“Thanh Mai” Mỏi Mệt

Chương 11:




20.
Khi đứng ở cửa chờ xe, Chu Mục xin lỗi tôi: “Xin lỗi Tiểu Tân. Anh hẹn em ra ngoài lại gặp phải chuyện không hay. Nếu em có thời gian… Ngày mai chúng ta lại…”
“Ngày mai không rảnh.” Tôi ngắt lời anh.
Không khí bỗng như loãng hơn.
Tôi kéo thanh tiến trình của video vừa rồi. Khi ngước lên thì thấy Chu Mục vẫn đang nhìn tôi. Vết bẩn loang lổ trên áo sơ mi, tóc anh rũ xuống, đôi mắt phượng đẹp hơi nhíu lại. Ánh mắt như đang có sóng ngầm mãnh liệt, lại như ánh sáng vụn vỡ.
Tôi thấy đuôi mắt anh có vệt đỏ.
Giọng anh run rẩy như vỡ ra: “Vì sao em không tức giận?”
Tôi quen biết Chu Mục hơn 20 năm, đuổi theo anh hơn mười năm. Anh luôn dịu dàng, luôn điềm tĩnh, luôn tự chủ. Như một người anh lớn đáng tin cậy.
Anh tiến lên một bước, nắm cổ tay tôi nhưng không dám dùng sức. Bóng người đổ xuống, lung lay như tòa tháp thủy tinh sắp đổ.
“Cô ấy nói địa chỉ là do em gửi. Tiểu Tân, tại sao em không tức giận?
Em trách anh được không? Em mắng anh, trách anh, gây gổ ầm ĩ một trận với anh.
Em muốn gì anh đều cho em…
Xin em.”
Anh gục đầu lên vai tôi, đầu vai có cảm giác ẩm ướt truyền tới.
“Xin em, Tiểu Tân. Cái gì cũng được, sao cũng được. Chỉ cần em đừng không cần anh…”
Gió cuối đông phả vào mặt còn se se lạnh. Mùi đàn hương trên người Chu Mục bao phủ tôi. Anh ôm thật chặt, hơi thở nóng hổi vẫn phả vào cổ áo tôi.
Nhưng tôi vẫn duy trì tư thế cứng đờ như người gỗ.
Chu Mục không chịu buông tay. Tôi biết anh chờ tôi lên tiếng.
Nhưng tôi không nói một lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.