Thành Phố Vô Tận

Chương 13:




Mười một giờ trưa, tại Paris, Pháp ——
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao đến giờ vẫn chưa giải quyết, bộ phận nguy cơ của tập đoàn Hoa An làm ăn những cái gì thế hả?! Quản lý bộ phận Trần Tiêu đâu rồi? Kêu cô ta tiếp điện thoại!”
Chu Bích Trân cầm di động đi qua đi lại trong phòng khách, khuôn mặt trang điểm tinh tế vì tức giận mà biểu lộ căng thẳng cực độ, tựa như chỉ một giây kế tiếp, cô sẽ hóa thân thành một con dã thú xé nát hết thảy sinh vật đi đến gần mình.
Năm giờ chiều, Trung Quốc, trụ sở tập đoàn Hoa An ——
Quản lý bộ phận Trần Tiêu nơm nớp lo sợ nhấc điện thoại, nói: “Dạ, Chu tổng, tôi đã điều tra người post bài đó, người kia mới vừa lập tài khoản trên diễn đàn Thế giới giải trí chưa được ba ngày, còn là sử dụng đại chỉ proxy IP, căn bản không thể nào tra ra lai lịch...”
“Ai bảo cô điều tra lai lịch tên đó?!” Sắc mặt Chu Bích Trân càng thêm khó coi, “Dù có ngu như lợn, dám post bài bôi nhọ nghệ sĩ dưới trướng Hoa An chúng ta, cũng nhất định sẽ biết khoác nick clone dùng máy chủ proxy —— Bây giờ quan trọng là làm thế nào để giải quyết hậu quả!”
“Dạ dạ dạ, tôi đã liên lại với nhân viên quản lý diễn đàn, bảo bọn họ mau sớm del post, hơn nữa còn...”
“Không được ——“ Chu Bích Trân đột nhiên cắt ngang cô gái, lạnh lùng nói, “Thế giới giải trí, đây chính là diễn đàn lớn nhất, cũng tự do nhất trong nước, del post ngược lại sẽ kích thích quần chúng nổi giận. Lại nói, sau khi loại bài post này được đăng tải, đã sớm truyền khắp các trang web lớn, bây giờ có xóa cũng không có tác dụng, Đừng xóa, bài post cứ để nguyên đó, để cho tất cả mọi người mở to hái mắt nhìn, An Nham nhà tôi có một người mẹ lợi hại đấy, thì đã làm sao? Con ruột của Chu Bích Trân tôi, tôi vui lòng cưng chiều nó đến tận trời!”
Quản lý bộ phận bên kia đầu dây điện thoại đã bị khí thế kinh khủng của Chu tổng dọa sợ đến nỗi một câu cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Chu Bích Trân dừng một chút, lại hít sâu một hơi, tỉnh táo nói: “Hãy liên lạc tốt với đài truyền hình bên kia, tối mai An Nham có một tiết mục talshow, bảo người dẫn chương trình hãy tận lực hướng cuộc nói chuyện xoay quanh phương diện gia thế, nếu đã ra ánh sáng rồi, vậy thì dứt khoát đưa toàn bộ ra ánh sáng đi! An Nham không ngu, nó tự biết biện pháp ứng phó.”
“Vâng, Chu tổng, tôi lập tức đi làm!”
Chu Bích Trân cúp điện thoại, xoay người ngồi lại xuống ghế salon.
An Úc Đông nhẹ nhàng đặt tay lên vai vợ, thấp giọng an ủi: “Được rồi, đừng tức giận nữa. Chuyện có lẽ không nghiêm trọng như em nghĩ đâu, An gia là danh môn thương giới, đây cũng không phải là vết nhơ gì. Anh đã đặt vé máy bay đâu vào đấy, em tối nay về nước đi, ba bên này cứ để anh chăm sóc.”
Lần này, hai vợ chồng cùng nhau đến Paris, cũng là bởi vì cha Chu Bích Trân đột nhiên ngã bệnh nhập viện, mặc dù chỉ là một khối u dạ dày nhỏ hơn nữa đã an toàn làm xong giải phẫu, nhưng Chu Bích Trân vẫn không yên tâm, cho nên mới gọi chồng cùng đi thăm cha, không ngờ hai người chỉ mới rời đi được ba ngày, trong nước đã xảy ra chuyện như vậy.
