Thanh Ngọc Án

Chương 47:




Càng sợ thì càng để ý nhiều, càng để ý lại càng sợ thêm.
Y muốn sống, y không muốn chết, y muốn xem Bảo Bảo trưởng thành.
Biết rõ không có khả năng, nhưng trong lòng vẫn luôn khẩn cầu kỳ tích có thể xuất hiện.
Tính mạng của y rốt cuộc còn được bao nhiêu ngày? Thân thể có cho phép y chống được đến khi đó hay không? Cảm xúc hỗn độn tràn ngập trong ngực, buồn đến khó chịu.
“Suy nghĩ cái gì? Mất hồn mất vía.”
Mỉm cười, y lắc đầu.
“Mỗi lần trẫm hỏi ngươi, ngươi luôn có biểu tình như vậy.” Hoàng Phủ Duật nhìn chăm chú , “Cười, cười yếu ớt, mỉm cười, rồi mới nói ‘không có, không có việc gì’ linh tinh.”
Bạt Thác Vô Nhược ngẩn người.
“Ta cũng không biết ta sẽ có phản ứng như thế……”
“Lời ngươi nói ra không khác gì con người của ngươi, vì không muốn làm cho người khác lo lắng nhiều hơn, lúc nào cũng nói lời an ủi người khác, miễn cưỡng chính mình, cho dù thân thể thật sự không khoẻ cũng không nói ra, tốt đến thái quá.”
Trước kia, Hoàng Phủ Duật luôn luôn xem thường người như thế, nhưng từ sau khi quen biết y, lại bị cá tính này của y hấp dẫn, dần dần cũng không còn cảm thấy chán ghét nữa, ngược lại ── có chút bội phục.
Y rõ ràng ngốc thật sự, nhưng có đôi khi hắn lại cho rằng Bạt Thác Vô Nhược có lẽ cũng thông minh .
Cảm giác thực mâu thuẫn  .
Tỷ như chuyện mang thai, thật không hiểu nên nói y ngốc hay là y thông minh. Ngốc ở chỗ là y vì yêu nguyện ý hy sinh tôn nghiêm của một nam nhân; thông minh chính là, Bạt Thác Vô Nhược đã thành công bắt lấy nhược điểm của hắn, biết rõ hắn ăn mềm không ăn cứng, bởi vậy khi hắn nói phải xoá sạch đứa nhỏ, y khóc lóc khẩn cầu hắn, thậm chí dùng đến chiêu bài xuất cung.
Y thật sự ngốc sao? Có lẽ không hẳn vậy.
Hoàng Phủ Duật đúng lúc quay về từ trong suy nghĩ mông lung, lấy lại tinh thần.
“Người tốt thái quá…… Không phải lần đầu tiên ngươi nói ta như vậy.”
“Bởi vì ngươi từ trước đến giờ luôn làm một người tốt thái quá.”
Bạt Thác Vô Nhược vẫn cười cười, không tỏ vẻ gì.
Lại là nụ cười này!
Hoàng Phủ Duật trở mình xem thường, chịu không nổi  thở dài một hơi.
Đột nhiên, hắn nghĩ đến vài sự tình chưa kịp dặn dò, lần thứ hai mở miệng: “Đúng rồi, sau này có một khoảng thời gian trẫm sẽ không ở trong cung, đừng vất vả quá sức, trẫm đã đặc biệt dặn dò nha hoàn phải chặt chẽ giám sát ngươi.”
Bạt Thác Vô Nhược nghe vậy, khẩn trương truy vấn: “…… Không ở trong cung? Ngươi muốn đi đâu?”
“Có một số việc phải vội.”
“Là chuyện gì?” Giống như phải có cho bằng được đáp án, Bạt Thác Vô Nhược liên tiếp hỏi dồn.
“Cùng Giang Tướng quân xuất chinh.”
“Xuất chinh? Phải phát động chiến sự sao?”
“Ân.”
“Ngươi có thể không cần tự mình ra trận, không được sao?”
“Trận này không phải là nhỏ.”
Bạt Thác Vô Nhược không nói gì, trầm mặc.
“Thân thể nếu thật sự không thoải mái, không nên miễn cưỡng chính mình.”
“……”
“Mỗi ngày nhớ rõ phải xuất môn đi dạo một đoạn.”
“……”
“Trẫm có dặn dò Lâm thái y phải lưu ý tình hình của ngươi nhiều hơn, nếu bụng lại đau, có thể thỉnh Lâm thái y đến xem chẩn.”
“……”
Y không lên tiếng, Hoàng Phủ Duật giống như tự nói chuyện với chính mình.
Bất đắc dĩ y thở dài, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, khiến cho hắn chú ý, “Sinh khí?”
“Có thể đừng đi được không?”
Kéo Bạt Thác Vô Nhược qua, đem đầu y đặt trước ngực.
“Mấy ngày nay, trẫm đã dành rất nhiều thời gian cho ngươi, Bạt Thác Vô Nhược, hiểu chưa? Ngươi nên cảm thấy đủ.”
Mũi tức thì trở nên chua xót, hốc mắt có chút ướt át.
Y gật đầu, liên tiếp gật đầu, bởi vì trừ bỏ gật đầu ra, y không biết có thể phản ứng thế nào.
Y biết, hắn cũng biết.
Mấy tháng này, cho dù Hoàng Phủ Duật có vội đến thế nào, mệt đến thế nào mỗi ngày đều nhín chút thời gian đưa y ra bên ngoài đi dạo một chút.
Có lẽ thời gian gặp mặt rất ít, nhưng chỉ cần Hoàng Phủ Duật có một lúc rảnh, sẽ quay lại tẩm cung cùng bảo bảo trò chuyện.
Chỉ cần ngồi cùng nhau, chỉ cần nắm lấy tay nhau, không cần nhiều lời, y cũng đã cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng, dục vọng con người ta quả nhiên là vô cùng vô tận, sau khi nếm được thứ dịu ngọt, sẽ trở nên càng tham lam, muốn càng nhiều, muốn mỗi thời mỗi khắc đều cùng Hoàng Phủ Duật ở chung một chỗ.
Muốn vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không xa rời nhau.
Biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn nhịn không được mà hy vọng xa vời.
Y biết Hoàng Phủ Duật trong mấy ngày nay đã vì y rất nhiều, y cũng hiểu không nên cưỡng cầu Hoàng Phủ Duật…… Chính là ── chính là ──
Y sợ hãi, thực sợ hãi……
Lần này từ biệt, có thể hay không không còn cơ hội được nhìn thấy Hoàng Phủ Duật?
Hơn nữa ở hôm nay phát hiện ngón tay không thể nhúc nhích được, tâm hoảng sợ  lại tăng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.