Thanh Quan

Chương 517: Đây là mệnh lệnh (2)​




Âu Dương Bình lắc đầu, nhỏ giọng nói:

- An toàn đầu tiên!

Không bao lâu, hai đội viên đã đào ra cái hang sâu, thấy bên trong không có nguy hiểm mới đi ra báo cáo.

Nhóm người Âu Dương Bình đi vào trong, bên trong có một con đường nối thẳng xuống lòng đất. Nhóm du kích đúng là tận lực, lại có thể đem bên dưới hoàn toàn cố định. Ở giữa phòng có ba đống đồ vật, được dùng vải bố thật lớn bao phủ lên.

Hai đội viên cẩn thận đi tới trước, dùng hơn mười phút kiểm tra kỹ lưỡng chung quanh, lúc này mới lật lên một góc vải bố, bên trong hiện lên ánh sáng vàng rực, làm trong lòng mọi người giật mình.

- Làm sao bây giờ?

Hàn Tuyết Lăng nhẹ giọng hỏi.

- Còn có thể làm sao? Lão tử nhìn thấy thì chính là của lão tử, người khác đều phải tránh sang một bên.

Âu Dương Bình khôi phục lại bản tính lưu manh, nhìn một đội viên ra lệnh:

- Thỏ Tử, lập tức liên hệ với cấp trên, nhìn xem có thể dùng phương pháp gì đem vàng chở đi.

Thỏ Tử hành lễ chào, chui ra khỏi động.

Âu Dương Bình tháo dỡ toàn bộ vải bố, ánh vàng rực rỡ nhất thời làm mọi người không thể mở mắt. Âu Dương Bình hú lên một tiếng, đắc ý nói:

- Đồ chơi này nếu mang về, trên vai tôi ít nhất phải có thêm đồ vật gì đi? Cho tôi làm trung tướng tôi còn cảm thấy nhỏ đâu.

Chu Tiểu Mai lo lắng nói:

- Mấy thứ này ít nhất phải dùng ba chiếc trực thăng mới có thể chở hết, nhưng nếu hiện tại nơi này xuất hiện phi cơ trực thăng, đừng nói hạ cánh, chỉ cần bay thấp một chút đã đủ bị đả kích mãnh liệt.

Âu Dương Bình cắn răng nói:

- Vậy đem bọn hắn đều xử lý.

Sau khi nói xong bản thân lại chợt cười, nói:

- Nhưng tôi cũng không muốn để các huynh đệ vì chút tiền này mà bỏ mạng, mạng của bọn họ quý trọng hơn đống vàng này nhiều.

Chỉ chốc lát sau Thỏ Tử chạy về báo cáo, quân khu phái đến năm chiếc trực thăng chở vật tư sinh hoạt đến thành trấn của tiểu quốc. Bên kia có mệnh lệnh cho bọn họ phải kiên trì đến ban đêm, đến lúc đó có thể dùng lý do cho năm trực thăng về nước mà tranh thủ đem số vàng này chở về. Đồng thời bên kia cũng hạ lệnh cho Âu Dương Bình nhất định phải chế tạo hỗn loạn cho trực thăng có thể hạ cánh.

Âu Dương Bình nghe xong báo cáo của Thỏ Tử, tức giận quát:

- Mẹ nó, muốn binh sĩ của lão tử vì thứ đồ chơi này liều mạng? Không làm, nói gì cũng không làm. Đúng rồi, là ai hạ lệnh?

- Là Hàn lão tướng quân cùng Tần lão tướng quân cùng nhau hạ lệnh.

Thỏ Tử hoảng sợ đáp.

- Tê…

Âu Dương Bình hít sâu một hơi, nói:

- Ai nha, hai lão gia hỏa thật muốn bức tử tôi nha. Được rồi, tôi đồng ý, đây là mệnh lệnh!

Lúc này ánh mắt Tần Mục sáng ngời nhìn vị thủ lĩnh, nói:

- Phu nhân của tôi kỳ thật là một trong những con tin bị đội du kích bắt cóc!

Vị thủ lĩnh nở nụ cười, phu nhân của hắn cũng cười, Lương Thụy Bình không hiểu vì sao, chỉ thoáng nhếch môi. Tần Mục gật đầu nói:

- Đây không phải lời vui đùa, lần này mục đích tôi đến quý quốc là muốn cứu vợ tôi. Dù vợ tôi bị bọn hắn giết chết, tôi cũng muốn đứng trên mảnh đất này dùng lòng tôi nói cho nàng biết, tôi đã tới.

Hiện tại Lương Thụy Bình chỉ hận không thể bổ nhào tới che miệng của Tần Mục, loại sự tình này có thể nói lung tung sao? Không thể vượt quá ah!

Tần Mục nhận chân nói tiếp:

- Hoặc là tướng quân có thể nghĩ biện pháp cho tôi đi vào trong đội du kích, để tôi gặp mặt vợ tôi một lần?

