Tần Mục cũng hiểu, Lưu Đại Hữu muốn kiếm tiền có rất nhiều cách, hắn cũng là một mắt nhắm một mắt mở, nhưng nếu hai người có giao tập về tiền, vậy sẽ có rất nhiều chuyện nói không rõ, vạn nhất giữa hai người có người xảy ra chuyện, kiếm người kia cũng không rất dễ dàng.
- Điểm thứ hai, không biết cậu có phát hiện hay không, lúc đó vẻ mặt của mấy hiệp cảnh kia cũng không gấp gáp, mà rất thoải mái. Theo như chuyện xảy ra, lẽ ra bọn họ phải khẩn trương mới đúng, làm sao lại thoải mái như vậy. Tôi phát hiện, khi bọn họ nói chuyện với Thời hành trưởng, ánh mắt luôn liếc về một chỗ, hơn nữa khi chúng tôi bắt bọn họ về, tên hiệp cảnh đầu lĩnh rõ ràng có lời gì muốn nói, kết quả nhìn về hướng kia, lại kìm nén lại.
Chân mày Tần Mục kịch liệt lay động, tình huống mà Lưu Đại Hữu phản ánh hắn không để ý đến. Rốt cuộc là bỏ sót tình tiết, Tần Mục thấp giọng nói:
- Xem ra, trong số khách nhân của Mạnh Khiết, thật sự có người không có hảo ý.
Lưu Đại Hữu gật đầu nói:
- Như vậy xem ra, Mạnh Khiết nên đến chỗ chúng ta một chuyến.
Tần Mục gật đầu đồng ý, lập tức gọi điện thoại cho Mạnh Khiết, nói với nàng đã có đầu mối, kêu nàng lập tức chạy tới Phổ Thượng, đồng thời dặn dò nàng, đừng để Lenno tham dự vào.
Đợi đến khi Tần Mục chào hỏi xong, Lưu Đại Hữu trầm mặc một hồi, mới ngưng trọng nói ra điểm thứ ba:
- Tiểu Tần, ở Châu Quảng có phải cậu đã đắc tội với người nào không, tôi sao tôi cứ cảm thấy, giống như lần này có người chuẩn bị hạ tử thủ, còn không phải là thủ pháp bình thường?
Chuyện này cũng đã thoát ra ngoài phạm vi lục đục với nhau trên quan trường, hoàn toàn bắt đầu thủ đoạn tàn bạo đến cực điểm. Một khi lựa chọn loại thủ pháp này, hoặc là mất cả chì lẫn chài, hoặc là Tần Mục uy hiếp được sinh tử tồn vong của đối phương.
Lưu Đại Hữu nói xong câu đó, đốt một điếu thuốc, trong lòng buồn bực không nói. Bí mật của Tần Mục không phải là thứ hắn có thể nắm được, chỉ dựa vào một tin tức của Tần Mục đã khiến thị trưởng và cục trưởng cục công an thành phố Đằng Long biến thành một khu trưởng và bí thư cục công an khu, đã nói lên hậu đài phía sau của Tần Mục rất cứng rắn, cứng rắn đến mức có thể biến một loạt nhân vật tong thành phố làm con cờ.
Ánh mắt của Tần Mục cũng có chút đăm đăm, mặc dù hắn làm việc có chút khác người, nhưng vẫn trong phạm vi khống chế ở quan trường, ngay cả đến Châu Quảng, hắn cũng bắt đầu tiếp xúc với một số thế lực màu xám, tỷ như có chút liên lạc với Kim Bình Quốc. Nhưng những thứ này không phải là cái cớ để những người khác muốn lấy mạng hắn đến cực điểm.
Suy nghĩ của Lưu Đại Hữu có phải quá nhạy cảm rồi hay không? Tần Mục rít hơi thuốc cuối cùng, cảm giác có cảm giác nổ tung. Chẳng lẽ, những hành động gần đây của mình đã đến trình độ uy hiếp những người khác? Không thể nào, Phổ Thượng chính là nhận thức đúng lộ tuyến phát triển cao độ, cũng không lật lại món nợ cũ nào, cho dù trước kia có chuyện gì đều đã bỏ qua, suy nghĩ của Lưu Đại Hữu rút cuộc xuất phát từ chỗ nào?
- Tôi cảm giác chuyện này có gì không đúng.
Lưu Đại Hữu cau mày, sắc mặt xanh mét, nhưng không cho Tần Mục giải thích xác thực. Hắn có can đảm nói như vậy, chứng tỏ cũng có một số suy nghĩ, Tần Mục không hỏi tới, chẳng qua trong đầu lại sôi trào.
Chẳng lẽ là Dương gia? Tần Mục đột nhiên nghĩ tới khả năng này, nhưng nháy mắt lại bác bỏ. Tần Mục quan hệ đến cả Tần hệ, nếu như gây khó dễ còn có thể, nhưng động tới tính mạng, Tần lão gia tử và Cao Phái có thể đáp ứng? Còn không hành hạ long trời lở đất mới là lạ.
