Thanh Ngọc Án

Chương 31:




Nhìn ra phía cửa sổ, bên ngoài bầu trời tối như mực, từ giờ đến rạng sáng còn một khoảng thời gian rất dài.
Quay đầu, lại nhìn phía Bạt Thác Vô Nhược bên cạnh. Y nghiêng người, cả thân thể cơ hồ dán vào người Hoàng Phủ Duật, hai tay níu chặt quần áo hắn.
Tầm mắt lại đi xuống, y phục mỏng manh của Bạt Thác Vô Nhược không biết khi nào trở nên lỏng lẻo, lộ ra một mảnh ngực trắng ngần, hai mạt phấn hồng tô điểm trước ngực như ẩn như hiện.
Bỗng nhiên, hạ thân khô nóng, máu toàn thân đều nghịch lưu hướng về phía kia.
Trời!
Hoàng Phủ Duật vội vàng dời tầm mắt, từng ngụm từng ngụm điều khí.
Một lát sau, lại không tự giác hướng ánh mắt nhìn về một mảnh xuân sắc kia, nhìn lên, toàn thân lại khô nóng, địa phương nào đó sớm cao cao nhếch lên, kêu gào đòi phát tiết.
Hắn thế nhưng đối với Bạt Thác Vô Nhược phát sinh dục vọng? !
Không, không có khả năng!
Hắn đúng là một người bình thường, có thể làm hắn ham muốn chỉ có thân thể nữ nhân. Bạt Thác Vô Nhược thì tính cái gì chứ?
Rút cánh tay bị Bạt Thác Vô Nhược làm gối đầu ra, hắn xốc chăn lên, xuống giường, nhưng vì động tác quá mạnh làm Bạt Thác Vô Nhược bừng tỉnh.
“Ngươi muốn đi đâu?”
Y mở to đôi mắt nhập nhèm hỏi.
“Không có việc gì, ngươi ngủ tiếp đi”. Hoàng Phủ Duật ngồi ở mép giường, không dám quay đầu lại, đứng dậy thật nhanh, y phục lại bị Bạt Thác Vô Nhược níu lấy.
“Đã trễ như thế, có sự tình gì ngày mai tái làm.”
“Chuyện trẫm muốn làm, thời điểm nào thì cần phải qua sự đồng ý của ngươi?” Đẩy tay y ra, Hoàng Phủ Duật đứng dậy mặc quần áo.
Bạt Thác Vô Nhược tinh ý nhìn ra một cái gì đó ở Hoàng Phủ Duật. Bi thương trong mắt lướt qua.
“Ngươi đêm nay có phải hay không sẽ không trở lại?”
Tay đang mặc quần áo nhanh thêm một chút “. . . . . . Ân.”
“Ta không thể được sao?”
“Ngươi là nam nhân.”
“Chúng ta lúc trước cũng làm qua rồi”.
“Lúc đó trẫm không cố ý”.
Mặc quần áo xong, hắn một khắc cũng không dám ở lâu, nện bước hướng cửa bước đi.
“Hoàng Phủ Duật, đừng đi. . . . . . Không cần cùng phi tử khác qua đêm, lưu lại. . . . . .”, y dựa nửa người hướng bóng dáng Hoàng Phủ Duật gọi to.
Hắn không có dừng lại cước bộ, ngược lại còn đi nhanh hơn.
“Vì cái gì nam nhân lại không được? Ta yêu ngươi, chẳng lẽ sai lầm rồi sao? Ta so với các nàng càng yêu ngươi hơn”.
Cách một cánh cửa, hoàn toàn ngăn chặn thanh âm khiến hắn phiền não.
Cứ phải luôn tranh cãi.
Rõ ràng mấy ngày trước đây cố gắng ở chung cũng không tồi.
Đi trong chốc lát, dục vọng đã sớm lạnh, hắn cũng không chút hứng thú lại đi tìm phi tử, quay về phòng không được, không muốn thấy khuôn mặt đã làm gợi lên dục vọng của hắn, hắn đến ngự thư phòng.
Bên trong ngự thư phòng có giường lớn dành cho quân vương nghỉ ngơi, hắn leo lên nằm.
Tối nay, hắn một đêm thức trắng.
Một mạt hào quang chói mắt chưa từng thấy từ cửa sổ chui vào.
Nguyên lai ngày đã gần sáng.
Mở ra đôi mắt cay xè, nằm trên giường hồi lâu hắn mới chậm rãi đứng dậy.
Hai vị cung nữ tiến vào giúp hắn rửa mặt chải đầu thay quần áo, sửa sang lại xong hắn ưỡn ngực uy nghiêm đi ra khỏi ngự thư phòng, đi vào đại điện, lâm triều như thường lệ.
Triều chính hôm nay cũng là bình thường như mọi ngày.
Hoàng Phủ Duật tâm tư có chút phiêu xa.
Thật vất vả chịu đựng được đến kết thúc, công công xuống điện thu tấu chương hôm nay của các đại thần.
“Nếu chúng ái khanh đều thượng trình xong, tan triều đi.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Dưới điện chúng thần sau khi bái lễ, liền đều rời đi.
Hoàng Phủ Duật bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, giương giọng, “Giang tướng quân chậm đã!”
Trung niên nam tử giữa đám người hỗn loạn nghe thấy thanh âm Hoàng Phủ Duật gọi mình, dừng lại cước bộ, quay người lại đến trước mặt Hoàng Phủ Duật hành lễ.
“Giang tướng quân không cần đa lễ, trẫm là muốn hỏi ngươi, lúc trước phó thác tướng quân huấn luyện binh lính, hiện giờ đã huấn luyện như thế nào?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, đã dần dần vào quy củ”.
“Thời điểm nào có thể ra chiến trường?”
“Còn cần một ít thời gian”.
“Đến lúc đó nếu tình hình đã được, trẫm có nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho Giang tướng quân”.
“Thứ vi thần ngu muội, ý tứ Hoàng Thượng là. . . . .”
“Chinh chiến, trẫm muốn tiêu diệt nước láng giềng – Da Luật quốc.”
Trung niên nam tử xưng là Giang tướng quân hơi kinh ngạc.” Hoàng Thượng, Da Luật quốc không phải là tiểu quốc như lúc trước chúng ta tiêu diệt, Da Luật quốc chính là một đại quốc.”
“Trẫm hiểu được, trẫm cho rằng lấy thực lực Viêm Di quốc đối phó Da Luật quốc, xem như có dư”. Hắn treo trên mặt một nụ cười tràn đầy tự tin.
“Trẫm muốn cho tất cả quốc gia Trung Nguyên vì trẫm cúi đầu xưng thần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.