Những lời này của Tần Mục có chút điên cuồng, vị thủ lĩnh tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy. Huống hồ hắn đã tìm được vị trí đại khái của đội du kích, đều đã chuẩn bị tấn công. Lúc này đưa Tần Mục vào có khác gì đem nhân viên ngoại giao đưa lên họng súng của mình, sau đó giết chết? Dù cái chết của Tần Mục chỉ là ngoài ý muốn, nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng quan hệ giữa hai nước, điểm này hắn không thể mạo hiểm.

Lúc này Tần Mục lại nói ra một câu làm mọi người không tưởng tượng nổi:

- Tướng quân, chúng ta là bạn bè phải không?

Những lời này của Tần Mục vô cùng đột ngột, trong lòng Lương Thụy Bình thầm hô không xong, nhưng biểu tình của vị thủ lĩnh cùng phu nhân lại trở nên phi thường kỳ quái, cùng thở dài một hơi.

Lương Thụy Bình nhìn qua Tần Mục, thanh niên kia không ngờ lại đã có chút nước mắt.

Vị thủ lĩnh đứng dậy, đi tới trước mặt Tần Mục vươn tay phải. Tần Mục trấn định vịn ghế đứng lên, nắm lấy bàn tay của vị thủ lĩnh. Phu nhân của hắn đứng bên cạnh nói:

- Vốn tôi nghĩ chỉ có cảm tình của tôi cùng chồng tôi có thể trải qua chiến tranh, nhưng bây giờ tôi hiểu được chân ái nơi nào cũng có, chỉ cần chúng ta tin tưởng.

Nhất thời Lương Thụy Bình cảm giác đầu óc của mình choáng váng, hắn đến nơi này đã hơn hai năm, bằng vào thân phận cùng chỗ dựa sau lưng nhưng vẫn không thể đến gần được thủ lĩnh chính phủ nơi này, nhưng vì sao Tần Mục chỉ thông qua một buổi nói chuyện đơn giản đã đạt được hữu tình của hai vợ chồng vị thủ lĩnh này rồi sao?

Bàn tay vị thủ lĩnh bắt chặt tay Tần Mục, thanh âm trầm thấp nói:

- Nếu có gì cần, mời nói ra.

Hắn cũng không phải người lỗ mãng, tuy rằng lời nói của Tần Mục làm vợ chồng họ nghĩ tới dĩ vãng khó khăn, nhưng vẫn không dễ dàng chịu mạo hiểm.

Tần Mục khẽ nói:

- Nếu tướng quân muốn trợ giúp, có phải nên thúc đẩy thời gian tiêu diệt quân du kích sớm hơn không? Tôi nghĩ tôi có thể cung cấp địa chỉ chính xác cho quý phương.

Lần này Lương Thụy Bình hoàn toàn phát ngây ra, hắn nhìn Tần Mục lại nhìn vị thủ lĩnh, nhất thời không biết có nên đem lời này phiên dịch hay không. Tần Mục mỉm cười nói với Lương Thụy Bình:

- Lương đại sứ, tôi nghĩ ngài tốt nhất đem lời này phiên dịch một chút, tôi nghĩ tướng quân hiểu được ý tứ trong lời nói của tôi.

Quả nhiên sau khi Tần Mục nói xong, hai vợ chồng vị thủ lĩnh nở nụ cười, nói:

- Tần tiên sinh, hi vọng ngày nào đến du lịch đại lục, ngài cùng phu nhân có thể hướng dẫn cho chúng tôi.

Tần Mục cũng cười nói:

- Kim cương Châu Phi là hàng xa xỉ mà cả thế giới đều truy đuổi, hi vọng tôi có thể may mắn mua được một viên trong tay tướng quân làm lễ vật thoát hiểm cho vợ tôi.

Lương Thụy Bình mờ mịt phiên dịch, đột nhiên cảm giác mình là người ngoài cuộc, bọn họ nói chuyện mình đều biết, nhưng nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.

- Khuya nay!

- Khuya nay!

Tần Mục cùng vị thủ lĩnh nói ra một thời gian, lại ôm chặt lấy nhau.

Mãi cho đến khi rời khỏi phủ tướng quân, Lương Thụy Bình vẫn còn mơ hồ. Tần Mục lên xe, mượn di động của hắn, gọi về quốc nội.

- Ông nội, sự tình bên này trên cơ bản đã giải quyết xong. Vừa rồi cháu cùng vị thủ lĩnh của họ trao đổi ý kiến, họ đã quyết định tối nay khởi xướng tổng tiến công với quân du kích.

Tần Mục nói ra lời làm Lương Thụy Bình hoảng sợ, Tần Mục xưng hô làm hắn chợt nghĩ tới Tần lão tướng quân uy danh hiển hách tại thủ đô, trong lòng liền kích động, thật hiển nhiên là Tần Mục mang theo nhiệm vụ đặc thù đến nơi đây, chẳng thể trách trong quan trường thủ đô hắn chưa từng gặp qua Tần Mục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.