Thành Phố Vô Tận

Chương 29:




Đến khi An Nham phản ứng lại được mình cư nhiên sững sờ tại chỗ bị Từ Thiếu Khiêm không hiểu ra làm sao ôm suốt mười phút, mặt An Nham đột nhiên đỏ lên, dùng sức đẩy Từ Thiếu Khiêm ra, phẫn nộ quát: “Từ Thiếu Khiêm, cậu lại phát thần kinh cái gì? Còn nữa, cậu tại sao lại có chìa khoá nhà tôi?!”
Thấy bộ dáng tức đến đỏ mặt nổi trận lôi đình này của An Nham, khôngh hiểu sao … Từ Thiếu Khiêm cư nhiên cảm thấy tâm tình bị áp lực suốt nửa tháng đột nhiên tươi tỉnh hẳn.
Rất kỳ quái, An Nham chính là có khả năng như vậy, hắn có thể dễ dàng chọc giận mình, cũng có thể dễ dàng khiến mình bình tĩnh.
Thậm chí khi bước vào nhà An Nham, còn có loại… cảm giác về đến nhà.
Căn biêt thự này là hắn hoàn toàn dựa theo sở thích của An Nham mà trang hoàng, cũng xen kẽ một chút sở thích của bản thân. Ví dụ như, ghế nằm thoải mái trên ban công là dùng để cho An Nham ngủ trưa, cái bàn trong phòng ăn là phong cách đơn giản thanh thoát mà Từ Thiếu Khiêm thích nhất, cách bố trí gia cụ trộn lẫn như vậy, thật giống như hai người đang ở chung một chỗ.
—— Loại cảm giác này thật tốt.
Từ Thiếu Khiêm tự tiện vào nhà, hành động này không thể nghi ngờ hoàn toàn kich thích thần kinh An Nham, An Nham theo sát bước chân Từ Thiếu Khiêm đi vào trong nhà, lãnh nghiêm mặt nói: “Từ Thiếu Khiêm cậu ra ngoài cho tôi!”
“Cậu lúc về nhà đánh rơi một chùm chìa khoá xuống đất, tôi nhặt được giúp cậu.” Từ Thiếu Khiêm thần sắc bình tĩnh đáp lại vấn đề, đi đến trước tủ lạnh, mở ra, phát hiện trong tủ lạnh chỉ có vài quả trứng gà, cùng một túi mì nằm chỏng chơ, đây cũng là đồ hắn thuận tiện mang tới khi đến nhà này của An Nham lần trước.
Hiển nhiên, An Nham tên gia khoả hoàn toàn không biết làm bếp này, căn bản sẽ không đi mua rau dưa cùng mấy loại thịt cho vào tủ lạnh. Ngăn đá trống không, chỉ có bên cánh tủ để mấy lon bia và sữa, còn lại toàn bộ tủ lạnh đều rỗng tuếch.
Từ Thiếu Khiêm cau mày lấy ra vài quả trứng gà với mì sợi, xoay người vào phòng bếp đun nước.
An Nham sửng sốt một chút, phát hiện người này cư nhiên vô liêm sỉ chạy đến phòng bếp nấu ăn, An Nham lập tức đi qua, sắc mặt khó coi nói: “Từ Thiếu Khiêm, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Hơn nửa đêm chạy đến nhà tôi nấu mì? Cậu sao không tự về nhà mình mà nấu?!”
Từ Thiếu Khiêm nói: “Tất cả dụng cụ làm bếp của tôi đều ở chỗ cậu.”
An Nham quét mắt qua các loại đồ dùng làm bếp hắn đem tới lần trước, nhịn không được nói: “Cậu có thể đem về.”
Nghe trong giọng nói của An Nham có sự không kiên nhẫn rõ ràng, Từ Thiếu Khiêm trầm mặc một chút, mới thấp giọng nói: “An Nham, tôi hiện tại mệt chết đi được, không muốn cãi nhau với cậu. Cậu nếu thấy tôi ngứa mắt, vậy cứ đi ngủ trước đi, tôi ở trong bếp nhà cậu ăn một chút rồi đi.”
“…” An Nham trầm mặc trong chốc lát, xoay người tránh ra.
Hắn không biết bản thân vì cái gì cố chấp đuổi Từ Thiếu Khiêm đi, trong một khắc nhìn thấy nam nhân luôn luôn cường ngạnh này đứng trước mặt mình mệt mỏi hạ mắt nói: “Tôi mệt chết đi được” kia, thấy cảnh tượng hắn ở trong bếp cúi đầu nấu mì, nguyên bản ý định muốn đuổi hắn đi tựa hồ đột nhiên không mãnh liệt như vậy… Thậm chí còn có chút mềm lòng không sao hiểu được.
