” Ò ó o o!!” Tiếng gà gáy cất lên như giục giã.
Gà gáy lần thứ ba thì Thượng Quan Tiểu Mai nằm trên giường đột nhiên mở trừng hai mắt.
Đó là mơ a?…. Nhưng … tại sao… mơ mà lại giống hệt như thực vậy?
Thượng Quan tiểu Mai tỉnh lại, tứ chi đau nhức, đầu óc lộn xộn, mắt hoa cả lên. Nàng chẳng kịp suy nghĩ gì, đã thấy trước mắt một tấm màn tơ màu trắng muốt.
Màu trắng. . . . . .
Không đúng, đây không phải là khuê phòng của nàng a!
Thêm nữa, nàng ngửi mùi thơm trong sương phòng này, hoàn toàn khác biệt, không phải mùi hương quen thuộc của nàng.
Mùi hương này, khiến cho người ta thẹn thùng nha. . . . . .
“Ngô. . . . . .” Nàng cắn môi dưới, mùi hương ngọt ngào này làm nàng thấy vô cùng bất an.
Là mơ sao? Nàng hỏi lại lần nữa.
Đáng tiếc, khi Thượng Quan Tiểu Mai vén chăn bước xuống thì nàng mới biết tất cả đều chỉ là tự mình an ủi mình.
Đó không phải là mơ, căn bản chính đêm qua nàng động tình a!!
Nàng mắc cỡ đỏ mặt, vội vội vàng vàng nhặt y phục đêm qua.
Thừa dịp trong phòng không có ai, đợi chút nữa nàng có thể an tĩnh mà rời đi. . . . . .
Bất thình lình, cửa phòng mở toang, dọa nàng sợ hãi vội lùi lại về trong giường. Nàng ôm chặt quần áo, không dám thở mạnh một tiếng, nhìn chằm chằm bóng người qua màn tơ trắng.
Là hắn! Hạ Nhĩ Trúc!
Hắn bưng khay thức ăn đặt lên bàn, liền đó bước tới trước giường.
“Tỉnh rồi hả?” Hạ nhĩ trúc cười khẽ, nhìn thân thể co lại như con tôm của Thượng Quan tiểu Mai.
Nàng mím môi, không muốn trả lời.
Thấy nàng không nói gì, hắn tự mình vén màn tơ bước vào trong, thấy vẻ mặt nàng ủy khuất vô cùng.
“Tại sao không trả lời ta?” Hà Đại thiếu gia ngồi xuống giường, liếc mắt hỏi. [nhướn mày hỏi]
Muốn nàng nói gì? Hừ! Nam nhân không biết xấu hổ kia đã đoạt đi trong sạch của nàng, chẳng lẽ nàng còn phải mở miệng tạ ơn hắn hay sao?
Đáp lại hắn, dĩ nhiên là đôi mắt giận trừng trừng của nàng.
“Thế nào ? Xem nét mặt ngươi, chẳng nhẽ là ta khi dễ ngươi?” Hắn cười cười, đồng thời đưa cho nàng một bộ xiêm y màu xanh ngọc bích mà nàng thích, “Rõ ràng chính là ngươi đêm qua đánh lén ta.”
“Ngươi. . . . . .” Nàng căm hận cắn răng, “Chớ nói.”
“Tại sao muốn ta không nói?” Hắn cười, quan sát nàng nhận lấy xiêm y rồi vội vã mặc lên người.
“Chuyện tối hôm qua là ngoài ý muốn.” Nàng phải thừa dịp nha hoàn còn chưa tới khuê phòng của nàng để trở về, bằng không cả đêm nàng không về tất sẽ có chuyện. Chưa kể chuyện xấu hổ với Hạ Nhĩ Trúc mà truyền ra bên ngoài thì chắc chắn sẽ khiến nàng nhục nhã mà chết mất!!!
