Thanh Quan

Chương 753: Người Tới Bất Thiện (1)




- Lực lượng của tập đoàn Hoa Hạ chúng ta là mạnh nhất, mặc dù kỹ thuật không phải là đứng đầu, nhưng vẫn nắm được những hacker về kỹ thuật. 
Chu Tiểu Mai cười không ngừng: 
- Chúng ta vẫn có liên lạc nghiệp vụ không nhỏ, bởi vì tiểu nha đầu này mà chúng ta đã mua một tòa cao ốc ở Vatican để làm vương quốc hacker cho cô ta.
Tần Mục cười khổ nói: 
- Vĩ nhân từng nói, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, làm sao tôi lại cảm thấy, hiện tại phụ nữ đã hung hăng đè áp nam nhân xuống dưới người rồi? 
Nói xong câu đó, hắn nhanh chóng cảm thấy có vẻ không ổn, câu nói này hình như mang quá nhiều ẩn ý.
Quả thật, ở bên kia Chu Tiểu Mai phát ra một tiếng thét chói tai, liên tục phun nước bọt, mắng: 
- Tần Mục, anh có phải uống lộn thuốc rồi hay không, làm sao lại nói như vậy. . . Có phải anh định làm chuyện xấu gì không, anh đâu phải loại người như vậy. 
Tần Mục có chút khóc không ra nước mắt, vội vàng nói: 
- Tiểu Mai tỷ, cô suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi còn có công việc, tạm biệt. 
Nói xong, vội vàng tắt máy. 
Chu Tiểu Mai ở bên kia sững sờ trong chốc lát, bỗng nhiên cười lớn, khiến Lộ Ti và bạn trai nàng đang chọn áo cưới kinh ngạc, không biết Chu Tiểu Mai có chuyện gì vui.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Mục liền gác chuyện này sang một bên, bắt đầu lật xem giấy tờ.
Lam Vân là một nhân tài kỹ thuật siêu việt, kỹ thuật của cô ta có thể nói là đi trước trình độ của Trung Quốc mười năm, hơn nữa cô ta còn là người gốc Hoa, chuyện này vô cùng có lợi cho Tần Mục thuyết phục cô ta trở về tổ quốc. Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể vội vàng, không thể bộc lộ ra bất cứ suy nghĩ nào bên này. Thời kì đầu xây dựng đất nước có nhà khoa học yêu nước muốn quay về tổ quốc, cũng đã trải qua rất nhiều vất vả, huống chi hiện tại kinh tế của Trung Quốc đang bắt đầu bay lên?
Lại thêm một ngày quanh quẩn trong đống công việc giấy tờ, Tần Mục lười nhác duỗi lưng, chuẩn bị tan việc. Lúc này, Hạ Uyển Nhi gõ cửa, ló đầu vào, nói với Tần Mục: 
- Trưởng phòng Tần, phòng ta tối nay có tụ họp, anh có hứng thú tham gia không?
Tần Mục lắc đầu nói: 
- Được rồi, thanh niên các cô cứ đi hưởng thụ cuộc sống đi, tôi già rồi.
Hạ Uyển Nhi xì một tiếng khinh miệt, nói: 
- Mới hai mươi sáu đã kêu già rồi, anh nói vậy không biết xấu hổ.
Tần Mục nở nụ cười, hào sảng nói: 
- Như vậy đi, xem như buổi tối nay tôi mời, được không?
- Rốt cuộc vẫn là lãnh đạo, vừa nhìn đã biết chúng tôi cần gì. 
Hạ Uyển Nhi cười híp mắt, nhận lấy một tấm thẻ chi phiếu từ trong tay Tần Mục.
- Tiểu nha đầu, tôi còn không hiểu cô? 
Tần Mục biết mình không đi vẫn hay hơn, bằng không tất cả mọi người đều sẽ e ngại lãnh đạo, không dám tự do thỏa thích, như vậy càng không được tự nhiên mà thôi.
- Trưởng phòng, trong chiếc thẻ này có bao nhiêu tiền, tôi xài hết được chứ?
Trước khi đi Hạ Uyển Nhi còn quơ quơ tấm thẻ trong tay, bướng bỉnh nói.
- Xài hết không thành vấn đề, nhưng phần vượt định mức tôi sẽ khấu trừ vào tiền lương của cô. 
Tần Mục giả bộ hung tợn. Hắn phát hiện khi nói chuyện với Hạ Uyển Nhi, tâm tình của mình trở nên trẻ hơn rất nhiều.
Hạ Uyển Nhi le lưỡi, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
Tần Mục cất tiếng cười to, cảm giác tâm tình thư thái. Lúc này, điện thoại của hắn chợt vang lên.
- . . . Tần Mục, em là Cầu Tiểu Thiền.
- Em đang ở kinh thành. 
Cầu Tiểu Thiền yếu ớt nói.
Cầu Tiểu Thiền! Tần Mục nheo mắt, khi nàng khó khăn nhất vẫn không liên lạc với Tần Mục, hôm nay đã gió êm sóng lặng lại tới kinh thành, Tần Mục biết nàng không chỉ đơn giản tới đây.
