mang theo vài phần lạnh lẽo:
“Khổ tâm kinh doanh, khổ tâm mưu tính, để rồi cuối cùng cũng không chống nổi mệnh trời. Tất cả giấc mơ và nhiệt huyết, đều vì cái gọi là thiên
mệnh mà đổ sông đổ biển. Khi Thần quân mất, ta vẫn luôn ở bên cạnh, lời
cuối cùng Thần quân nói với ta là, ‘ta không cam tâm’.”
“Đế quân,” nói đến đây, hai người đã tới trước một tòa phủ đệ, đây là một gian trạch viện được ngự ban, không tính là phú lệ đường hoàng,
cũng không tính là quá mức nhỏ hẹp. Quân Tử Thiều thở dài một tiếng,
chậm rãi nói: “Cái gọi là thiên mệnh, chẳng lẽ thật sự không thể làm
trái sao?”
Thanh Hoa đứng bên cạnh Quân Tử Thiều, ngửa đầu, qua hồi lâu mới chầm chậm nói: “Tử Thiều, những năm gần đây, nàng sống có tốt không?”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng như thế, nhưng phảng phất như đang
hỏi một cố nhân đã li tán nhiều năm. Quân Tử Thiều hơi sững sờ, sau giây lát, nàng lại bắt đầu cười khẽ: “Không quan trọng tốt hay không tốt,
cũng không quan trọng tồi hay không tồi, chỉ vậy mà thôi.”