Càng gần sinh thần thứ năm trăm, ta càng tâm thần bất định - Vậy là đã sắp thành niên rồi cơ à...
Thanh Di nói sinh thần lần này sẽ làm lớn một chút, mời tất cả người ở Thanh Khâu tới dự.
Hôm đó, ta vui vẻ chạy tới đưa thiệp mời cho Cửu Nhan, lại thấy gian nhà của chàng đóng chặt cửa.
Lại không ở nhà sao?
Ta bước lên, gõ cửa gọi:
- Cửu Nhan? Tuyết Lạc?
Kẽo kẹt...
Cánh cửa mở ra, Tuyết Lạc đứng trước mặt ta, vẻ mặt có chút kỳ quái, con mắt chằm chằm nhìn ta, không có bất kỳ biểu tình gì.
- Tuyết Lạc...Sư phụ muội có ở đây không?
Nàng khẽ ngẩng đầu, hai mắt đột nhiên nhuốm màu đỏ thẫm. Ta bị dọa phải lui về sau mấy bước:
- Tuyết Lạc. - Ta thử gọi tên nàng, - Muội sao thế?
- A Ly! Tránh ra! - Phía sau truyền tới giọng nói căng thẳng của Cửu Nhan. Ta quay đầu theo bản năng, chợt cảm thấy tay trái nhói đau.
Tuyết Lạc há to miệng, cắn mạnh lên tay ta. Bởi vì đau đớn, ta giơ tay phải lên, đánh xuống một chưởng, khiến cho Tuyết Lạc bay ra một khoảng.
- Tuyết Lạc! - Cửu Nhan vội vã chạy lại ôm lấy Tuyết Lạc đã nằm yên không nhúc nhích.
- Con...con không cố ý. Muội ấy đột nhiên cắn con, con chỉ là...
Cửu Nhan không thèm nhìn ta, ôm Tuyết Lạc bước vội vào phòng.
Ta đứng lặng tại chỗ, nhìn cánh cửa kia đóng sập trước mắt. Cửu Nhan...chàng tức giận ư?
Ta đặt thiệp mời trước cửa phòng chàng.
Cửu Nhan, nửa tháng nữa là tới sinh nhật ta rồi!
Tay trái của ta bị cắn tới da bong thịt tróc, máu tươi chảy dọc ngón tay, tí tách rơi xuống mặt đất, tạo thành vô vàng đóa hoa đỏ rực, một luồng khí đen không thể thấy len lỏi qua vết thương, chui vào cơ thể ta...
....
Sau ngày hôm đó, ta không gặp lại Cửu Nhan nữa.
Ngay cả sinh thần năm trăm tuổi của ta, Cửu Nhan cũng không tới.
Khoảnh khắc ta biến thành hồ tiên đẹp nhất Thanh Khâu, Cửu Nhan lại không phải người đầu tiên nhìn thấy.
Trong tấm gương, ta eo nhỏ chân thon, có lồi có lõm, mi tâm có tiên ngấn đỏ rực như lửa, càng khiến khuôn mặt ta trở nên kiều mỵ.
Sinh thần lần này của ta vô cùng nào nhiệt, người tới không sao đếm xuể. Tiểu công chúa của Thanh Khâu trưởng thành, các môn các phái đều cử người tới chúc. Thanh Di tươi cười tiếp đãi khách khứa. Trước đó, cô cô đã nói với ta, chỉ cần ta trưởng thành, nhất định sẽ trở thành nàng dâu quý báu trong mắt kẻ khác. Bởi thế, những người tới đây hôm nay e rằng đều có ý đó.
Quả nhiên, hai vợ chồng Long Vương cũng có tới, đi cùng bọn họ chính là Bạch Vũ kia. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy diện mạo thật của Bạch Vũ, tuy là vẫn hơi non nớt, nhưng vừa nhìn đã biết là một mỹ nam. Bạch Vũ vừa nhìn thấy ta đã đỏ bừng mặt, ngay đến mẹ hắn cũng hai mắt sáng rực, một đường đi tới, kéo ta sang một bên trò chuyện:
- Nguyệt Dao quả nhiên xinh đẹp, nếu như ta có thể có một đứa con dâu như con, chắc chắn sẽ vui sướng tới nỗi không ngủ được.
Thanh Di đứng một bên cười nói:
- Để Bạch phu nhân chê cười rồi.
Bên kia, Bạch Vũ nhìn ta đến ngẩn người. Nghĩ tới dịp dạo chơi nhân gian khi trước cùng hắn, ta đối với hắn rất có hảo cảm, cho nên lúc này mới mỉm cười một cái. Sau khi đứa nhỏ kia nhìn thấy ta cười thì ngây ngẩn hồi lâu, sau đó ngượng ngùng cúi đầu, rồi lại len lén đưa mắt nhìn ta.
Haizzz....Chỉ trách sức quyến rũ của ta quá lớn mà thôi!
Trong yến hội, tất cả mọi người đều rất nhiệt tình, hết giỏ quà này tới giỏ quà khác được đưa tới trước mặt ta. Trên mặt ta trước sau treo một nụ cười xán lạn, đối với ai cũng lễ phép mỉm cười. Thế nhưng, trong lòng ta cảm thấy cực kỳ mất mát, bởi cho tới một khắc cuối cùng của yến hôi, người ta muốn gặp nhất vẫn không tới.
