Thành Phố Vô Tận

Chương 69: Phiên ngoại 3




Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, An Nham phát hiện mình đang nằm trong ngực Từ Thiếu Khiêm, mà tay Từ Thiếu Khiêm vẫn đang bị còng, An Nham nhìn vết đỏ rõ ràng trên cổ tay nam nhân, nhịn không được đau lòng một trận, vội vàng đỡ vòng eo đau nhức, lật người xuống giường tìm chiếc chìa khóa bị ném vào góc, quay lại mở còng cho hắn.
Hai tay Từ Thiếu Khiêm rốt cuộc được giải thoát, đưa qua sờ sờ tóc An Nham, An Nham bắt lấy tay hắn, kéo đến bên miệng nhẹ nhàng hôn lên vệt đỏ đỏ rõ ràng trên cổ tay một cái, có chút đau lòng nhìn Từ Thiếu Khiêm nói: “Tối qua quá buồn ngủ ngủ thiếp đi, trói anh suốt cả đêm, có đau không?”
Từ Thiếu Khiêm hơi cười cười nói: “Không sao cả. Dậy đi rửa mặt, anh có chuyện muốn nói với em.”
An Nham rời giường vào phòng vệ sinh, lúc trở ra đã thấy Từ Thiếu Khiêm nhanh chóng làm xong điểm tâm rồi, An Nham đi vào phòng ăn ăn sáng, vừa nhìn Từ Thiếu Khiêm hỏi: “Anh muốn nói gì? Nói đi, đừng khách khí!”
Từ Thiếu Khiêm nghiêm túc nhìn An Nham, thấp giọng nói: “An Nham, chúng ta kết hôn cũng một năm rồi... Em có nghĩ... muốn một đứa bé hay không?”
“...” An Nham phụt một tiếng phun sữa tươi ra bàn, chật vật lau qua loa, sau đó mới tằng hắng một cái, cúi đầu làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nói, “... Anh muốn tìm phụ nữ sinh đứa bé?”
Nói tới đây, thần sắc An Nham rõ ràng có chút mất mát, cắn một miếng bánh bao, thấp giọng nói: “Hai chúng ta ở bên nhau, con cháu đúng là một vấn đề... Ừm... Từ gia thế hệ này chỉ có anh là con độc nhất, nếu như là Từ Tứ thúc yêu cầu... em cũng không phản đối.” An Nham ngẩng đầu lên, nhìn Từ Thiếu Khiêm nói, “Nhưng mà, em không thể chấp nhận anh lên giường với người đàn bà khác.”
Từ Thiếu Khiêm bất đắc dĩ đưa tay ra, xoa xoa tóc An Nham, “Em đoán mò gì thế? Anh làm sao có thể vì con cái mà đi tìm người đàn bà khác? Anh nói rồi, anh chỉ thuộc về em, em quên à?”
An Nham nhớ tới tuyên thệ lúc hai người kết hôn, lúc này mới yên lòng lại, tâm tình tốtlên, ngẩng đầu nhìn Từ Thiếu Khiêm nói: “Vậy anh muốn thế nào? Nhận nuôi?”
Từ Thiếu Khiêm nói: “Nếu như thực sự muốn có con, với tình hình của chúng ta, có thể làm thụ tinh trong ống nghiệm.”
An Nham kinh ngạc nói: “... Thụ tinh trong ống nghiệm?”
Từ Thiếu Khiêm gật đầu một cái, “Hiện nay kỹ thuật này đã rất tiên tiến, chính là phân biệt lấy tế bào t*ng trùng và trứng, tiến hành thụ tinh ngoài cơ thể, sau đó đưa thai nhi vào cơ thể mẹ cho mang thai. Anh nhờ Tiếu Nhượng liên lạc với vài chuyên gia khoa sản,, để tiện cho những cặp vợ chồng không thể sinh con, kho trứng và t*ng trùng có rất nhiều tế bào t*ng trùng và trứng khỏe mạnh cung cấp cho mọi người lựa chọn, thậm chí có phụ nữ không muốn kết hôn cũng đến kho t*ng trùng tìm t*ng trùng của một nam nhân xa lạ để sinh con.”
An Nham kinh ngạc hồi lâu, hắn đã từng nghe nhắc đến chuyện hiến t*ng trùng này, còn biết giá cả t*ng trùng rất cao, nhưng mà hắn cho đến nay chưa từng nghĩ đến, có một ngày chuyện như vậy sẽ xảy ra trên người mình.
