Thanh Ngọc Án

Chương 60:




‘Bởi vì ── ta yêu ngươi, mặc kệ đường xá xa xôi, mặc kệ bao nhiêu gian khổ, vì ngươi, cho dù có thiên tân vạn khổ, ta nhất định cũng sẽ trở về , cho nên…… Xin ngươi chờ ta.’
── xin ngươi chờ ta.
Bỗng nhiên, trước mắt một mảnh ánh sáng, làm cho hắn chói đến mức mở mắt không ra, hắn đành phải tạm thời nhắm mắt lại.
Một lát sau, hắn lại mở mắt ra, cảnh sắc đột nhiên biến đổi, khuôn mặt các vị thái y xuất hiện ở trước mắt.
“Hoàng Thượng đã tỉnh lại! Hoàng Thượng đã tỉnh lại!” Công công vui sướng hô to .
“Thật tốt quá, thật tốt quá……” Thái y mỗi người đứng ở bên giường, biểu tình vui mừng  không cần nói cũng biết.
Hoàng Phủ Duật mới vừa tỉnh lại nên không thể nào hiểu được hành động của bọn họ.
“Này…… Xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng Thượng, người bị nhiễm phong hàn nên sốt cao, đã hôn mê trên giường ba ngày, từng có thời điểm không còn hơi thở…… Nô tài…… Nô tài nghĩ đến hoàng, Hoàng Thượng……” Công công nghẹn ngào, nấc không thành tiếng, “May mắn Hoàng Thượng đã tỉnh lại, bệnh rốt cuộc cũng đã lui, thật sự là quá tốt……”
Hôn mê?
Nguyên lai hắn té xỉu.
Như vậy…… Mới vừa rồi trong mộng người cùng hắn nói chuyện là ai?
Có chút quen thuộc, có chút xa lạ, có chút ── chua xót.
‘Bởi vì ── ta yêu ngươi, mặc kệ đường xá xa xôi, mặc kệ bao nhiêu gian khổ, vì ngươi, cho dù có thiên tân vạn khổ, ta nhất định cũng sẽ trở về, cho nên…… Xin ngươi chờ ta.’
Hoàng Phủ Duật biết hắn là ai, người nọ là người mà hắn cả ngày lẫn đêm mong nhớ.
Là ngươi cứu trẫm phải không? Ngươi cứu trẫm một mạng, thời điểm trẫm hôn mê, khi trẫm một bước bước vào địa phủ, ngươi đúng lúc kéo trẫm quay về.
Luôn như vậy, luôn cứu trẫm quay về.
Hảo, trẫm nghe lời ngươi nói, hảo hảo sống sót.
Cũng hy vọng, ngươi có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
Bạt Thác Vô Nhược lâm vào hôn mê ngày thứ hai mươi, một buổi chiều, Hoàng Phủ Duật tiếp nhận Bảo Bảo từ nhũ mẫu, đưa vào trong phòng.
Đem đứa nhỏ đặt ở phía trong.
Một lớn một nhỏ nằm trên giường, Bảo Bảo con ngươi sâu và đen như bầu trời đêm, ít nhiều di truyền từ Hoàng Phủ Duật, giống như đồng tiền tròn xoe, mà lông mi lại di truyền từ Bạt Thác Vô Nhược, cuốn kiều nồng đậm.
Hoàng Phủ Duật nhìn chăm chú không chớp mắt.
“Bạt Thác Vô Nhược, đây là bảo bối của chúng ta ── Hoàng Phủ Kiên.” Hoàng Phủ Duật ngồi bên mép giường, nắm chặt tay y, “Kiên là kiên cường, trẫm hy vọng hắn có thể giống như ngươi, lòng tin kiên định, đối với ước nguyện của mình không thay đổi, không hoài nghi.”
“Cho nên, không được ngủ tiếp, nhanh tỉnh lại, ngươi không muốn nhìn đến con của chúng ta sao? Giống như ngươi mong muốn, là một nam hài, nó giống trẫm cũng giống ngươi…… Ngươi nếu không tỉnh lại, đứa nhỏ phải làm sao gọi ngươi? Đứa nhỏ làm sao nhận biết được ngươi?”
Người trên giường đôi mắt vẫn khép kín, Hoàng Phủ Duật phi thường bất lực.