Hôm nay là sinh thần, cũng là ngày quan trọng nhất của A Ly... Cửu Nhan, vì sao chàng lại không đến?
...
Đêm đó, ta trằn trọc trên giường, không sao đi vào giấc ngủ. Nhớ tới “kế hoạch to lớn” kia, ta từ trên giường ngồi bật dậy.
....Chờ tới sinh thần năm trăm tuổi, nhất định ta sẽ nói với Cửu Nhan, nói cho chàng biết, hồ tiên đẹp nhất Thanh Khâu - A Ly - vừa ý chàng....
Ta mặc bộ váy màu hồng nhạt đẹp nhất của mình, vẽ mày to môi rồi mới cưỡi mây đến chỗ ở của Cửu Nhan.
Ta gõ cửa vài tiếng, Cửu Nhan đã bước ra, sắc mặt chàng có chút tiều tụy.
Khi chàng nhìn thấy ta thì hơi ngẩn người, sau đó nói:
- A Ly đã trưởng thành rồi. Mấy ngày nay vi sư qua bận rộn, cho nên...
- Không sao. - Ta cười nói, - Cửu Nhan, A Ly có xinh đẹp không?
- A Ly rất xinh đẹp. - Cửu Nhan đáp lời ta bằng một giọng vô cùng cưng chiều, hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ.
- Cửu Nhan có thích ta không? - Ta nhìn chàng, si ngốc mà nhìn chàng.
- Thích.
Nghe được chữ này, ta vui vẻ không sao kể siết:
- Cửu Nhan, ta cũng thích Cửu Nhan. Cửu Nhan cưới ta có được không?
Nghe đến đây, Cửu Nhan chậm rãi thu lại nét cười trên môi:
- A Ly, ta là sư phụ của con.
- Không sao hết, chẳng phải có rất nhiều cặp phu thê trước lúc lấy nhau cũng có quan hệ sư đồ sao? - Ta vươn tay muốn kéo ống tay áo chàng, lại bị chàng nhanh nhẹn tránh qua một bên.
Hàng mày tinh tế của Cửu Nhan nhíu lại:
- Ta sẽ không cưới con.
- Cửu Nhan... - Ta ngơ ngác nhìn chàng, - Không phải chàng đã nói thích ta sao?
- Đó chỉ là tình nghĩa sư đồ mà thôi. - Chàng nói, giọng lạnh lùng hơn bao giờ hết.
Trong đầu ta chợt hiện lên hình ảnh chàng ôm Tuyết Lạc rời đi, bỏ lại mình ta trơ trọi một chỗ. Ta không khống chế được mà cao giọng hỏi:
- Tuyết Lạc đâu? Tuyết Lạc cũng là đồ đệ của chàng, chàng có dám thề sẽ không cưới Tuyết Lạc không?
- Chuyện này không liên quan tới Tuyết Lạc.
- Tại sao lại không liên quan?... Nàng là tỷ tỷ của ta, chẳng phải trước kia chàng từng có hôn ước với tỷ ấy sao?
Cửu Nhan giật mình, sau đó nghiêm mặt nói với ta:
- A Ly đã biết vậy, hẳn cũng hiểu rõ nguyên nhân ta không thể cưới con rồi.
- Nhưng giờ tỷ ấy chỉ là một đứa nhỏ.
- Ta có thể chờ.
Cửu Nhan nói xong thì xoay người, đưa lưng về phía ta.
Ta hoảng hốt nhào tới, ôm chặt lấy chàng từ phía sau:
- Vì sao không phải là ta...
Ngón tay ta bị chàng gỡ ra, nhưng ta vẫn cố chấp ôm chặt lấy chàng:
- Vì sao không phải là ta... - Giọng nói của ta đã có phần nghẹn ngào. Chàng dừng động tác, mặc cho ta ôm. Ta cho rằng sự tình có cơ hội xoay chuyển, mong đợi cọ đầu lên lưng chàng, ngây ngốc đứng yên.
Rất lâu sau đó, Cửu Nhan mới cất tiếng lần nữa:
- A Ly, con vẫn là nên về đi thôi. Sau này cũng đừng tới đây nữa. - Nói rồi, chàng gỡ tay ta ra, đóng sập cửa lớn ngay trước mắt ta.
Một khắc này, khi cánh cửa kia đóng lại, cũng là lúc chàng đẩy ta ra khỏi thế giới của chàng.
Thế giới của chàng không cần có A Ly. Bây giờ không cần, sau này càng không cần...
Nỗi buồn không sao khống chế trào dâng trong lồng ngực, ta cắn môi, để mặc cho nước mắt rơi xuống.
Thanh Di nói ta là mỹ nhân, là mỹ nhân đứng đầu Hồ tộc. Như vậy...có phải khi khóc cũng rất dễ nhìn hay không?
Xinh đẹp như vậy, thích chàng như vậy.
Cửu Nhan, chàng biết có biết bao người muốn cưới ta hay không?
Cửu Nhan, chàng là kẻ có phúc không biết hưởng!
Cửu Nhan, sau này chàng có hối hận hay không...