Thanh Ngọc Án

Chương 12:




Quả thực theo như lời Hoàng Phủ Duật, hai ngày sau, có hai nam tử y phục lam sắc tìm tới huyệt động, nhìn thấy Hoàng Phủ Duật liền chắp tay thi lễ, vô cùng cung kính nói: “Thuộc hạ đáng chết, để cho chủ tử nhiều ngày chờ đợi, thỉnh chủ tử trị tội!”
“Quên đi, điều này cũng phải các ngươi lỗi.” Hắn khoát tay.
“Đa tạ chủ tử khai ân.”
“Đừng nói mấy thứ lễ tiết rườm rà này nữa, mau dẫn chúng ta ra khỏi nơi này.” Hoàng Phủ Duật thúc giục nói.
“Vâng, thỉnh chủ tử đi theo chúng ta.” Mị ảnh quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Duật một chút, thấy hắn dìu Bạt Thác Vô Nhược cước bộ có chút không xong từ trong động đi ra.
“Có khỏe không? Đi một mình có thể chứ?”
Ấm áp lộ ra nụ cười, “Không quan hệ, không đau.”
Mị ảnh đến gần hai người, “Chủ tử, cần ta hỗ trợ không?” Hắn vội đỡ lấy Bạt Thác Vô Nhược thân thủ muốn giúp, nhưng đột nhiên một cỗ lực đạo gạt tay hắn ra, hắn kinh ngạc ngẩng đầu.
Hoàng Phủ Duật mặt lạnh xuống. “Ta dìu hắn là được, ngươi đi chậm một chút.”
“Vâng….. vâng” Tay Mị ảnh vội rút về.
Bạt Thác Vô Nhược nhẹ nhàng đẩy Hoàng Phủ Duật ra, “Ta có thể đi một mình.”
“Ta dìu ngươi, chân của ngươi bị thương còn chưa hảo.” Không để cho y có thời gian cự tuyệt, Hoàng Phủ Duật trực tiếp cúi xuống ôm lấy y.
“Ngươi, ngươi làm cái gì?”
“Câm miệng. Ngươi không phải nói ta là bằng hữu duy nhất của ngươi sao? Đây là trách nhiệm ta phải làm.”
Y ngậm miệng, ngập ngừng một hồi lâu, chậm rãi nói: “…… Cám ơn.”
Hoàng Phủ Duật ôm chặt y, Mị ảnh cùng Quỷ ảnh đi theo phía sau hai người, theo bọn họ dẫn đường, rất nhanh đã xuyên qua rừng cây.
Bạt Thác Vô Nhược nhéo chặt vạt áo của hắn, chần chờ một chút, đầu nhẹ nhàng mà tựa vào vai trái của Hoàng Phủ Duật.
Bạt Thác Vô Nhược vô cớ mất tích vài ngày, những người trong hoàng cung không tránh khỏi liên can, thậm chí thị vệ canh giữ ở ngoài điện lẫn ngoài cửa cung đều bị quy vào tội thất trách bị Huyền Vũ vương lấy trượng hình chi phạt.
Bạt Thác Vô Nhược vì thế mà thật sâu tự trách rất nhiều ngày.
Đương nhiên, một mình rời cung y cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi tội, nhưng vì thân thể suy yếu, không dùng được cách xử phạt về thể xác, không thể cấm thực, sự trừng phạt dành cho Bạt Thác Vô Nhược tự nhiên đổ lên đầu thái tử phi là Hoàng Phủ Duật.
Hoàng Phủ Duật bị giam vào Tử Hàn Cung, tên như ý nghĩa, Tử Hàn Cung nằm ở chỗ sâu nhất trong hoàng cung, cực ít người đi lại, trong có rất nhiều phòng, chuyên dùng để nhốt có các nô tỳ có tội trong cung.
Nhốt bảy ngày, cấm thực ba ngày.
Đây là sự trừng phạt mà Huyền Vũ vương dành cho Hoàng Phủ Duật.
Ngày Hoàng Phủ Duật bị giải vào Tử Hàn Cung, Bạt Thác Vô Nhược kiên trì đợi ở phòng ngoài muốn cùng hắn chịu phạt, nhưng đứng không đến giờ Thìn, đã bị cẩm y vệ áp giải ra khỏi Tử Hàn Cung.
“Không cần…… Các ngươi buông…… Buông ra!” Bạt Thác Vô Nhược giãy giụa thân mình, nhưng thân thể suy nhược không khí lực nên đấu không lại cẩm y vệ, không bao lâu đã bị lôi ra.
Hoàng Phủ Duật ở trong phòng, nghe Bạt Thác Vô Nhược thanh âm dần dần đi xa.
Đối lập với sự lo lắng của Bạt Thác Vô Nhược, hắn một bộ dạng bình yên tự đắc, nhàn nhã uống vài hớp trà.
Bị cấm thực? Hứ, hoàng đế kia thực nghĩ đến hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lệnh sao?
Đặt chén trà xuống, hắn biếng nhác nói: “Quỷ ảnh, mị ảnh, vào đi.”
Lập tức ngoài cửa sổ hai mạt lam ảnh tiến vào.
Hai người đứng lặng, chắp tay, “Chủ tử.”
“Bái kê có thể mua được?” ( gà om)
“Vâng, chỉ cần là chuyện chủ tử phân phó, Quỷ ảnh tuyệt đối đến chết vẫn cúc cung tận tụy.” Quỷ ảnh từ trong vạt áo lấy ra một túi giấy kết chỉ, đặt lên bàn vuông trước mặt Hoàng Phủ Duật.
Lộ ra nụ cười thỏa mãn, “Nói thật tốt! Ta thích nghe những lời này của ngươi!” Xé mở chỉ túi, hương khí nồng đậm lập tức chui vào trong khoang mũi, làm cho Hoàng Phủ Duật ngón trỏ đại động.
Cấm thực?
Ha, hắn sao có thể nghe lời!
Một người một mình giải quyết toàn bộ bái kê, Hoàng Phủ Duật hai tay đầy mỡ.
Thỏa mãn vỗ vỗ bụng, hắn đánh ợ một cái.
Cho dù hắn bị cấm thực, hắn cũng không thấy phiền não.
Quay về trên giường, ngáp một cái, có chút nhàm chán, hắn nhắm mắt lại.
“…… Hoàng Phủ Duật…… Hoàng Phủ Duật……”
Trong thoáng chốc, Hoàng Phủ Duật tựa hồ nghe gặp có người gọi tên hắn, thanh âm có chút quen thuộc, hắn trợn mắt ngồi dậy, “Bạt Thác Vô Nhược?” Hắn không xác định hô to.
“Đúng, là ta.”
Tiếng vang không phải là từ cạnh cửa truyền đến, “Ngươi ở đâu?”
“Cửa sổ, chỗ này.”
Hắn đẩy song cửa sổ ra, Bạt Thác Vô Nhược đứng ở bên cửa sổ.
“Ngươi sao lại tới đây? Bọn họ không ngăn ngươi lại?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.