Từ Thiếu Khiêm nghiêm túc nói: “Chúng ta chia ra làm thụ tinh trong ống nghiệm, sinh hai đứa bé, em thấy thế nào?”
An Nham gãi đầu một cái nói: “Nhưng mà... em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý làm ba...”
Từ Thiếu Khiêm mỉm cười nói: “Anh biết em rất thích trẻ con. Không sao cả, chừng nào em chuẩn bị xong, thì chừng đó chúng ta đi làm. Anh hy vọng con chúng ta có thể cùng ra đời.”
An Nham suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi.”
Hắn đúng là rất thích trẻ con, vừa nghĩ đến có một người bạn nhỏ dáng dấp giống mình liền... thật là muốn bóp mặt, thật là muốn bắt nạt, thật là muốn làm cho người bạn nhỏ khóc thét gọi ba ba...
Khụ, cái này hình như có chút không hợp với hình tượng “người cha tốt”?
Nhưng mà, nếu như có một người bạn nhỏ có ngoại hình giống Thiếu Khiêm, nhất định là sẽ rất đáng yêu!
Sau này sẽ có hai đứa bé quay qunh người gọi ba, An Nham vừa nghĩ đã thấy thật vui vẻ, thật hưng phấn.
Vì vậy, dưới sự thúc giục của An Nham, công trình thụ tinh trong ống nghiệm bắt đầu được thực hiện.
Cúng may có Tiếu Nhượng quen biết với chuyên gia khoa sản nhờ giúp một tay, hai người rất nhanh đã tìm được tế bào trứng hài lòng, người hiền thân thể khỏe mạnh, không có bất kỳ bệnh gì, cô gái đó một lần hiến hai trứng, để trợ giúp rất nhiều đồng bào nữ không cách nào sinh sản có thể có con, không ngờ lại giúp cho một đôi đồng tính vô cùng yêu nhau.
Một trong những quy định hiến tặng trứng và t*ng trùng là người hiến không thể đi quấy rầy gia đình sinh con, cộng thêm cô gái này đã xuất ngoại, Từ Thiếu Khiêm rất là yên tâm với lần này... Mặc dù đứa bé sinh ra không có mẹ, nhưng Từ Thiếu Khiêm tin tưởng, hắn và An Nham có thể mang lại cho đứa bé một gia đình hạnh phúc viên mãn.
Đứa trẻ thuận lợi chào đời, càng trùng hợp hơn chính là, hai đứa bé cư nhiên sinh cùng một ngày, đều là bé trai, bé anh chỉ hơn bé em đúng một phút đồng hồ.
An Nham nhìn đứa bé được y tá ôm ra ngoài, nhất thời có xúc động muốn rơi lệ.
Đó là con trai của hắn và Thiếu Khiêm... cảm giác thật là quá không chân thật!
Kể từ khi quyết định ở bên Thiếu Khiêm đến nay, An Nham đã chuẩn bị sẵn việc tuyệt hậu... Mặc dù hắn rất thích trẻ con, nhưng mà vì Thiếu Khiêm, hắn nguyện ý chịu đựng thiếu sót trên phương diện này. Nhưng mà hôm nay, hắn cư nhiên cũng có con trai, trong người đứa nhỏ này chảy dòng máu của mình, thần kỳ biết bao!
Nhìn tay chân nho nhỏ mềm nhũn của đứa trẻ, ngón tay An Nham vừa đưa ra lại rụt về, hắn không dám chạm vào hai đứa bé kia, sợ mình vừa chạm sẽ làm cho bé khóc.
Thời kỳ sơ sinh cần ở bệnh viện một thời gian rất dài, có bà vú cho ăn cũng tốt cho đứa trẻ, cho nên hai người không vội ôm con về nhà, cho đến ba tháng sau, An Nham mới thúc giục Từ Thiếu Khiêm ôm bé con về nhà, trong khoảng thời gian này, hắn đã tốn thời gian rất lâu sắp đặt một gian phòng trẻ con, mua vô số quần áo và đồ chơi cho con trai.
Kết quả hai người vừa mới đón con về, Từ Tử Chính đã đến cửa làm khách.