“Ngoài ý muốn?” Hai chữ này đưa tới tai của Hạ Nhĩ Trúc xong, ánh mắt hắn đã hiện rõ nét không hài lòng.
“Không phải sao?” Nàng cùng hắn là hai kẻ đối đầu, không thể bảo hắn chịu trách nhiệm với nàng được!
Huống chi. . . . . . Nàng cũng không nói mà!
“Chúng ta có thể thành thân.” Hạ Nhĩ Trúc đưa ra một đề nghị hoàn hảo.
Cưới nàng, là chuyện hắn cầu cả đời này cũng không được.
“Nghĩ khá lắm ha.” Nàng đang đeo đuổi một suy nghĩ khác, trả lời cho qua.
Trong nháy mắt, gương mặt hắn trở nên thập phần thâm sâu.
“Ngươi nói lại lần nữa.” Hắn nhích khóe miệng cười khẽ, trông thoạt nhìn tựa như một con báo hoang, có thể trong phút chốc đem nàng ra ăn sạch sẽ.
Không nghĩ tới hắn sẽ dữ dội như vậy, nàng có chút giật mình nhưng….
Hắn. . . . . . Là tức cái gì?
Nữ nhân nghe thấy nam nhân nguyện ý chịu nhận trách nhiệm, không phải là cũng cảm thấy rất cao hứng hay sao? Nhưng nàng tại sao lại cảm thấy phiền lòng như vậy a?
Nói nhảm! Nàng cùng hắn từ nhỏ đã đối đầu nhau như thù nhân, ngay cả tâm đầu ý hợp một chút cũng không có, hôm nay hắn đột nhiên muốn kết hôn với nàng, còn không phải là bởi vì xảy ra chuyện xấu hổ đó hay sao?!
Nhưng mà nàng không muốn như vậy a, đó là chuyện ngoài ý muốn, lại là chuyện hạnh phúc cả đời, huống chi, nàng cũng còn không biết người hắn yêu rốt cuộc là người nào. . . . . .
Nàng không muốn làm vật thay thế, giống như muội muội Thượng Quan Tiểu Điệp bị thay thế tân nương.
“Ngươi không cảm thấy. . . . . . Chúng ta đột nhiên trở thành phu thê có chút kỳ quái hay sao?” Nàng trốn tránh mắt mắt âm u của hắn, nói, “Cho nên ngươi không cần vì chút chuyện nhỏ này mà ủy khuất cưới ta.”
Hắn không mở miệng, trầm mặc thật lâu, giữa hai người tồn tại một áp lực nặng nề, làm nàng thấy bất an trộm dò xét vẻ mặt của hắn.
Lúc này, hắn hiểu được nàng đối với hắn tình cảm chưa rõ ràng, vậy hắn cũng không cần quá miễn cưỡng nàng, nếu tiếp tục bức bách nàng, sợ rằng chỉ phản hiệu quả.
Đối phó với nàng, chỉ có thể lấy lợi lộc để đem ra dụ dỗ, cùng với bày mưu bẫy kế để cho nàng ngoan ngoãn nhảy xuống hố.
“Chúng ta chơi một trò chơi.” Đôi môi mỏng của hắn nở ra một nụ cười.
“Sao a?” Nàng nháy mắt, nghiêng đầu không hiểu hỏi hắn.
“Ngươi đánh lén ta, không phải là vì ta biết đám hàng kia sao?” Trong mắt hắn ẩn chứa thâm cơ.
Cô gái nhỏ này muốn dùng thủ đoạn, làm sao có thể qua được hắn!
“Ngươi nguyện ý nói cho ta biết tung tích đám hàng kia sao?” Mắt Thượng Quan Tiểu Mai sáng bừng lên thấy rõ.
Nàng chưa từng tranh giành với hắn chỉ vì một nhóm hàng, thần bí như vậy, có thể thấy được nhóm hàng này là thượng đẳng trong thượng đẳng, mới có thể để cho người khiêm tốn như hắn mà trở nên lén lén lút lút vậy a.
