Thành Phố Zombie

Chương 22:




Một lúc lâu sau, khi mà niềm tin của Dương Tiểu Trúc đã trở về số không, cô chỉ còn tiếp tục mò mẫm trong vô vọng thì một cửa hang hiện ra trước mắt.
“Liệu nơi này có dẫn ra ngoài hay không đây?” Dương Tiểu Trúc tự hỏi.
Cửa hang này không lớn bằng cái ở lòng sông, di chuyển vào khá khó khăn. Dương Tiểu Trúc bỗng nhớ đến những nhà thám hiểm mắc kẹt lại trong các hang động chật hẹp, sau đó chết đói trong không gian khó chịu.
Cô cố xua đi những suy nghĩ đó, nếu cứ ở lại đây, không sớm thì muộn cô cũng phải chết đói. Cũng khó lòng mà có ai sẽ tới đây giải cứu cô, bởi lẽ mọi người đều có suy nghĩ rằng rơi xuống sông là sẽ bị cuốn trôi đi, cái chết là điều chắc chắn. Lúc này, cô chỉ có thể tự cứu mình.
Tự trấn tĩnh bản thân, Dương Tiểu Trúc bắt đầu leo vào bên trong cái hang nhỏ đó. Càng tiến về phía trước, hang càng nhỏ lại, buộc cô phải trườn trên mặt đất. Những suy nghĩ không hay về việc mắc kẹt lại ập tới. Lúc này đã không thể quay đầu lại được nữa.
Cứ tiến về phía trước trong nỗi bất an, cô nhìn thấy một tia sáng phía trước. Tia sáng đó xua đi những tăm tối trong suy nghĩ của Dương Tiểu Trúc. Như vừa được tiếp thêm năng lượng, cô nhanh chóng di chuyển đến đó.
Mặt đất ở đây không bằng phẳng, trên đường bò đi cô nhận được rất nhiều vết trầy xước, tuy nhiên nhiêu đó vẫn không là gì đáng kể.
Cái hang dần rộng ra, cuối cùng Dương Tiểu Trúc cũng có thể chuyền sang tư thế bò. Tới cửa hang, nơi ánh sáng lọt vào, cô bàng hoàng nhận ra đây không phải lối thoát cho mình.
Cửa hang này quá nhỏ, chỉ đủ để cô thò đầu và một cánh tay ra. Ít nhất thì vẫn được hít khí trời và có ánh sáng tự nhiên.
Dương Tiểu Trúc thò đầu ra, thấy có rất nhiều zombie xung quanh, bọn chúng không phát hiện ra cô, có lẽ là không ngờ được lại có người từ dưới đất chui lên.
Cô nhìn một lúc thì nhận ra đây là gần khu vực bờ sông chỗ viện nghiên cứu. Bây giờ trời đã chuyển sang buổi tối, từ góc của cô, có thể nhìn rõ mặt trăng trên trời cùng những ngôi sao.
Một bầu trời đêm bình thường, không có gì gọi là đẹp, nhưng trong mắt một người vừa thoát khỏi cái chết như cô thì thật là một cảnh quan tuyệt mĩ.
“Nhưng bây giờ vẫn chưa ổn. Nếu không có người giúp đỡ, mình không thể rời khỏi đây.” Dương Tiểu Trúc nhìn nhận tình hình. Nếu ở đây có dụng cụ thích hợp, cô có thể lấy sim của mình gắn vào máy của Doãn Phi để gọi cứu viện, nhưng cô tìm quanh không thấy thứ gì thích hợp cả.
Bỏ cuộc với ý định đó, cô đành đặt niềm tin vào mọi người. Nhóm của Ân Vinh đã vào viện nghiên cứu để tìm kiếm, nếu đúng theo kế hoạch, Thi Viễn sẽ gặp bọn họ để đóng vai người hùng.
Điều đó có nghĩa là bây giờ thuốc giải đã được bắt đầu bào chế, và một đội quân sẽ được cử đến để biến mọi người trở lại như cũ. Nơi đây làm khu vực đông người sinh sống, nói cách khác là đông zombie, chắc chắn sẽ có người ghé tới.
Điều tồi tệ nhất ở đây đó chính là nơi này thuộc trung tâm thành phố, cũng giống như khi di tản, khả năng cao là nơi đây sẽ khá lâu mới được ghé tới.
“Không sao, lâu lắm cũng chỉ vài ngày thôi.” Dương Tiểu Trúc tự an ủi mình. Cô biết nếu trong hai đến bốn ngày không uống nước thì cô sẽ cầm chắc cái chết, cách đây không lâu cô vừa uống đầy bụng nước sông nên hiện tại không đến nỗi khát, nhưng điều đó cũng chỉ là sớm muộn thôi.
Đã qua những nỗi sợ và lo lắng, Dương Tiểu Trúc bắt đầu thấy mệt, cô nằm xuống và một giấc ngủ bắt đầu kéo tới rất nhanh.
****
Lý Viễn Thâm trở về căn cứ, ông nhìn thấy Ân Vinh đang ngồi trên ghế, nhìn về phía thành phố Thiên Đường. Ông bước xuống xe và tới ngồi cạnh anh.
“Cậu đang nghĩ gì đấy, về thành phố Thiên Đường, hay là về bạn gái cậu?”
“Có lẽ là cả hai.” Ân Vinh đáp.
“Về thành phố thì cậu không phải lo, Dị Quang Bảo đã gọi và nói phương thuốc của Thi Viễn rất có hiệu quả và đang cho sản xuất hàng loạt. Sáng sớm ngày mai sẽ lập tức bắt đầu chiến dịch chữa trị cho tất cả những người biến thành zombie. Đồng thời những con chuột phát tán bệnh đều có gắn thiết bị theo dõi, một đội đặc biệt sẽ có nhiệm vụ tìm kiếm chúng. May mà lệnh phong tỏa là không để dù chỉ một con chuột lọt qua nên chúng vẫn nằm gọn trong thành phố Thiên Đường thôi.” Lý Viễn Thâm nói.
Im lặng một lúc, ông nói tiếp “Còn về chuyện của Dương Tiểu Trúc, cậu vẫn còn trách Uông Kiếm đấy chứ?”
“Anh yên tâm, tôi giận cậu ta đấy, nhưng sẽ không làm gì ngu ngốc đâu.” Ân Vinh đáp.
“Tôi có thể tin tưởng cậu mà. Ân Vinh, cậu rất lương thiện, ngay cả bọn tội phạm nguy hiểm, cậu còn cố hết sức không gây tổn hại đến chúng mà.” Lý Viễn Thâm cười nói, ông có thể yên tâm không có vụ xích mích nào.
“Phải, chỉ có loại ác quỷ mới không xứng đáng được sống.” Ân Vinh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.