Nghe thấy khẩu khí của hắn ương ngạnh tự đại, tức giận trong đầu Hoàng Phủ Duật dâng lên, nhưng lại băn khoăn đến sinh mệnh Bạt Thác Vô Nhược, đành phải hoãn hạ phẫn nộ.
“Trẫm là hoàng đế, chỉ cần ngươi theo trẫm quay về hoàng cung một chuyến, ngươi muốn bao nhiêu vàng bạc châu báu trẫm cũng có thể cho ngươi.”
“Ta không cần những thứ vô nghĩa đó. Trở về.”
Một vị hoàng đế luôn luôn cao cao tại thượng đương nhiên chịu không nổi người khác dùng ngữ khí cuồng vọng, cuối cùng, hắn tức giận bùng nổ, “Ngươi ── đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
“Hoàng Thượng!” Mị ảnh trong lòng cả kinh, liền vội vàng kéo Hoàng Phủ Duật, hạ giọng, “Hoàng Thượng, vì Bạt Thác công tử, thỉnh ngài nhẫn nại.”
“Bạt Thác Vô Nhược” bốn chữ dũng mãnh tiến vào trong đầu, làm cho tức giận thoáng chốc trôi đi.
Hắn lại mở miệng, trong lời nói thêm vài phần thỉnh cầu, “Cầu xin ngươi, trẫm cần y thuật của ngươi cứu một người.”
Bên trong lập tức trầm mặc, “Cứu ai?”
“Người trọng yếu nhất đời này của trẫm.”
“Thê tử?”
“Đúng vậy.”
Sau đó, bên trong lại lần thứ hai chìm vào trạng thái trầm mặc.
Đứng ở bên ngoài Hoàng Phủ Duật trừ bỏ nhẫn nại, cũng chỉ có thể lựa chọn tiếp tục nhẫn nại.
Hồi lâu sau phía trong lại phát ra âm thanh, “Mị ảnh hắn ── trở lại bên cạnh ngươi sao?”
“Mị ── ảnh?” Hắn quay đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn chăm chú sắc mặt người bên cạnh nhất thời trắng xanh.
“Hắn sẽ trở lại bên cạnh ngươi sao?”
Chần chờ, “Phải”
“Vậy hắn có khoái hoạt hay không?”
Hắn làm sao biết được chứ?
Liếc Mị ảnh, Mị ảnh bối rối gật đầu nhìn Hoàng Phủ Duật, Hoàng Phủ Duật thuận theo ý hắn, trả lời: “Đúng vậy, hắn rất khoái hoạt.”
“Phải không…… Thật sự là quá tốt.” Tạm dừng giây lát, “Được rồi, ngươi vào đi.”
Nghe thấy lời của gã, trong lòng hắn mừng rỡ, đẩy cửa định tiến vào, lúc này Mị ảnh giữ bỗng chặt hắn, nói “ Thuộc hạ bên ngoài chờ Hoàng Thượng”, hắn gật đầu không làm Mị ảnh khó xử, vui mừng đi vào phòng trong.
Vừa tiến vào trong phòng, hắn liền nhìn thấy một gã nam tử ngồi sau bàn vuông, có lễ hướng hắn cười cười, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút khó khăn thừa nhận.
“Hoàng Thượng, mời ngồi.”
Hắn theo lời ngồi xuống.
“Là bệnh gì?” Người nọ đi thẳng vào vấn đề.
Chần chờ một lát, “Tên bệnh…… Trẫm không rõ ràng lắm.”
Rót một chén nước đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Duật, “Không biết tên bệnh…… Thật làm khó ta rồi. Như vậy đi, nếu ngươi không ngại thì nói về triệu chứng phát bệnh, có lẽ ta sẽ biết được.”
Vì thế, Hoàng Phủ Duật tỉ mỉ kể lại, từ ba năm trước ho khan, ngực khó chịu, bây giờ tứ chi đã biến thành màu đen.
“Bệnh này ta biết chút ít.”
“Thật sự?!”
“Ân, một năm trước, ta từng ở dưới chân núi cứu một người có triệu chứng trúng độc giống như những gì ngươi đã nói. Người nọ trúng độc quá nặng, ý thức lâm vào hôn mê, ở trên giường nằm suốt mười ngày. Hiện giờ vẫn khoẻ mạnh như cũ, bình an sống trên đời. Độc này cũng không khó giải, nhưng người trúng phải độc này thì thật hiếm gặp.”
“Ý của đại phu, là nguyện ý cứu người?” Hoàng Phủ Duật mặt mày hớn hở nói, vui sướng trên mặt không cần nói cũng biết.
“Ai nói ta nguyện ý cứu người?”
Bừng tỉnh như vừa bị tát một gáo nước lạnh, tất cả hy vọng nhất thời tiêu biến.
“Ta không phải người tốt, cũng không vô duyên vô cớ làm chuyện không công.”
“Ý của ngươi là……”
“Muốn ta cứu thê tử của ngươi? Đi, nhưng mà ── lấy Mị ảnh làm trao đổi.”
Hoàng Phủ Duật ngơ ngẩn.
Thần y tao nhã cười . “Ngươi nghe rõ rồi chứ, ta, muốn, mị, ảnh.”