“Đây mới là mục đích của trò chơi.” Hắn nâng cằm của nàng lên, “Chỉ cần ngươi ở đây trong hai mươi ngày, cùng ta ra cửa hàng bán nhóm hàng này trước, tìm được bọn họ rồi, như vậy chính là ta thua, tùy ngươi xử trí như thế nào đều được.”
“Thật a?” Nàng hưng phấn hỏi.”Muốn ngươi đem danh hạ cửa hàng đóng cửa cũng được?”
“Không thành vấn đề.” Hắn đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy (1), “Bất quá nếu là ngươi không tìm được đám hàng kia. . . . . .”
“Ta thua.” Nàng ưỡn ngực, bộ dạng bất khuất nói, “Cái này là đánh cược, ta chắc chắn làm được.”
“Rất tốt.” Hắn đưa ngón trỏ lên miết miết lên môi, “Ta chỉ có một yêu cầu —— gả cho ta.”
“Ta… ta sẽ không thua!” Chẳng biết tại sao, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại có một chút hồng hồng.
“Ta sẽ ngóng mắt mà xem.” Hắn cười lạnh một tiếng.
Cùng hắn so dụng thủ đoạn? Nàng chuẩn bị mặc xong mũ phượng quàng khăn đỏ chờ lên kiệu đi là vừa!
Thượng Quan tiểu Mai giống như trộm lén la lén lút, muốn lẻn về khuê phòng của mình, lúc leo tường thì thấy một cô nương áo hồng đang ngồi ở dưới tàng cây thưởng thức nàng.
Thượng Quan tiểu Mai bay qua tường sau, vừa quay đầu lại, liền nhìn cô nương ấy mà thấy giống như soi gương vậy. Đó chính là Thượng Quan Tiểu Điệp.
“Hi hi!” Thượng Quan tiểu Mai cười khúc khích, tóc nàng đen dài thẳng tựa như thác đổ, không có lấy bất kỳ một vật trang sức nào.
“Ngươi leo tường trở lại.” Thượng Quan Tiểu Điệp tay chống cằm, con mắt linh hoạt chuyển động.
“Ngươi lầm rồi.” Thượng Quan tiểu Mai muốn giả chết nhưng rốt cuộc lại đạp giày muốn rời đi.
“Làm như ta tốt như vậy mà hù dọa ngươi?” Thượng Quan Tiểu Điệp kéo ống tay áo của nàng, “Hơn nữa ngươi lấy bộ xiêm y này ở đâu ra?”
Nàng không có hảo ý nhìn Thượng Quan tiểu Mai, rất nhanh nhìn ra toàn thân nàng ta có chút giật mình.
Tám tỷ muội các nàng xiêm y đều là cùng nhau đính làm, cho nên làm sao có thể có bộ quần áo khác nhau? Nàng ngay cả nhìn cũng không nhìn ra làm sao cho được?
Hơn nữa hai vạt trên váy đều thêu sắc tươi Lục Hà, còn xiêm y của Thượng Quan Tiểu Mai căn bản là thuê sắc Tương Tú! Chẳng phải các nàng bình thường đều tìm sư phó để may quần áo thủ công đó sao?
“Tỷ tỷ… chuyện này, không cần lo nhiều như vậy… a..” Có đánh chết Thượng Quan tiểu Mai nàng cũng không muốn thừa nhận là mình tối hôm qua ở Hạ phủ qua cả đêm.
“Ngươi cùng Hạ ca ca tình cảm. . . . . .” Thượng Quan Tiểu Điệp che miệng cười trộm, “Tiến triển nhanh chóng như vậy sao?”
Thượng Quan tiểu Mai dừng bước, quay đầu lại nhìn chằm chằm gương mặt giống hệt nàng, “Chớ nói nhảm.”
“Phải không?” Thượng Quan Tiểu Điệp xem thường, nhún nhún vai, “Cần gì phải phủ nhận a?”