“Ngươi nói ngươi muốn trẫm chờ ngươi, chính là ngươi quá chậm…… Trẫm rất thiếu kiên nhẫn, trẫm đợi không kịp……”
Hắn thật không biết nên làm thế nào? Những gì nên làm hắn đều làm, trong cơ thể độc tố đã bài trừ, cả ngày lẫn đêm luôn ở bên cạnh y, cùng y nói chuyện, tán phiếm, nghĩ đến y cùng đứa nhỏ tình thâm ràng buộc, bởi vậy hắn mới ôm đứa nhỏ đến thăm Bạt Thác Vô Nhược, chính là…… Đều qua lâu như thế, y vẫn không có phản ứng.
Rốt cuộc còn muốn hắn làm như thế nào, y mới có thể tỉnh lại?
“Ngươi nếu không tỉnh lại, trẫm thật không còn biết nên như thế nào cho phải…… Ngươi thật sự yêu trẫm sao? Trẫm đã cầu xin ngươi như thế, ngươi vì sao vẫn là không lay chuyển?” Đôi mắt nóng lên, nước mắt làm tầm mắt trở nên mơ hồ, Hoàng Phủ Duật vội vàng nhắm mắt lại, ức chế nước mắt tuôn trào.
…… Nam nhi không được phép rơi lệ.
“Được rồi…… Trẫm nhận thua, trẫm thua hoàn toàn……”
Thật buồn, ngực hung hăng phiếm đau, mỗi một nhịp tim như một cái chùy lớn, nặng nề đập vào ngực.
Đau, lại nói không ra lời.
“Trẫm ── yêu ngươi, ta yêu ngươi…… Bạt Thác Vô Nhược ngươi nghe được không? Ta yêu ngươi……”
Hít sâu một hơi, Hoàng Phủ Duật vẫn nhắm chặt mắt, không dám mạnh mở, mắt nhẹ khai, nước mắt bị khống chế lưu lại.
Rất yếu đuối.
Liên tiếp hấp khí, ức chế không được bi thương tràn đầy.
Đột nhiên, Hoàng Phủ Duật nghĩ đến trước đây từng ngâm qua một đoạn thơ, một chút đau thương, một chút xúc động: “Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở, Rụng như mưa, sao rực rỡ. Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ. Phụng tiêu uyển chuyển, Ánh trăng lay động, Suốt đêm rồng cá rộn.
Ngài tằm, tuyết, tơ vàng rủ, Phảng phất hương bay, cười nói rộ. Tìm giữa biển người trăm ngàn lần, Bỗng quay đầu lại, Người ngay trước mắt, Dưới lửa tàn đứng đó. ..(1)”
Đây không phải là thực phù hợp với tình huống giữa hắn cùng Bạt Thác Vô Nhược hay sao?
Bạt Thác Vô Nhược luôn yên lặng trả giá, lẳng lặng chờ từ một nơi bí mật gần đó, không hy vọng  được hồi báo.
Thực ngốc, hắn đã từng vì thế mà cười nhạt; hiện giờ, ngực lại đau đến không thể chịu đựng.
Hoàng Phủ Duật mở mắt ra, nước mắt quả nhiên không thể khống chế rơi xuống, từng giọt đọng lại trên mu bàn tay của Bạt Thác Vô Nhược.
Hoàng Phủ Duật vội vàng xoay đầu không muốn ở trước mặt y lộ ra mình yếu đuối, cho dù là Bạt Thác Vô Nhược chưa thanh tỉnh cũng thế.
Chính là, khi hắn xoay đi, hắn lại không nhìn thấy, nước mắt dính trên tay kia làm đầu ngón tay nhợt nhạt chợt run run.
Mi mắt Bạt Thác Vô Nhược đóng chặt hơn mười ngày khẽ nhúc nhích, khóe mắt lặng lẽ chảy xuống một giọt nước mắt trong suốt ──
Lặng lẽ trượt xuống.
Tìm giữa biển người trăm ngàn lần, bỗng quay đầu lại, người ngay trước mắt, dưới lửa tàn đứng đó.
─ hoàn ─
==================
(1) Đoạn này ta lấy phần thơ đã dịch cho dễ hiểu, đọc mới liền mạch cảm xúc, nàng nào thích bài chữ hán thì quay lại xem chương 1 nhé.
Câu cuối cùng nghe như một tiếng ngân dài, làm ta buồn quá. T^T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.