Thanh Ngọc Án

Chương 41:




Dung phi  tươi cười cứng đờ, chúng đại thần hai mặt nhìn nhau.
“…… Hoàng Thượng, nô tì, nô tì không rõ…… ý tứ trong câu nói của Hoàng Thượng……” Nàng cúi thấp  đầu, hai tay giao nhau liên tiếp phát run.
“Nghĩ muốn giả ngu sao?”
“Nô tì thật sự không rõ……”
“Trẫm đã cho ngươi thời gian ba ngày, ái phi không nên khăng khăng một mực lừa gạt trẫm, như vậy ── cũng đừng trách trẫm quá tâm ngoan thủ lạt, không nể mặt mũi ái phi.”
Nhợt nhạt cười cười, “Ái phi, trẫm hỏi lại ngươi một lần, trong bụng đứa nhỏ là của ai ?”
Khuôn mặt Dung phi chỉ một thoáng chuyển sang trắng bệch, đôi môi phát run, tâm hoảng loạn, ngập ngừng : “Hoàng…… Hoàng Thượng……”
Gật gật đầu, “Ái phi vẫn là không chịu nói sao?” Thân hình to lớn đứng thẳng, liếc nhìn công công một cái, “Truyền Trần thái y.”
“Vâng” Công công khom người, rời đi.
Hoàng Phủ Duật cười mỉa, yên lặng chờ đợi.
Thanh âm bàn tán dần dần nổi lên xung quanh, các đại thần mỗi người cúi đầu giao nhĩ, trên mặt đầy vẻ ngờ vực.
Giây lát sau, công công dẫn Trần thái y đi đến trước mặt Hoàng Phủ Duật, Trần thái y thủy chung cúi đầu, không dám nhìn Hoàng Phủ Duật lấy một lần, thẳng đến khi Hoàng Phủ Duật lạnh giọng nói câu “Ngẩng đầu”, hắn mới hoảng sợ nâng đầu lên.
“Trần thái y, đứa nhỏ trong bụng ái phi của trẫm chính là do ngươi chẩn ra?”
“Đúng, vâng….. vâng”
“Ngươi đã xác định?”
Hoàng Phủ Duật tung ra một câu hỏi khiến cho Trần thái y khuôn mặt lâm vào biến đổi, thất kinh, miệng khép lại mở, mở lại khép, lặp lại rất nhiều lần, mới gật đầu, “…… Vâng”
Nghe vậy, Hoàng Phủ Duật hừ lạnh một tiếng, “Trần thái y thật đúng là hảo y thuật.”
Lập tức, hắn lại mở miệng, “Lâm thái y.”
Một trung niên nam tử đứng lặng trong chúng đại thần bước ra khỏi đám người, “Có vi thần.”
“Thay Dung phi bắt mạch.”
“Vâng”
Dung phi sau khi nghe lời này, lập tức hoa dung thất sắc, níu lấy đệm chăn liên tục lui về phía sau. “Hoàng…… Hoàng Thượng…… Không cần…… Nô tì,  thân thể nô tì chính mình rõ ràng nhất……”
“Sao có thể qua loa như thế? Ái phi mang thai long tử của trẫm chính là đại sự, chỉ bằng một gã thái y liền tự kết luận, vạn nhất chẩn đoán không đúng, sai lầm này ai sẽ gánh vác đây?” Âm thanh trầm xuống, “Lâm thái y, bắt mạch cho Dung phi.”
Hoàng Phủ Duật lui vài bước về phía sau, đem vị trí nhường lại cho Lâm thái y, ở một bên thờ ơ lạnh nhạt.
“Nương nương, thất lễ.” Dứt lời, không để ý Dung phi giãy giụa, hắn một phen bắt lấy cổ tay tinh tế, hai ngón tay ấn vào cổ tay, một lát sau hắn buông ra.
“Lâm thái y, thế nào?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, vi thần không tìm thấy hỉ mạch.”
“Phải không……”
Tầm mắt lạnh băng như một mũi tên đảo qua lại trên người Trần thái y cùng Dung phi, “Hai người các ngươi ── có gì giải thích với trẫm?”
Dung phi sắc mặt trắng xanh, nói không ra lời; Lâm thái y thủy chung cúi đầu xuống, hai chân liên tiếp run lên.
Nụ cười lạnh nhạt thu lại, cau mặt, “Các ngươi thật đúng là lớn mật! Dám lừa gạt trẫm!”
Dung phi sợ tới mức hai vai run rẩy.
Đột nhiên, Trần thái y quỳ trên mặt đất, mười ngón tay bấu trên nền đất cứng lạnh, “Hoàng Thượng tha mạng! Thỉnh Hoàng Thượng tha vi thần một mạng!”
Hắn hoảng sợ ngẩng đầu, “Là nương nương! Là nương nương sai sử vi thần làm như thế!”
Dung phi thân thể cứng đờ, “Trần thái y, ngươi sao có thể ──”
“Là nương nương! Tất cả đều là chủ ý của nương nương! Vi thần chỉ là đã bị nương nương sai sử, vừa mới bắt đầu vi thần cũng khuyên bảo nương nương, nhưng nương nương cố ý muốn làm như thế, chuyện này tất cả đều không liên quan vi thần!”
Cười lạnh, “Nga, là như thế này a……” Lạnh nhạt nhìn đến Dung phi đang sững sờ ở trên giường, “Ái phi, ngươi có gì giải thích?”
Dung phi căn bản không biết sự tình tại sao lại chuyển biến thành thế này, nhìn Trần thái y quỳ trên mặt đất, nói không ra lời, một lát sau, nàng mới hoảng thần, lảo đảo nghiêng ngả xuống giường, ôm lấy chân Hoàng Phủ Duật, rơi lệ khẩn cầu, “Hoàng Thượng…… Thực xin lỗi…… Tha nô tì…… Nô tì biết sai, nô tì biết sai rồi……”
“Muốn biết trẫm tại sao lại hoài nghi?”
Dung phi nước mắt tuôn như mưa, khó hiểu lắc lắc đầu.
“Nô tì ── không rõ……”
“Dược thang.”
Sau khi ném ra hai chữ, hắn lập tức giương giọng hô to, “Người đâu, đem hai người kéo vào thiên lao!”
“Hoàng Thượng…… Không ── nô tì biết sai rồi……” Dung phi gắt gao ôm lấy chân Hoàng Phủ Duật.
Hắn không lưu tình chút nào một phen đẩy ra nàng, “Sớm biết như thế, lúc trước đừng làm!”
===
Chap này thấy Duật ca oai chưa, cơ mà ta vẫn thấy có chút gì đó hơn tàn nhẫn, nhưng nghĩ lại làm đế vương nếu không như vậy sẽ bị xỏ mũi dẫn đi a, thâm cung hiểm ác mờ.
Từ chap này trở đi Duật ca sẽ cải thiện hình tượng nhiều hơn rồi đây. Cùng chờ mong nào ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.