Bác bỏ Dương gia, trong đầu Tần Mục lại như ẩn như hiện xuất hiện một thân ảnh. Thân ảnh này vô cùng mông lung, nhìn không rõ diện mạo, nhưng Tần Mục vừa nghĩ đến đây, phía sau lưng cũng có chút lạnh lẽo .
- Lưu đại ca à, đừng thần hồn nát thần tính như vậy.
Tần Mục khẽ biến sắc, cười ha hả, chậm rãi nói:
- Làm việc, lúc nào cũng có chút không thuận lợi, chúng ta chính là phải vượt qua khó khăn, chứ không phải cúi đầu trước khó khăn.
Đảo mắt đã chuyển thành giọng quan, Lưu Đại Hữu hiểu được Tần Mục đã nghĩ tới một số đầu mối, cũng không dây dưa với chuyện này, bắt đầu báo cáo hành động tiếp theo với Tần Mục.
Tần Mục vừa nghe vừa gật đầu, dặn dò Lưu Đại Hữu phải phối hợp thật tốt với bên Kỳ Lân khu, nếu như những hiệp cảnh này thật sự có tình huống vi phạm kỷ cương, hắn sẽ đốc thúc phía bên Kỳ Lân khu nghiêm trị. Trong ngữ điệu, Tần Mục cũng để lộ ra, kêu Lưu Đại Hữu phải không ngừng cố gắng, nắm được một số khẩu cung có giá trị, để khi mình nói chuyện với Kỳ Lân khu có thể lớn giọng một chút.
Lưu Đại Hữu gật đầu, dặn dò Tần Mục cẩn thận. Ngữ điệu quan tâm của hắn khiến Tần Mục thật sự cảm động, lạnh lùng cười nói:
- Có một số người tay chân không sạch sẽ, cũng không nhìn xem lực lượng có đủ hay không.
Những lời này cũng là trấn định Lưu Đại Hữu, kêu hắn chuyên tâm làm việc, không nên vì hoài nghi này mà chậm trễ công việc.
Sau đó, Tần Mục lái xe về nhà. Khi dừng xe dưới lầu, Tần Mục cầm điện thoại do dự hồi lâu, rốt cuộc không gọi đi. Một suy đoán mơ hồ cũng kinh động lão gia tử, như vậy không phải chọc giận lão gia tử. Huống chi, người kia là bị lão gia tử cố ý giấu đi, để xem xem năng lực của Tần Mục có đủ hay không. Nếu người đó muốn đối đầu với Tần Mục, hơn nữa còn dùng phương thức uy hiếp tính mạng, thủ đoạn bỉ ổi như vậy chỉ sợ cũng không dễ dàng thực hiện được.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tần Mục thở dốc một hơi, tắt máy xe lên lầu.
Ngày thứ hai, Kỳ Lân khu quả nhiên truyền đến tin tức, có quần chúng phản ánh một số hiệp cảnh lợi dụng chức vụ làm chuyện vi phạm kỉ cương, hi vọng Phổ Thượng khu có thể ủng hộ, giao mấy người bắt giam hôm qua cho Kỳ Lân xử lý. Đối với chuyện này, Tần Mục ra chỉ thị cho cục công an Phổ Thượng, phải toàn lực phối hợp với đơn vị anh em, cố gắng hết sức cung cấp đầu mối tương ứng cho bọn họ.
Không ngoài dự đoán của Tần Mục, Kỳ Lân dùng phương thức này để biểu thị mình không liên quan đến chuyện này, hơn nữa cục trưởng công an Kỳ Lân khu cũng ra mặt, cẩn thận hỏi thăm vợ chồng Mạnh Khiết, tỏ vẻ nhất định toàn lực đả kích tội phạm, bảo đảm hoàn cảnh đầu tư hoàn mỹ cho các nhà đầu tư.
Chuyện này phảng phất vô cùng bình thường, hơn nữa ngay cả người gây án cũng bị bắt tại chỗ, cho nên vậy tại chỗ bị nắm bộ rồi, cho nên phong ba giữa hai khu Phổ Thượng và Kỳ Lân giống như bị trừ khử. Nhưng, tâm tư của Tần Mục không đặt ở chuyện dàn xếp ổn thỏa như vậy, Kỳ Lân không tham dự vào trong, cũng phải lôi ra những người giật dây phía sau, lúc này mục tiêu đặt trên người Thời hành trưởng.
Ngày thứ hai khi khoa trưởng Bối Hải Ninh được Lục Viễn mời ra ngoài, Tần Mục không tham dự. Nhưng nghe Lục Viễn báo cáo, hắn và Bối Hải Ninh còn là đồng hương, Bối khoa trưởng vì quan hệ ở cục tài chính, cũng nắm giữ một chút quyền lực, được người ở dưới nuông chiều, cũng cho Lục Viễn mấy câu dạy dỗ.