Đối với vị Tứ thúc từng véo tai mình hồi nhỏ này, An Nham vẫn là vừa kính vừa sợ, Tứ thúc vừa tới cửa An Nham ngay lập tức cười nịnh nọt bưng trà rót nước cho hắn, Từ Tứ thúc đối với đứa “con dâu” hiếu thuận này ngược lại càng ngày càng hài lòng, uống trà An Nham pha, hơi cười cười nói: “Đã đặt tên cho con chưa?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, bọn họ cũng đang nhức đầu vấn đề này, từ lúc đứa bé ra đời tới nay vẫn một mực kéo dài chưa đặt tên, An Nham sắp lật nát luôn cả từ điển rồi.
An Nham cười nói: “Cháu đã nghĩ ra hai tên, anh trai tên Từ Tiểu Nham, em trai tên An Tiểu Khiêm, hai người cảm thấy thế nào?” =))))))
Từ Thiếu Khiêm: “......”
Từ Tử Chính: “......”
Hai cha con liếc mắt nhìn nhau, Từ Thiếu Khiêm yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác, xoay người dỗ con, Từ Tử Chính ho khan một tiếng, nói: “Cái tên này... quá đơn giản.”
An Nham gật đầu một cái nói, “Khụ, cháu cũng cảm thấy hơi ngu. Hay là Tứ thúc ngài làm chủ đi, đặt cái tên cho bọn nhỏ?”
Từ Tử Chính nghĩ nghĩ nói: “Từ gia thế hệ này theo như gia phả hẳn nên mang một chữ “Tông”. Gọi Tông Tường, Tông Vũ, thế nào?”
An Nham cười híp mắt nói: “Tông Tường, Tông Vũ? Cái này không tệ! vừa nghe đã biết là anh em. Hơn nữa so với Từ Tiểu Nham An Tiểu Khiêm gì đó có khí thế hơn nhiều.” An Nham quay đầu lại nhìn về phía Từ Thiếu Khiêm: “Thiếu Khiêm, anh thấy sao?”
Một là cha, một là người yêu, Từ Thiếu Khiêm còn có thể có ý kiến gì?
Từ Thiếu Khiêm mỉm cười nhìn An Nham: “Ừ, anh cũng cảm thấy không tệ.”
Vì vậy, tên hai người bạn nhỏ cứ như vậy được xác định, nhũ danh cũng có, anh tên Tiểu Tường, em tên Tiểu Vũ.
Tính tình An Tiểu Vũ đặc biệt giống An Nham hồi nhỏ, nghịch ngợm hỗn đản không nói, âm thanh lúc khóc lên cũng đặc biệt vang dội, kinh thiên động địa tê tâm liệt phế, An Nham căn bản thật sự không có biện pháp quản nó, lại không đành lòng đánh nó, hai cho con thường ngồi trên ghế sa lon mắt to trừng mắt nhỏ.
Tối hôm đó khi về nhà, An Nham đang nằm ngủ trên ghế sa lon, An Tiểu Vũ cũng nằm trong ngực hắn ngủ thiếp đi, một lớn một nhỏ an tĩnh ngủ, Từ Thiếu Khiêm nhìn bức tranh này, trong lòng đột nhiên cảm thấy đặc biệt ấm áp, Tiểu Vũ chính là An Nham bản thu nhỏ, nhìn đứa nhỏ này, hắn luôn không nhịn được nghĩ tới từng giọt từng giọt ký ức khi còn nhỏ bên An Nham.
Nhẹ nhàng đi tới bên cạnh ghế sa lon, cầm một tấm chăn đắp lên người An Nham và đứa bé, An Nham bị động tác này đánh thức, mở mắt nhìn thấy là Từ Thiếu Khiêm, liền cong khóe môi mỉm cười một cái, “Anh về rồi?”
“Ừ.” Từ Thiếu Khiêm tiến tới hôn lên trán An Nham một cái, “Nếu buồn ngủ thì vào phòng ngủ nhé?”
“Không cần, em vừa mới xem phim... chán quá nên ngủ mất thôi.” An Nham liếc nhìn An Tiểu Vũ vùi trong ngực mình ngáy khò khò, cau mày nói, “Đứa nhỏ này sao cũng ngủ thiếp đi rồi? Em còn đang muốn dạy dỗ nó, nó ngày hôm qua lại làm hỏng đồ chơi em mới mua cho, nhóc con này đúng là một người cũng không yên phận...”
Còn cùng ngủ gì đó nữa, quả nhiên hai cha con đều là thiếu gân.