“Được.” Chu Bích Trân gật đầu một cái, cầm nước lạnh trên bàn lên uống vài hớp, mới thấp giọng nói: “Em bây giờ ngược lại có chút hối hận, ban đầu khi An Nham 18 tuổi bước vào giới giải trí, thân là mẹ ruột, em không giúp nó được một chút nào... Sớm biết như thế, em lúc ấy nên đưa nó đến công ty mình, dùng đãi ngộ siêu sao Thiên vương bao bọc nó, mà không phải trơ mắt nhìn nó từ người mới đi lên, loay hoay chịu nhiều đau khổ...”
Chỉ vì muốn nhìn xem đứa con trai “kém cỏi nhất” trong mắt người ngoài rốt cuộc sẽ có bao nhiêu năng lực, cho nên, năm đó khi An Nham quyết định làm diễn viên, Chu Bích Trân mới có thể bỏ lại một câu “Chứng minh cho mẹ thấy” bỏ mặc hắn muốn làm gì thì làm, để An Nham tuổi còn nhỏ phải chiến đấu từ đầu trong giới giải trí ngư long hỗn tạp này.
Chu Bics Trân còn nhớ rõ, ban đầu An Nham lần đầu đóng phim, nhận chẳng qua chỉ là một vai nam phụ thầm thích nữ nhân vật chính trong bộ phim thần tượng. Đó là một màn nữ nhân vật chính tỏ tình với vai nam chính trong mưa, trời đông tháng mười hai giá rét, An Nham mặc chiếc áo sơ mi đơn bạc đứng trên đường cái giữa trời mưa. Hắn đứng trong mưa, yên lặng nhìn người con gái mà hắn thích tỏ tình với một nam sinh khác, hắn thậm chí ngay cả một lời kịch cũng không không có, cứ như vậy đứng trong mưa diễn mấy động tác và biểu cảm. Chờ đến khi quay xong, hắn vừa cóng đến cả người phát ru, vừa vui vẻ a a chạy đến bên cạnh đạo diễn, cười híp mắt nói: “Đạo diễn, ngài xem biểu hiện mới rồi của tôi có được không? Hì, lần đầu tiên diễn, thật ra thì tôi... có hơi căng thẳng.”
An Nham khi đó còn là một thiếu niên hồn nhiên, cậu trai mười tám tuổi, ngay đến thân thể cũng chưa hoàn toàn phát triển, hắn lần đầu tiên đóng phim truyền hình, ánh mắt nhìn về phía đạo diễn chân thành mà lo lắng.
Chu Bích Trân cũng không nói cho hắn biết, ngày hôm đó bà đã len lén chạy đến tham ban, cũng không có nói cho hắn biết, thời điểm nhìn thấy hình ảnh kia, người làm mẹ như bà, đau lòng đến gần như nghẹt thở.
Nhưng mà, bà nhất định phải hạ quyết tâm.
Trong bốn anh em An gia, An Lạc là kỳ tài thương giới, An Trạch tuổi còn trẻ đã lên đến cấp chỉ huy trong quân đội, An Mạch lại rất có thiên phú vẽ vời, ngày hôm nay cũng đã trở thành họa sĩ nổi tiếng. Chỉ có An Nham, từ nhỏ đến lớn đều không hiểu chuyện, cũng không có bản lĩnh nhất.
Chu Bích Trân muốn, đứa bé này không thể cứ như vậy ngây ngây ngốc ngốc như vậy suốt cả đời, nên vào thời điểm An Nham nói muốn bước vào giới giải trim dù tất cả mọi người ra sức phản đối, trong lòng Chu Bích Trân vẫn là ủng hộ, bà mong đợi đứa con trai này có thể có chút thành tựu, bất kể là trong lĩnh vực nào.
Nhưng mà, bà sẽ không giúp hắn.
Người một mực chỉ biết dựa vào sự nâng đỡ của cha mẹ, mãi mãi sẽ không tự bước đi được.
BÀ muốn nhìn xem đứa con này ruốt cuộc có năng lực xông pha một phương trời hay không. Nếu như có, đó là tốt nhất. Nếu như không, bà cũng không ngại gọi hắn trở về An gia giao cho anh trai hắn để giúp việc, cả đời ăn không ngồi rồi, An gia cũng không phải là không nuôi nổi một con sâu gạo.
Không ngờ, An Nham lại khiến bà hết sức ngoài ý muốn.