Mặc kệ nói như thế nào, hai người cũng là bạn bè suốt hơn 20 năm. Nam nhân này cực độ kiêu ngạo, chưa bao giờ tỏ ra yếu thế trước mặt người khác, hắn nói mệt mỏi, đại khái là thực sự đã mệt lắm rồi. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì lại khiến cho Từ Thiếu Khiêm luôn luôn cường thế lại lộ ra thần sắc mệt mỏi như vậy?
An Nham có chút nghi hoặc nghĩ, tự mình xoay người vào phòng khách xem ti vi.
Một lát sau, Từ Thiếu Khiêm nấu xong mì đi ra, thấy An Nham còn chưa đi ngủ, liền thấp giọng hỏi: “Cậu có đói bụng không?””
An Nham sắc mặt cứng ngắc nói: “Không đói.”
Từ Thiếu Khiêm liền không làm phiền hắn nữa, tự mình ngồi trong phòng ăn ăn. Nam nhân toàn thân ướt đẫm yên lặng ngồi đó ăn mì sợi nhạt nhẽo, thoạt nhìn cư nhiên có điểm đáng thương, có cần gọi đồ ăn bên ngoài cho cậu ta không nhỉ? Bất quá giữa lúc này, rất nhiều hàng ăn bên ngoài đều đã đóng cửa rồi đi… Ngừng ngừng, vì cái gì lại quan tâm cậu ta có ăn ngon miệng hay không? An Nham bị ý tưởng của mình doạ sợ, sắc mặt không khỏi càng thêm khó coi.
Rõ ràng nên cực hận người này mới đúng.
Chính là người này, không để tâm đến nguyện ý của hắn mà cưỡng bức hắn, còn trong trạng thái hắn thanh tỉnh hoàn toàn không để ý hắn giãy dụa cùng phản kháng một lần lại một lần xâm phạm thân thể hắn… Nhớ tới cảnh tượng ngày đó, An Nham liền hận không thể một đao đâm chết Từ Thiếu Khiêm, thân là một nam nhân, bị người cùng giới xâm phạm, quả thực là một nỗi sỉ nhục lớn!
Nhưng mà, không hiểu sao, nhìn hình ảnh Từ Thiếu Khiêm thần sắc mệt mỏi ngồi trong phòng ăn cúi đầu dùng bữa, đáy lòng An Nham đột nhiên dâng lên một loại … cảm xúc thậm chí có thể gọi là “đau lòng”.
Nam nhân luôn luôn mạnh mẽ lạnh lùng, rất ít khi lộ ra thần sắc như vậy, hắn giờ phút này, trông có vẻ đặc biệt khổ sở, mặt mày gắt gao nhíu chặt, vẻ mặt cũng thật nặng nề. Nhớ tới cuộc gọi quốc tế đường dài hắn gọi đến từ Paris có nhắc tới “trong nhà gặp chuyện, Tứ thúc ngã bệnh”, An Nham nhịn không được nghĩ, hắn trông có vẻ khó chịu như vậy… Chẳng lẽ Tứ thúc hắn... xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Từ Tứ thúc tuy rằng mới trước đây còn véo tai An Nham doạ hắn không được bắt nạt Từ Thiếu Khiêm nhưng An Nham đối với người kia vẫn là trần ngập kính ý. Nghe các trưởng bối nói, cha mẹ Thiếu Khiêm đã qua đời từ khi hắn còn rất nhỏ, là Từ Tử Chính một tay nuôi hắn lớn, An Nham cùng Từ Từ Thiếu Khiêm lớn lên bên nhau, đương nhiên biết ý nghĩa của Tứ thúc đối với Từ Thiếu Khiêm, nếu thật là Từ Tử chính xảy ra chuyện gì, đối với Từ Thiếu Khiêm mà nói kia nhất định là đả kích mang tính hủy diệt…
Thấy Từ Thiếu Khiêm ăn uống xong thu dọn bát đũa chuẩn bị rời đi, An Nham nhịn không được mở miệng hỏi: “Trong nhà cậu xảy ra chuyện gì? Có phải Tứ thúc cậu chú ấy…”
Từ Thiếu Khiêm sửng sốt một chút, dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía An Nham.
Đối diện với ánh mắt thâm thuý của hắn, sắc mặt An Nham hơi đỏ lên, vội vàng xoay người đi.