Gương mặt Thượng Quan tiểu Mai giống như là bị người vẽ lên hai vết đỏ ửng, lại phớt phớt hồng, tựa như tháng ba hoa đào nở rộ.
“Ta mới không có phủ nhận.” Nàng chắc nịch trả lời, tuyệt đối không thể thừa nhận mình vì hÀ nhĩ trúc mà động tâm.
“Nói đi mà!” Vậy mà Thượng Quan Tiểu Điệp không bỏ qua cho, tiếp tục quấn lấy nàng, “Ngươi có phải vừa mới đến Hạ ca ca chỗ làm khách rồi hay không?”
Bị hỏi phiền như vậy, Thượng Quan tiểu Mai nhíu mày nhìn Tam muội.
Tại sao Tam muội lại nóng vội muốn biết đáp án?
Hay là, Tam muội cũng thích Hạ nhĩ trúc?
“Ngươi. . . . . .” Thượng Quan tiểu Mai bỗng cảm thấy ảo não, không nghĩ rằng chuyện có thể trở nên phức tạp như vậy.
Nếu Tam muội cũng thích hà nhĩ trúc, nàng thân làm tỷ tỷ, chẳng phải là đoạt tình lang của muội ấy sao?
Thượng Quan Tiểu Điệp căn bản không biết tâm tình của tỷ tỷ nàng, thuần túy chẳng qua là tò mò, muốn ở một bên xem cuộc vui, lại cộng thêm thêm củi vào lò mà thôi.
Hơn nữa nàng cùng Thượng Quan tiểu Mai là tỷ muội sinh đôi, tỉ tỉ tâm tình rối bời, nàng chính sinh đôi muội muội của nàng ta đương nhiên cũng mơ hồ cảm nhận được .
“Ta tuyệt đối sẽ không thua.” Nàng nhìn Thượng Quan Tiểu Điệp, cắn răng vừa nói.
“Cái gì?” Thượng Quan Tiểu Điệp không hiểu ra sao cả.
“Ta cùng Hà nhĩ trúc đánh cược, ta sẽ không thua .” Thượng Quan tiểu Mai thốt lên, “Cho nên ta sẽ không gả cho Hà nhĩ trúc.”
Thượng Quan Tiểu Điệp sửng sốt, sau một hồi, mới lấy định thần trở lại.
Hạ ca ca rốt cục đã xuất thủ?
Này một trễ, chậm mười năm.
“Các ngươi đánh cuộc gì vậy a?” Thượng Quan Tiểu Điệp tò mò hỏi.
“Chỉ cần ta tìm ra ở chỗ hắn cái nhóm hàng kia, hắn sẽ phải đóng cửa .” Thượng Quan tiểu Mai nói.
“Đó!” Thượng Quan Tiểu Điệp có chút chột dạ đáp lại.
Xem ra. . . . . . Định sẵn chính là tỷ tỷ của nàng thua rồi!
Không buôn bán không biết gian mưu! Đánh cược kiểu này, chỉ có Hạ ca ca mới nghĩ ra được.
Nhưng nàng cũng không vậy, nếu thật sự tỷ tỷ đánh cược, sau đó kết quả được công bố. . . . . . Tỷ tỷ của nàng nhất định sẽ phát điên mất!
Bởi vì tỷ tỷ nàng mãi mãi không thể nghĩ tới, người liên thủ cùng Hạ ca ca, cũng là người của Thượng Quan phủ .
Ai! Thượng Quan Tiểu Điệp không nhịn được than nhẹ một tiếng. Hạ ca ca cũng quá dã man đi a!.
Nàng rốt cuộc muốn không muốn trước dọn dẹp tế nhuyễn? Bằng không để cho tỷ tỷ nàng phát hiện ra chân tướng sự thật, nàng nhất định sẽ căng thẳng nha.
“Ta sẽ không thua .” Thấy Thượng Quan Tiểu Điệp trầm mặc im lặng, Thượng Quan tiểu Mai hiểu lầm.
