“Thanh Mai” Mỏi Mệt

Chương 4:




8.
Tôi không đến bệnh viện thăm Chu Mục nữa. Khi anh hỏi, tôi chỉ nói mình về nhà ba mẹ.
Vết thương trên đầu Chu Mục không nghiêm trọng, mấy ngày sau thì được xuất viện.
Đúng dịp hôm đó là Tết tây, anh lái xe đến đón tôi về nhà ăn tối. Anh đứng ở cửa, thân như ngọc trúc, nhìn thấy tôi thì mắt lộ ý cười. Dịu dàng, giống như trước đây.
“Hôm nay Tiểu Tân xinh quá.”
Chu Mục không bao giờ tiếc lời khen tôi.
Trước đây tôi còn thấy ngượng, nhưng nghe lâu ngày thì ngược lại thấy tự tin hơn. Cũng ngày càng thích anh hơn.
Tôi cụp mắt tránh ánh mắt anh. “Đi thôi.”
Chu Mục hơi ngạc nhiên. Sau đó lễ phép chào tạm biệt ba mẹ tôi.
Mẹ Tống khi bình tĩnh lại thì vẫn là người ôn hòa. Chuyện hôm đó bà không muốn nói thêm, tôi cũng giả vờ quên mất.
Bà thấy tôi thì rất vui, kéo tay tôi: “Tiểu Tân, mẹ mua cho con mấy cái vòng tay dây chuyền, con đến thử xem. Nhà bếp để hai người họ lo là được rồi.”
Chu Mục giúp tôi treo áo khoác lên giá, cười nói với tôi: “Em đi với mẹ đi.”
Đồ trang sức mẹ Tống mua sáng lấp lánh, dưới ánh đèn sáng rực có phần lóa mắt. Bà giúp tôi thử từng món, món nào cũng khen: “Rất hợp.”
Thử xong món cuối cùng thì cơm cũng đã làm xong.
Trên bàn ăn, hòa thuận vui vẻ. Tựa như dưới một lớp mây mù, mọi người đều che giấu điều gì đó.
Có tiếng gõ cửa. Tôi nhanh chân hơn Chu Mục, ra mở cửa.
Bên ngoài là một vị khách không mời mà đến…
Trần Vi.
9.
Trần Vi có vẻ vội vàng, trên thái dương còn lấm tấm mồ hôi.
Tôi còn đang sững sờ, Chu Mục đã đi tới: “Tiểu Tân…”
“Chu Mục!”
Ngay khi Trần Vi nhìn thấy Chu Mục ở phía sau tôi thì nước mắt rơi xuống.
“Anh đi đâu vậy? Xuất viện cũng không nói với em một tiếng, anh có biết em lo lắng đến thế nào không?”
Tôi quay sang nhìn Chu Mục.
Anh ngoài mặt giữ vẻ trấn tĩnh, ho nhẹ một tiếng.
“Chu Mục.” Tôi nhìn anh, “Cô ấy là ai vậy?”
Chu Mục không đáp.
Trần Vi sốt ruột đẩy tôi ra, chạy về phía anh. Bố mẹ chồng ở bên bàn ăn cũng đã thấy Trần Vi.
Tôi thấy mặt mẹ Tống lập tức biến sắc, “Cô…”
Bố Chu ngồi bên cạnh lập tức giữ chặt bả vai bà lại: “Đây là con gái người bạn của bố. Trước kia là bạn thân của Tiểu Mục.”
“Thật ạ?” Tôi cười cười. Tôi và Chu Mục thanh mai trúc mã hơn mười năm. “Con chưa từng gặp cô ấy.”
“À… là quen biết trong mấy năm con ở nước ngoài.”
Tôi cười, không vạch trần lời nói dối của ông.
“Nếu đến rồi thì cùng ăn bữa cơm đi.” Bố Chu nói, lại lấy thêm một ghế dựa, một bát cho Trần Vi.
Vốn dĩ là gia đình đoàn viên, lại có người ngoài chen vào không hiểu nổi.
Trần Vi ngồi cạnh Chu Mục. Trước mặt mẹ Tống làm trò liên tục gắp đồ ăn cho anh, thái độ thân mật.
Khi cô ta lại gắp một đũa nấm chuẩn bị bỏ vào chén Chu Mục thì bị tôi ngăn lại. “Anh ấy không thích ăn món này.”
Tôi nhìn Trần Vi, mặt thản nhiên, tiện thể còn kẹp đi phần cà rốt mà cô ta vừa gắp cho Chu Mục: “Anh ấy dị ứng cà rốt.”
Nụ cười trên mặt Trần Vi cứng đờ.
Không khí cũng đông cứng lại.
“Không sao.” Chu Mục lên tiếng, phá vỡ bầu không khí xấu hổ. Như để thể hiện rằng anh thật sự không bận tâm, anh còn gắp cho Trần Vi một đũa tôm hấp.
Trong bài viết kia có nhắc, đó là món ăn W thích nhất.
Vẻ bối rối của Trần Vi biến mất, ngược lại vui vẻ hẳn lên. “Anh còn nhớ món em thích nhất…”
Chu Mục đột nhiên như ý thức được gì, cũng gắp cho tôi một đũa. “Tiểu Tân, em nếm thử món này, rất ngon.”
Nhưng tôi không thích. Tôi thích ăn cay mặn, thích món hầm dầu mỡ, thích thịt nướng. Chỉ không thích hấp luộc suông.
Tôi nhìn Trần Vi chấm nước chấm, cắn miếng tôm, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Tôi bỗng nhận ra, người được yêu chiều luôn không sợ hãi.
Giống như Chu Mục đối với Trần Vi.
Giống như tôi đối với Chu Mục.
Đồ ăn trong miệng trở nên khó nuốt trôi, thậm chí nhìn những món khác cũng không còn khẩu vị gì. Tôi buông chén đũa xuống: “Tối con còn có việc, con đi trước.”
“Đi đâu? Có cần anh đưa em không?” Chu Mục hỏi.
Tôi nhìn về phía anh, khóe mắt thoáng nhìn thấy dưới bàn, tay Trần Vi chậm rãi phủ lên tay anh.
“Không cần.”
Tôi đứng dậy rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.