Kỳ thật sau khi mở miệng đặt câu hỏi An Nham liền hối hận, hắn quả nhiên vẫn rất mềm lòng, trước mặt nam nhân rõ ràng đã làm ra chuyện tình quá phận như vậy, hắn lại nhịn không được mà quan tâm đến người này.
Dù sao giữa hai người cũng có cảm tình suốt gần hai mươi năm.
Dù sao cũng từng trong thời kì niên thiếu không xa trước đây, mỗi lần hắn hụt hẫng nhất, bất lực nhất, khó khăn nhất, người đúng lúc xuất hiện bên cạnh, an ủi hắn, cổ vũ hắn, cho hắn dũng khí, trước sau đều là Từ Thiếu Khiêm.
Dù cho hiện tại Từ Thiếu Khiêm đã thương tổn hắn, hắn cũng sẽ không cách nào hoàn toàn quên được, trong từng năm tháng của tuổi thanh xuân, người này đã dịu dàng và quan tâm tới hắn như thế nào. Hắn cũng không làm sao thực sự oán hận người bạn đã từng cho hắn vô số ấm áp này.
So với oán hận, càng nhiều hơn chính là hụt hẫng khi bị phản bội, bị làm nhục đi.
An Nham tâm tình phức tạp xoay người, cầm điều khiển từ xa trên bàn tuỳ tay chuyển kênh dời lực chú ý đi.
Từ Thiếu Khiêm đột nhiên đi đến bên cạnh An Nham ngồi xuống sofa, thấp giọng hỏi: “Cậu là đang… quan tâm tôi?”
Trong thanh âm của hắn tràn đầy khó tin, thậm chí còn có một tia kích động khó có thể che giấu. An Nham vội vàng căng mặt, làm bộ bình tĩnh nói: “Tôi, tôi chỉ là… thuận miệng hỏi một chút…. Khụ, thuận miệng hỏi chút thôi…. Cậu ăn uống xong rồi thì có thể về.”
An Nham làm bộ không sao cả tiếp tục đổi kênh, vừa đổi đến kênh giải trí đúng lúc này, trong TV đột nhiên nảy ra một cái quảng cáo: chàng trai trẻ tuổi một thân Tây trang màu trắng, trên mặt đeo kính, ngồi trên một chiếc xe thẻ thao màu đỏ trực cháy phóng nhanh trên đường, cuối cùng rẽ ngoặt một cái chín mươi độ thật ngầu dừng lại giữa ngã tư, nam nhân mở cửa xe đi xuống, gỡ kính đen, hướng tới màn ảnh lộ ra mỉm cười soái khí.
Dưới ánh đèn loang loáng hoa lệ xung quanh, dáng người thon dài của chàng trai trẻ tuổi kết hợp với bộ Tây trang được cắt may phù hợp có thể nói là hoàn mỹ, trong đôi mắt xinh đẹp trần đầy ý cười, hướng về phía màn ảnh hơi hơi nâng miệng, dùng thanh âm êm tai dễ nghe nói – IMPERIAL, kinh điển, vĩnh viễn không phai nhạt!
Trên góc trái dưới màn hình đồng thời hiện lên một hàng chữ nhỏ: IMPERIAL, phát ngôn viên đại diện âu phục hoàng gia, danh hiệu diễn viên mới xuất sắc nhất Liên hoan phim lần thứ chín, An Nham.
Đây đúng là quảng cáo An Nham quay chụp trong khoảng thời gian Từ Thiếu Khiêm rời đi này, quảng cáo sau khi làm xong đưa đến tổng bộ cao tầng của IMPERIAL khiến mọi người vô cùng hài lòng, bỏ số tiền lớn lên sóng và giờ vàng 8 giờ mỗi tối, còn tài trợ cho đủ loại chương trình trên nhiều kênh truyền hình giải trí, poster tuyên truyền chụp hình người đại diện phát ngôn An Nham thậm chí treo đầy bến tàu điện ngầm toàn bộ thành phố.
Tuyên truyền phô trương thanh thế khiến cho nhân khí của An Nham lại được đẩy lên đến đỉnh điểm, ngoại trừ khí chất bản thân An Nham thật thích hợp làm người mẫu vest, đương nhiên không thể xem nhẹ chỗ dựa to lớn sau lưng từ người mẹ Chu Bích Trâm của An Nham.