Nàng cho là Tam muội sắc mặt ngưng trọng như vậy, là bởi vì Hà nhĩ trúc muốn kết hôn nàng.
“Nhưng mà. . . . . .” Thượng Quan Tiểu Điệp cắn môi, có chút khó a.
Nàng đã nhận Hạ ca ca, lúc này thực không tiện phản bội đổi chủ, nhưng mà đối phương là mình ngu không long đông hôn hai tỷ. . . . . .
Ai nha! Thật là khó quyết định đó!
“Ta biết ngươi từ trước đến giờ đối với Hà nhĩ trúc có hảo cảm, chúng ta là tỷ muội, lại là sinh đôi, ta tuyệt đối sẽ không cướp đi nam nhân mà ngươi thích đâu.” Nàng vỗ vỗ vai Thượng Quan Tiểu Điệp.
Nói ra những lời này thì lòng của Thượng Quan Tiểu Mai nhói lên rồi biến mất, vô cùng khổ sở.
Thượng Quan Tiểu Điệp không thể nói được gì, nhìn Thượng Quan tiểu Mai đang an ủi nàng mà tròn mắt.
Tỷ tỷ nàng đang nói cái chuyện hoang đường gì vậy a?
Nàng mới là không thích Hạ ca ca đó!
Trời ạ! Tâm ý nàng đúng là uổng phí mà .
“Ta mệt rồi, ta về phòng nghỉ ngơi trước.” Thượng Quan tiểu Mai rời đi, trong lòng có chút cô đơn.
“Tỷ tỷ ngốc nghếch của ta! Tỉ nhất định thua đó!” Thượng Quan Tiểu Điệp thở dài nhìn chằm chằm bóng lưng nàng rời đi.
Nàng quyết định ——
Chống tay nghĩ ngợi.
Ai dạy tỷ tỷ muốn loạn điểm uyên ương phổ!
Thượng Quan tiểu Mai mới nằm lười một ngày, thấy quá rảnh rỗi bèn quyết định đến cửa hàng của hạ nhĩ trúc .
Bởi vì hắn đã cho nàng đề đánh cược, nói đám hàng kia đã từ thuyền của Hạ gia tháo xuống.
Vậy nhất định là hướng cửa hàng đưa đi.
Vì vậy nàng bèn đi tới yêm mai cửa hàng ở ngoại thành.
Đúng lúc Hạ nhĩ trúc cũng ở đây, hắn đang chỉ huy sư phó đôn đốc công việc.
Ánh mắt nàng sáng lên, vội vàng bước tới, không cẩn thận để ý bị tiểu tì gọi.
Xa xa, vừa nghe đã có người kêu “Mai cô nương” Hạ nhĩ trúc bất giác vì vậy mà nở nụ cười.
Tính tình của nàng chính là chỗ này.
Nhưng hắn thích.
Như vậy hắn có thể ngày ngày nhìn thấy nàng, không sợ nàng cả ngày lẫn đêm vì bận rộn chuyện buôn bán của Mai tử mà chạy trốn không thấy bóng dáng.
Gương mặt nàng bừng sáng một nụ cười xinh đẹp, không che giấu được ẹư hưng phấn, “Hạ Nhĩ trúc, ngươi đang muốn yêm mai?”
Chẳng lẽ. . . . . . Kia là đám thần bí thượng đẳng hàng đó?
“Còn dư lại một chút công việc.” Hắn coi thường nàng , ánh mắt tính toán, nghiêm chỉnh nói.
Nàng cau mày. Không thể nào chỉ còn dư lại một chút việc nha!
“Ta muốn nhìn một chút.” Nàng cắn môi đi lên trước, muốn nhìn sư phó đang lật khuấy thùng lớn.
“Cẩn thận một chút.” Hạ nhĩ trúc đã nhanh tay tóm lấy nàng, kéo vào trong ngực mình.