Tần Mục đáp lời, không để trong khẩu khí của mình có cảm xúc gì không tốt, mà mừng rỡ nói: 
- Em tới kinh thành từ lúc nào, sao không báo sớm cho anh biết?
Cầu Tiểu Thiền trầm mặc một hồi, thanh âm khàn khàn nói: 
- Tần Mục, em từ chức rồi.
Tần Mục sửng sốt, Cầu Tiểu Thiền từ chức rồi? Chuyện này không nhỏ, Lưu Đại Hữu cũng không báo cho hắn biết, chẳng lẽ Lưu Đại Hữu có nỗi niềm khó nói? Hắn biết hiện tại hỏi thăm không có tác dụng gì, liền trầm giọng hỏi: 
- Tiểu Thiền, em đang ở đâu, anh tới chỗ em.
Cầu Tiểu Thiền rầu rĩ nói địa điểm, Tần Mục kêu nàng đừng đi, hắn sẽ nhanh chóng chạy tới. Cầu Tiểu Thiền đáp ứng, thấp giọng hỏi: 
- Tần Mục, có phải sự tồn tại của em gây khó xử cho anh?
Tần Mục không tự chủ được mắng một câu thần kinh, sau đó cầm điện thoại chạy ra ngoài. Hạ Uyển Nhi ló đầu phía sau hắn kêu lên: 
- Tần trưởng phòng, anh đừng chạy đến ngân hàng báo mất chi phiếu, nếu anh dùng thẻ không thấy tiền đâu, anh lại phải đi chuộc người.
Tần Mục làm sao có thời giờ đôi co với Hạ Uyển Nhi, khoát tay tỏ vẻ mình biết rồi, nhanh chóng nổ máy xe rời khỏi chỗ làm.
Chiếc xe lao nhanh như gió, Tần Mục may mắn không gặp phải mấy chiếc đèn đỏ, trong chớp mắt đã đến khu cửa đông kinh thành. Xe lửa từ Bắc Liêu tới, trạm thứ nhất sẽ dừng ở trạm xe cửa đông. Tần Mục ném xe vào bãi đậu xe, đi về phía quán cà phê đã hẹn với Cầu Tiểu Thiền.
Cầu Tiểu Thiền mặc một chiếc áo cánh dơi màu xanh nhạt, một chiếc quần màu đen bó sát người, cộng thêm một đôi giày da cao đến mắt cá nhân và một chiếc kính đen đứng ở cửa quán cà phê. Mũi nàng có chút ửng hồng, hai tay đặt trên khóe miệng không ngừng xuýt xoa. Tần Mục bỗng thấy đau lòng, chạy vội tới trước mặt nàng, thấp giọng nói: 
- Tại sao không vào trong ngồi cho ấm, đứng ngoài này lạnh lắm, ngốc nghếch.
Cầu Tiểu Thiền có chút ủy khuất nói: 
- Anh đi như vậy, ném em lại Bắc Liêu, nếu em cứ đợi ở đó, không phải cũng đông lạnh đến phát điên.
Tần Mục sửng sốt, năng lực tư duy của cô gái này thật sự khiến người ta có chút khó hiểu. Nơi này không phải chỗ nói chuyện, Tần Mục cười nói: 
- Đi thôi, về nhà.
Thân thể Cầu Tiểu Thiền rõ ràng đã phát run, Tần Mục thở dài, đưa tay nắm lấy eo Cầu Tiểu Thiền. Cầu Tiểu Thiền khẽ vùng vẫy, tựa đầu lên vai hắn.
- Anh thật lớn mật. Nghe Lưu cục trưởng nói, anh hiện tại đã ở lại kinh thành rồi, anh làm vậy không sợ bị khác nhìn thấy sao. 
Cầu Tiểu Thiền rầu rĩ nói, giọng nói có vẻ buồn bã. Nàng lấy mắt kính xuống, đeo lên mặt Tần Mục, thân thiết nói: 
- Đeo cái này vào.
Tần Mục cười khổ nói: 
- Không sao, phương thức tỏ vẻ hữu nghị cũng có thể ôm thắt lưng.
Cầu Tiểu Thiền liếc mắt, gắt giọng: 
- Có người tin anh mới lạ. 
Đôi mắt nàng đã ửng đỏ, gần như muốn khóc.
- Khóc rồi sao? 
Tần Mục cảm nhận được thân thể mềm mại dưới lớp áo cánh dơi kia rõ ràng đã gầy đi rất nhiều.
Sau khi hai người lên xe, Tần Mục mở điều hòa, nhưng không buông tay ra, lẳng lặng nhìn Cầu Tiểu Thiền, nhẹ nhàng nói: 
- Ở Bắc Liêu xảy ra nhiều chuyện như vậy, tại sao không gọi điện thoại cho anh biết?
Khóe miệng Cầu Tiểu Thiền vừa uốn xuống đã mạnh mẽ vểnh lên, lộ ra nụ cười cởi mở, nói: 
- Anh bận rộn như vậy, em sợ gọi điện quấy rầy anh. 
Những lời này cho dù là kẻ ngu cũng có thể nghe ra không phải là lời nói thật lòng, bởi vì Cầu Tiểu Thiền vừa cười xong, trên khóe mi đã lấp lánh những giọt nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.