Từ Thiếu Khiêm nhịn cười nói: “Nó thật giống em.”
An Nham không phục nói: “Em khi còn bé đâu có nghịch ngợm như vậy... um...”
Từ Thiếu Khiêm cúi người hôn hắn.
Chẳng biết tại sao, nhìn hình ảnh An Nham ôm con trai ngủ kia, Từ Thiếu Khiêm đặc biệt muốn hôn hắn. cái cảm giác người một nhà này, khiến trái tim Từ Thiếu Khiêm đột nhiên dâng lên một cảm giác hạnh phúc rất mực ấm áp.
Nụ hôn của Từ Thiếu Khiêm quá mức dịu dàng, thậm chí có khuynh hướng càng ngày càng mất khống chế, An Nham sợ con trai đột nhiên tỉnh lại, vội đỏ mặt nhẹ nhàng đẩy hắn: “Ưm... Đừng... Con trai vẫn ở đây...”
Người bạn nhỏ vùi trong ngực An Nham vẫn ngủ một cách ngọt nagò như cũ, dù cho cha ruột nó lập tức bị ăn kiền mạt tinh nó cũng hoàn toàn không để ý, tự mình cuộn người ngáy o o, nở nụ cười như đang mơ thấy mộng đẹp.
Vì vậy, Từ Thiếu Khiêm giúp con trai đắp kín chăn, trực tiếp ôm ngang An Nham lên, xoay người đi vào phòng ngủ.
Từ Thiếu Khiêm vắng nhà nửa tháng, gặp lại người yêu nhung nhớ đương nhiên đặc biệt nhiệt tình, đến phòng ngủ liền trực tiếp áp đảo người ta, ăn kiền mạt tịnh từ đầu đến chân, An Nham thở hổn hển ôm chặt hắn, nhiệt tình đáp lại.
Hai người âu yếm rất lâu, rốt cục tận hứng, Từ Thiếu Khiêm mới lui khỏi cơ thể An Nham, An Nham hít thở sâu trong chốc lát bình phục lại nhịp tim kịch liệt, đột nhiên nói: “Đúng rồi... hai nhóc kia còn chưa ăn cơm tối.”
Nói xong định đứng dậy, lại bị Từ Thiếu Khiêm ấn về.
Từ Thiếu Khiêm hôn lên đôi môi An Nham một cái nói: “Em nghỉ ngơi đi, anh đi làm chút đồ ăn cho mọi người.”
An Nham nhẹ nhàng kéo tay Từ Thiếu Khiêm, cười nói: “Thiếu Khiêm, hay là gọi đưa đồ ăn bên ngoài đi, anh đi công tác về cũng rất mệt mỏi, trong tủ lạnh cũng không còn nhiều thức ăn, nấu cơm quá phiền toái.”
Từ Thiếu Khiêm suy nghĩ một chút, nói: “Được, vậy anh đi gọi đồ ăn ngoài.”
Nửa giờ sau đồ ăn được giao đến nơi, Từ Thiếu Khiêm quay về phòng gọi An Nham. Nhóc coi vùi trong phòng khách ngủ đã sớm tỉnh, một vị khác ngoan ngoãn ngồi trong phòng chơi cũng đói bụng rồi, một nhà bốn miệng quây quần quanh cái bàn bắt đầu ăn bữa tối.
Từ Thiếu Khiêm gắp thức ăn cho An Nham, An Tiểu Vũ không phục: “ba ơi con cũng muốn!”
Từ Thiếu Khiêm cười một cái, không thiên vị gắp cho mỗi nhóc một miếng sườn xào vào bát. An Nham cũng chủ động gắp cho hắn một cái đùi gà, nhẹ giọng nói: “Ăn nhiều một chút, anh hình như gầy đi.”
Con ngươi An Tiểu Vũ sáng lòe lòe quay một vòng, học dáng vẻ An Nham gắp một cái đùi gà vào trong bát Tiểu Tường: “Anh ăn nhiều một chút, anh hình như gầy á!”
Từ Tiểu Tường: “......”
An Nham quay đầu lại nhìn con trai một cái, “Nhại lời ba vui lắm hử?”
An Tiểu Vũ nói: “Vui ạ!”
Từ Thiếu Khiêm: “......”
Một nhà bốn miệng ngày ngày vui đùa, rất sung sướng, cũng rất hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.