Thanh Ngọc Án

Chương 37:




Hoàng Phủ Duật trợn trắng mắt, lười trả lời vấn đề của y.
Bạt Thác Vô Nhược tựa hồ cũng không để ý phản ứng của hắn, lần thứ hai mở miệng, “Ngươi hôm nay đi nơi nào?”
“Có một số việc rất vội, gần đây có nhiều chính sự.”
Bạt Thác Vô Nhược gật đầu.
“Bảo Bảo sao? Có động tĩnh gì không?”
“Nó mới hơn bốn tháng, có cái gì động tĩnh.”
Hoàng Phủ Duật lòng bàn tay dày rộng áp nhẹ lên cái bụng hơi nhô ra của y, “Thật không biết đứa nhỏ ở bên trong thế nào rồi?”
Bạt Thác Vô Nhược cũng đặt tay lên, “Rất nhanh nó sẽ được sinh ra, còn không đến năm tháng.”
Ánh mắt của y lập tức trở nên ảm đạm.
Mà tánh mạng của y, tương đối  cũng chỉ còn ngắn ngủi năm tháng.
“Ta sợ ── ta chống đỡ không đến thời điểm kia, vạn nhất tánh mạng của ta…… Bảo Bảo sẽ……” Y cạn lời, nhất thời nói không ra, năm ngón tay níu chặt mu bàn tay của Hoàng Phủ Duật, trong lòng rầu rĩ đến hốt hoảng.
“Đối với ngươi mà nói, đứa nhỏ có bao nhiêu trọng yếu?”
“Cũng như ngươi.”
Hắn sửng sốt một chút, sau khi lấy lại tinh thần, nghiêm trang gật đầu, “Hảo, nếu thực sự có ngày đó, trẫm nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu sống nó.”
Tâm đang kích động thoáng bằng phẳng lại, “…… Cám ơn ngươi.”
“Không có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn, trẫm là Hoàng Thượng, trẫm là thiên tử, trẫm có được quyền thế cao nhất, trẫm ── quyết không để chuyện ngoài ý muốn phát sinh .”
“Cám ơn ngươi, Hoàng Phủ Duật, cám ơn.”
Khóe môi nổi lên một nét cười ôn hòa.
“Gặp ngươi, yêu ngươi, là chuyện vui vẻ đáng giá duy nhất trong cuộc đời này của ta.”
Tên ngu ngốc này.
Không biết đây là lần thứ mấy nghe thấy y nói như vậy, nhưng mỗi lần nghe thấy luôn làm cho Hoàng Phủ Duật sau đó tâm tình phức tạp.
Hắn không phải người tốt, hắn căn bản không đáng để cho Bạt Thác Vô Nhược vì hắn ái mộ như vậy.
Chỉ có đứa ngốc Bạt Thác Vô Nhược này mới có thể yêu thượng hắn.
Lý do yêu thượng của y, đơn giản là hắn từng cứu y một mạng……
Tên này thật đơn thuần.
Nửa năm sau…… Có lẽ không đến năm tháng sau, kẻ yêu hắn thà rằng hy sinh hết thảy sẽ rời đi cõi đời này, vĩnh viễn biến mất ở trước mắt hắn.
Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Duật tâm tình có chút nặng nề, cảm xúc kỳ diệu không tên len lỏi, chính hắn cũng không rõ ràng tại sao lại có cảm xúc này?
“Chi── nha ──” cửa gỗ bị đẩy ra, Liễu nhi cầm trong tay khay thức ăn tiến vào trong phòng.
“Hoàng Thượng, công tử, nô tỳ lấy đồ ăn đến đây.”
Hoàng Phủ Duật giúp y gắp chút thịt ít mỡ cùng chút rau xanh, trải qua mấy tháng cùng ăn cùng ở, hắn biết chừng sức ăn của y, bởi vậy gắp đồ ăn cũng không nhiều, “Đem chỗ này ăn hết.”
Bưng bát lên, y ăn vài đũa.
Đột nhiên, cổ tay của y bị nắm lấy!
Y nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Hoàng Phủ Duật.
Hai đạo mày kiếm nồng đậm nhíu lại, “Tay ngươi xảy ra chuyện gì?”
Bạt Thác Vô Nhược “A” một tiếng, muốn rút tay về, nhưng bàn tay lại bị Hoàng Phủ Duật gắt gao nắm trong tay, rút cũng rút không được.
“Này…… Này không có gì……”
“Ngươi nói dối.”
Năm đầu ngón tay đều băng lụa trắng, tinh mắt có thể liếc một cái nhìn ra là bị thương, huống hồ trên vải trắng còn chảy ra vài vết máu.
“Không, không có việc gì, không cẩn thận đứt tay……”
“Câm miệng.” Tâm tình thoáng tức giận, lực đạo nắm lấy nơi bị thương lại tăng thêm.
“…… Đau!”
Bạt Thác Vô Nhược nhăn mi muốn rút tay về.
Hắn nghiêm túc liếc Liễu nhi đứng ở bên cạnh một cái, “Ngươi nói.”
Nàng trộm dò xét nhìn Bạt Thác Vô Nhược, chần chờ  suy xét rốt cuộc có nên nói hay không nói.
“Liễu nhi, không được nói!”
“Công tử……”
“Nói mau.” Âm thanh trở nên lạnh lẽo, Bạt Thác Vô Nhược cố ý giấu diếm làm cho long tâm hắn tức giận.
“Này ──” Liễu nhi qua lại dò xét hai người vài lần, Hoàng Phủ Duật vốn đã uy nghiêm, vẻ mặt hắn lúc cau lại càng thêm dọa người, đối phương thân phận dù sao cũng là hoàng đế tối cao, Liễu nhi ngập ngừng trong chốc lát, bộ dạng trở nên phục tùng, “Kỳ thật, công tử hôm nay thân thể đột nhiên không thoải mái……”
Nàng đem toàn bộ chuyện xảy ra buổi chiều nói ra.
Nói đến cuối cùng, lại ngẩng đầu, phát hiện sắc mặt Hoàng Phủ Duật khó coi đến dọa người, nàng vội vàng cúi thấp đầu, không dám nhìn Hoàng Phủ Duật nữa.
Hắn chưa mở miệng, Bạt Thác Vô Nhược cũng cúi đầu, trong phòng im lặng phi thường.
Không ai mở miệng nói chuyện trước, bên trong gian phòng không khí nặng nề .
“Ngươi lui xuống.”
“Vâng, nô tỳ cáo lui trước.” Nàng thi lễ, cước bộ gấp gáp hướng ra phía cửa.
Liễu nhi ly khai, bên trong gian phòng chỉ còn hai người, Hoàng Phủ Duật mặt vẫn như cũ phi thường khó coi, hắn không nói chuyện, Bạt Thác Vô Nhược cũng không dám nói gì.
Qua hồi lâu, hắn hoãn hạ sắc mặt, nói: “Tốt lắm, hiện tại nơi này chỉ còn lại chúng ta, có thể nói cho trẫm tại sao phải giấu diếm bệnh tình của ngươi? Ngươi rốt cuộc đã phát tác bao nhiêu lần giống như sự tình  xảy ra hôm nay?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.