Trên mặt đất đặt thùng lớn, cao như nàng nhưng lại rộng gấp mấy lần a, ngay cả sư phó cầm cái xẻng lớn lật khuấy yêm mai trong đó cũng phải cẩn thận sợ bị rơi vào bên trong chiếc thùng lớn đó, huống chi là bộ dạng nàng tuỳ tiện vội vàng như vậy.
Thân thể Thượng Quan tiểu mai bị bàn tay to lớn của Hạ Nhĩ trúc ôm lấy, nàng có thể ngửi thấy mùi hương từ hắn .
Ở nơi này không khí có vị chua ngọt, nàng còn có thể dễ dàng phân biệt được hắn có ý định gì, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại đỏ hơn.
“Ngô. . . . . .” Nàng thoáng giãy giụa, sợ mọi người sẽ phát hiện nàng cùng hắn từng có “Gian tình” tồn tại.
Hắn khẽ buông lỏng tay, nhưng vẫn là không muốn hoàn toàn để cho nàng rời đi nên đặt tay lên thắt lưng nàng.
“Cứ như vậy nhìn.” Hắn ôm eo của nàng, thực sợ nàng không cẩn thận rớt xuống.
Nàng đành phải ngó đầu ra, nhìn sư phó lật khuấy thùng lớn.
Qủa mai đã bị yêm phải chín mọng, hương thơm toả ra ngọt ngào.
Nàng sáng mắt nhìn lên, biết đây là đã yêm trước tháng, không thể nào là mới yêm.
“Ta muốn thử .” Giọng nói của nàng có chút nuối tiếc. Xem ra chính mình đã đoán sai.
Lúc này, hắn ngoắc ngoắc tay, gia nhân đưa tới một lon Mai tử.
“Muốn ăn sao?” Đôi môi mỏng của hắn nở nụ cười quyến rũ, hỏi nàng.
Nàng chu miệng nhỏ nhắn, thuận tay nhận lấy Mai tử trên tay hắn.
Mặc dù ghét hắn, nhưng là hắn yêm Mai tử, quả thật cùng nàng có chút khác biệt nha.
Khó trách hắn! Mai tử của cửa hàng nhà nàng chẳng phân biệt được cao thấp, đều là giống nhau hết.
Không có được đáp án, nàng vẫn còn có chút không cam lòng.
“Như vậy ngươi còn chưa hài lòng sao?” Hắn nhẹ giọng thổi bên tai nàng.
Nàng mím môi, cuối cùng không phục rời khỏi ngực hắn.
“Hừ! Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi không chỉ có gian phòng này yêm mai.” Nàng ngậm một khỏa Mai tử, khua lên trước mặt, “Ngươi chắc chắn còn có cả hầm a!”
Hắn liếc mắt. Nàng thế nào tích cực, không buông tha là được?
“Ngươi đi cùng?” Hắn nhìn nàng bằng đôi mắt tà mị, cười cười.
“Ngươi sợ thua?” Nàng tức hừ hừ, quyết định cùng hắn đi lên.
“A!” Hắn cười ra tiếng, không nói gì thêm.
Nếu hắn sợ thua, cũng không cần phải an bài hết thảy, hơn nữa còn lão thần khắp nơi, để cho nàng thoải mái ra vào nơi hắn yêm mai, lại để cho nàng tự do ra vào Hạ phủ.
Nàng thực ngốc nghếch mà còn không biết đã rơi vào bẫy của hắn.
“Cười cái gì?” Nàng không thích hắn cười như vậy.
“Đi thôi!” Hắn lắc đầu, không nói gì, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng dắt đi.
Đây là sau mười năm , lần đầu hắn nắm tay nàng mềm mại như cây cỏ.
Hắn không những không buông ra mà còn khéo léo dịu dàng luồn tay vào lòng bàn tay mềm mại của nàng .
Đời này, hắn chỉ cần có nàng ——
Thượng Quan tiểu Mai.