Năm hắn 18 tuổi kia, sau khi thi trượt tốt nghiệp trung học cũng không đăng ký vào học trường nghề, nhận được vai nam phụ trong bộ phim kia, cũng do tự hắn hào hứng chạy đi tham gia tuyển chọn đúng dịp được đạo diễn nhìn trúng. Bộ phim truyền hình kia, đầu tư rất ít, đội hình rất kém cỏi, quay chính là tình yêu vườn trường vô bổ, An Nham dù là tuổi hay hay hình tượng đều vô cùng thích hợp, cho nên mới có cơ hội diễn một vai phụ như vậy, hắn cũng cực kỳ quý trọng cơ hội này.
Đó là lần đầu tiên lên màn ảnh của hắn, không có lấy một lời kịch, chỉ đứng bên cạnh làm nềncho nam nữ nhân vật chính tỏ tình ôn nhau.
Giữa mùa đông, gió rét thấu xương, hắn ở trường quay bị tổ đạo cụ phun nước đến cả người ướt đẫm, còn cười híp mắt, mang theo ánh mắt mong chờ chạy đến bên người đạo diễn hỏi: “Đạo diễn, ngài xem biểu hiện mới rồi của tôi có được không?”
Trên mặt của hắn, là nụ cười cực kỳ đẹp mắt.
Trong nháy mắt đó, Chu Bích Trân đã biết, đứa con trai này, rốt cục cũng chọn được con đường tính hợp với hắn. Cũ đã biết, An Nham bắt đầu từ giây phút kia, mới coi là chân chính trưởng thành.
Đối với một người mẹ mà nói, đây là chuyện vui mừng cỡ nào...
Bốn anh em An gia, An Quang Diệu thương yêu nhất An Lạc, coi thường nhất An Nham, mỗi lần nghe ông mắng An Nham “mày cái thằng oắt không có tiền đồ này” “Mày cái đồ kém cỏi này” “Mày so với anh mày còn không bằng mo0ọt phần mười... nhìn cây gậy cứng rắn của ông từng cái từng cái nện trên cơ thể bé nhỏ của An Nham... Làm người mẹ ruột thịt, trong lòng bà sao có thể dễ dàng chịu đựng?
May mắn là, An Nham, đứa con trai mà bà thương yêu nhất, quả nhiên không khiến bà thất vọng.
Dưới tình cảnh không có bất luận kẻ nào trợ giúp, An Nham từng bước, từng bước, bừng sáng rực rỡ.
Dùng trọn sáu năm.
Nghĩ đến đây, hốc mắt Chu Bích Trân trong lúc bất chợt hơi hơi nóng lên. Sớm biết như thế, mình năm đó đáng nhẽ ra không nên quá mức cứng rắn để cho con trai một mình đi chiến đấu... Nếu như lợi dụng quyền lợi cùng mạng lưới giao thiệp trong tay âm thầm giúp nó một chút, nó bây giờ chắc không chỉ đơn giản đoạt giải thưởng tân sinh như vậy thôi. Có lẽ, con trai của bà, bây giờ đã là siêu sao cấp quốc tế, giành được tới tay đủ loại giải thưởng lớn, mới sẽ không bởi vì một danh hiệu diễn viên mới xuất sắc nhất mà hưng phấn quá độ, gọi anh em trai đến xem, mới sinh ra loại chuyện như vậy.
Chu Bích Trân nhẹ nhàng nhắm mắt, có nén chua xót dưới đáy lòng, nhìn chồng mình, tỉnh táo mà kiến quyết nói: “Nếu, bọn họ đều nói An Nham là do một tay em bà mẹ lợi hại lăng xê —— Vậy hãy để bọn họ xem một chút, Chu Bích Trân em, có thể đem con trai mình, lăng xê đỏ đến mức độ nào!”
***
Thời điểm nhận được điện thoại của mẹ, An Nham đang vào làm bộ như không có chuyện gì xảy ra vào diễn đàn lật xem lại bài post.
Bài post đó đến hôm nay đã bị đính lên mười chủ đề hot nhất, trên weibo cũng là chuyển phát (*) khắp nơi, An Nham trong lúc nhất thời trở thành tiêu điểm chỉ trích của dư luận, lại càng không nói coác loại giễu cợt của những người bình luộn độc miệng, rất nhiều quần chúng vây xem hoàn toàn không biết chân tướng cũng ồn ào theo. An Nham không biết nên giải thích như thế nào, loại thời điểm này càng nói càng sai, trước khi công ty nghĩ ra phương án đối phó, làm nghẹ sĩ, hắn chỉ có thể giữ vững yên lặng.