Quảng cáo này chính bản thân An Nham cũng vô cùng vừa lòng, thời điểm quảng cáo được lên sóng còn mặt dày mày dạn gửi tin nhắn cho anh trai: “Anh ơi, đã xem quảng cáo chưa? Em trai anh có ngầu không?” An Lạc chỉ trả lời một chữ: “Ừ.”
Không nghĩ tới, đoạn quảng cáo này lại đúng trong thời khắc lúng túng như thế nhảy ra, An Nham có muốn đổi kên đã không còn kịp rồi, Từ Thiếu Khiêm nhanh tay lẹ mắt đè lại cánh tay hắn, nói: “Đừng đổi.”
Ngón tay che trên bàn tay mình của Từ Thiếu Khiêm thon dài hữu lực, nhiệt độ hơi lạnh khiến ngón tay An Nham lập tức cứng ngắc xuống, cầm điều khiển ti vi đổi cũng không được mà không đổi cũng không xong, trơ mắt nhìn mặt mình trên màn hình ti vi được phóng đại đến mức độ cực kỳ chi tiết…
Từ Thiếu Khiêm ngồi đó, nghiền ngẫm nhìn gương mặt phóng đại của An Nham trên màn ảnh, cho đến khi quảng cáo phát xong, hắn mới nghiêng đầu nhìn An Nham, mỉm cười một cái, trong ánh mắt thậm chí hiên lên vẻ dịu dàng cưng chiều, thấp giọng nói: “Đoạn quảng cáo này quay không tệ, dáng người cậu rất đẹp, mặc Tây trang quả nhiên thích hợp.”
Vóc người… rất đẹp…
Đã từng bị hắn chiếm đoạt hết thảy, lặp đi lặp lại xâm phạm nhiều lần, còn từng trần trụi nằm ngủ trong lồng ngực nam nhân này, nói trắng ra thì, toàn thế giới này người biết rõ dáng người An Nham nhất, tuyệt đối chính là Từ Thiếu Khiêm. Mức độ hiểu biết của Từ Thiếu Khiêm đối với thân thế An Nham thậm chí còn vượt qua cả bản thân An Nham.
Mặc dù Từ Thiếu Khiêm là trong lúc vô tình nói ra đánh giá “vóc người rất tốt” như vậy, nhưng An Nham hiển nhiên là bị cái từ này đạp trúng chân đau, mặt liền biến sắc lập tức cau mày đuổi khách: “Đã khuya lắm rồi, cậu đi nhanh đi! Còn nữa, trả lại chìa khoá cho tôi!”
Từ Thiếu Khiêm trầm mặc chốc lát, đột nhiên vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm ôm An Nham, dịu dàng nói: “… Cám ơn cậu.”
Cái ôm như vậy rất êm ái, tựa như chỉ là ảo giác.
Cái ôm vừa chạm vào đã tách ra, nhiệt độ lạnh như băng trên người hắn cũng rất mau đã biến mất không thấy đâu.
Chờ tới lúc An Nham phục hồi lại tinh thần, bóng lưng cao lớn của nam nhân đã biến mất ở cửa. Cửa biệt thự được hắn nhẹ nhàng khép lại, một chuỗi chìa khoá cũng được đặt trên mặt bàn từ bao giờ.
Từ Thiếu Khiêm cứ như vậy dứt khoát xoay người rời đi.
An Nham nhìn về phía nam nhân biến mất, tần số nhịp tim đột nhiên có chút kỳ quái.
So với loại cường bạo cùng xâm chiếm không chút để tâm nào đến ý nguyện của hắn, Từ Thiếu Khiêm giống như hôm nay này…. Cái ôm dịu dàng tựa như lông vũ ngược lại khiến An Nham càng thêm chân tay luống cuống, thậm chí ngay cả trái tim cũng có chút hoảng loạn.
Sau khi phát sinh chuyện như vậy, vốn là nên cực hận hắn mới phải, nhưng mà, cách làm thỉnh thoảng cường ngạnh, thỉnh thoảng dịu dàng này của Từ Thiếu Khiêm, lại khiến cõi lòng An Nham hoàn toàn loạn thành một khối.
An Nham căn bản không hiểu, Từ Thiếu Khiêm nói cảm ơn, đến tột cùng là đang cảm ơn cái gì?
Hắn cũng hoàn toàn không biết, đối với Từ Thiếu Khiêm mà nói, ở thời điểm hụt hẫng nhất, khó khăn nhất này, một câu quan tâm cùng thăm hỏi đơn giản kia của người hắnyêu sâu đậm, chẳng khác gì trong đêm tối rất dài mà cô độc, đúng lúc bừng lên một ngọn đèn sáng rực mà ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.