Tình huống vẫn không lạc quan như Hoàng Phủ Duật tưởng tượng.
Từ sau khi được thần y cứu về một mạng, suốt mười ngày, Bạt Thác Vô Nhược vẫn không tỉnh.
Chỉ cần Bạt Thác Vô Nhược một ngày chưa tỉnh, Hoàng Phủ Duật mỗi ngày đều đến, mỗi lần như vậy lưu lại cả ngày. Tấu chương chất trên bàn cao như núi, hắn đã hơn mười ngày chưa chạm đến.
Tin tưởng mười phần lúc đầu biết thành mất kiên nhẫn, rồi sau đó nóng nảy, mười ngày qua đi, hắn mới chậm rãi bình tĩnh.
Bình tĩnh, là điều hắn hiện tại nên học được .
Hắn chỉ có thể chờ, trừ bỏ chờ, hắn không biết hắn còn có thể làm được gì.
Đây chính là cái gọi là báo ứng phải không?
Hoàng Phủ Duật a Hoàng Phủ Duật, ngươi hiện tại biết thế nào là yêu một người khổ sở thế nào chưa? Ngươi nha, thật sự là xứng đáng.
Ai dạy ngươi lúc trước phải lãnh khốc vô tình như vậy.
Hắn nghĩ muốn cười to, nhưng sao cười cũng không ra tiếng.
Ngực tựa hồ bị phá thành một cái động. Gió lạnh gào thét, lưu lại cũng chỉ là hư không cùng rét lạnh.
Không có Bạt Thác Vô Nhược, đã không có tên ngốc kia luôn bên người hắn, hướng hắn ngây ngô cười, đã không có kẻ hảo tâm thối nát loanh quanh ở bên cạnh hắn, cái gì cũng không vừa ý.
Hoàng cung này chỉ làm cho hắn cảm thấy buồn, hoàng cung này làm cho hắn cảm thấy lạnh như băng, tất cả ấm áp từ ngày Bạt Thác Vô Nhược bắt đầu hôn mê đã biến mất hầu như không còn.
Bất lực, thực thống hận chính mình.
Này nhất định là Bạt Thác Vô Nhược trừng phạt hắn, vì trước kia hắn tàn khốc vô tình với y, y muốn hắn khó chịu, lo lắng, rồi mới chịu tỉnh lại.
Đem tình yêu của y để sang một bên, hung hăng giẫm lên.
Hắn cười nhạt, hắn khinh thường, hắn lời nói ngoan độc, hắn làm chuyện tàn khốc, mỗi một chuyện hồi tưởng, tim của hắn liền đau .
Trước kia hắn không hiểu không quý trọng, cho rằng nam nhân cùng nam nhân không thể có tình yêu, nếu có, thì đó là ghê tởm, đó là dơ bẩn.
Bạt Thác Vô Nhược, thực xin lỗi.
Đúng, trẫm không nên, không nên xem thường cảm tình của ngươi.
Trẫm đã tỉnh lại, trẫm phi thường hối hận, rốt cuộc…… lúc nào mới bằng lòng tha thứ cho trẫm?
Chỉ cần ngươi mở to mắt, ngươi yêu cầu cái gì trẫm đều đáp ứng ngươi.
Ngươi nói ngươi muốn trẫm yêu, hảo, trẫm cho ngươi, trẫm biểu thị công khai trẫm vĩnh viễn, vĩnh viễn yêu ngươi.
Ngươi nói ngươi muốn được cưng chiều, hảo, trẫm đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi tỉnh lại, trẫm lập tức huỷ bỏ hậu cung, trẫm đem ngôi vị hoàng hậu cho ngươi, trẫm bên cạnh chỉ có một mình ngươi.
Chỉ cần ngươi tỉnh lại, chỉ cần ngươi mở to mắt.
Xem như trẫm cầu ngươi, được không?
Từ chỗ Bạt Thác Vô Nhược trở lại thư phòng, nhìn thấy đống tấu chương cao gấp đôi, hắn hỏa đại hất rơi xuống đất.
Một bên công công nhìn thấy, không dám ngăn cản hành động của Hoàng Phủ Duật, chỉ phải vội vàng loan hạ thắt lưng, nhặt đống tấu chương rơi trên mặt đất.
“Khụ khụ…… Khụ ──” một cỗ khí nảy lên, Hoàng Phủ Duật hai tay chống đỡ mép bàn, liên tiếp ho khan.
Công công buông tấu chương, đỡ lấy hắn, nhưng Hoàng Phủ Duật không chút lĩnh tình, hất tay hắn. “Tránh ra! Trẫm không có suy yếu đến mức cần người khác nâng!”
“Hoàng Thượng, long thể của người đã nhiều ngày suy yếu, vẫn là đừng miễn cưỡng……”
“Cút! Trẫm…… Khụ khụ ──”
Lại khom người, hắn thở hổn hển như không hít được khí.
“Hoàng Thượng, nô tài đi thỉnh thái y vì Hoàng Thượng chẩn đoán bệnh ──”
Lời của hắn còn chưa nói xong, liền bị khẩu khí hung ác của Hoàng Phủ Duật đánh gãy. “Không cần! Thân thể trẫm, trẫm chính mình rõ ràng nhất!”
Nhưng mà……
Công công còn muốn nói vài lời, nhưng lại chần chờ ngập ngừng.
Lo lắng nhìn khuôn mặt Hoàng Phủ Duật ngày càng trở nên gầy yếu, thoạt nhìn tiều tụy phi thường, tóc mai gần hai bên má rối bù, trông thật nhếch nhác, chật vật.
Hơn mười ngày chưa để ý đến khuôn mặt, mà ngay cả cơm canh cũng không màng đến, mấy ngày liên tiếp, thần thái phấn chấn lúc trước biến mất không chút dấu vết, công công luôn hầu hạ bên cạnh Hoàng Phủ Duật không khỏi cảm thấy đau lòng.
Trước kia Hoàng Thượng, không phải là cái dạng này.
===
Còn 3 chương nữa thôi là ta có thể kiêu hãnh đóng chữ HOÀN cái cộp rồi, hớ hớ, xúc động quá đi……….