(*) Chuyển phát trên weibo cũng giống như nút share trên facebook, hay là reblog ở một số trang mạng cá nhân khác.
Đúng lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên, là điện thoại của Chu Bích Trân gọi tới.
Chắc là lại sắp bị mắng chửi một trận nữa rồi...
An Nham trầm mặc một hôgi, bắt máy, mặt dày tươi cười chủ động mở miệng nhận lỗi: “Mẹ, con sai rồi, mẹ đừng nóng giận vội, tiền gọi điện quốc tế đường dài rất đắt, mẹ muốn mắng con, đừng mắng bây giờ, chờ về rỗi hãy mắng thẳng mặt...”
Nghe âm thanh mang theo ý lấy lòng rõ ràng của con trai, trong lòng Chu Bích Trân nhất thời mềm nhũn, vốn còn muốn nói hắn mấy câu, mở miệng lại thành: “Có bị ông con đánh không?”
“......” An Nham có chút lúng túng, bị trưởng bối bạt tai cũng không phải chuyện vinh quang gì cho cam, chỉ là hắn từ nhỏ đã bị đánh thành quen, năng lực khôi phục tương đối mạnh mà thôi. Không nhịn được đưa tay sờ sờ gò má bị ông nội đánh, dưới sự xoa bóp của Từ Thiếu Khiêm, vết sưng đỏ nơi đó đã tiêu giảm không ít, trên mặt tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ hơi lạnh thoải mái khi ngón tay Từ Thiếu Khiêm lướt qua da.
An Nham cố tỏ ra vô tâm cười cười, nói: “Cũng may, ông nội đang giáo huấn con thì Từ Thiếu Khiêm đột nhiên xuất hiện, anh con kịp thời gọi cậu ấy tới cứu viện, ông nội không thể làm gì khác hơn là thạm ngừng, không có đánh con gì cả...”
Nghe tiếng cười nghĩ một đằng nói một nẻo của con trai, Chu Bích Trân nhịn xuống nội tâm chua xót, nói: “Không sao là tốt rồi. Mẹ đang ở sân bay, sắp phải lên máy bay rồi, tạm thời không nói nữa. Con sáng mai đến phòng làm việc của mẹ chờ mẹ.”
“Dạ...?” Phòng làm việc? Mẹ sắp về rồi?
An Nham ngoài miệng nói “về rỗi hãy mắng thẳng mặt”, đó là vì An Nham cảm thấy mẹ đang ở Pháp tạm thời chưa về được, kết quả, mẹ cư nhiên thần tốc chạy về?!
Chu Bích Trân mau chóng cúp điện thoại. An Nham nhất thời có chút buồn bực. Mẹ quả nhiên là phong cách sấm rền chớp giật, nói một không hai, vậy là muốn ngay mặt mắng chửi hắn một trận nữa ư? Tài ăn nói của mẹ còn tốt hơn ông nội nhiều, khi mắng người thậm chí có thể mắng bạn hận mình không thể chưa từng sinh ra. Lần này tìm người cứu viện... còn có tác dụng không?
An Nham suy đi nghĩ lại, cuối cùng, vẫn mặt dày gửi một tin nhắn cho Từ Thiếu Khiêm ——
“Thiếu Khiêm, cậu ngày mai hình như phải về công ty kiểm duyệt những bộ điện ảnh sẽ nhận năm sau đúng không? Chu tổng của chúng ta về rồi, cậu thuận tiện, thuận tiện đến phòng làm việc của mẹ cứu tôi một mạng đi... ^_^”
Tác giả có lời muốn nói: Trong số những tiểu thụ nhà tôi, Lâm Vi và An Nham đều thích dùng ký hiệu ^_^, anh zai Lâm Vi dùng ^_^ sẽ cho người ta cảm giác thật là dịu dàng a như mộc xuân phong a a! Còn An Nham hai lần dùng ^_^ luôn cảm thấy thật thiếu đánh a thật là muốn bóp mặt hắn a a a!
Quả nhiên, ký hiệu giống người dùng không giống, sự khác biệt không phải là lớn bình thường đâu!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.