Tần Mục đột nhiên mỉm cười, vỗ đầu Hạ Uyển Nhi, nói:
- Tôi không hư hỏng như cô nghĩ đâu, chúng tôi chẳng qua chỉ là đồng hương mà thôi.
Hạ Uyển Nhi thấy Tần Mục không nói thêm gì nữa, biết kiểu nói bóng nói gió của mình đã bị Tần Mục nhìn thấu. Nàng rầu rĩ ngồi qua một bên, cắn một miếng phối dê.
Tần Mục muốn biến Hạ Uyển Nhi thành cây thương của mình, đây là chuyện không thể làm gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng nhíu mày của Hạ Uyển Nhi giống như muội muội kiếp trước của mình, trong lòng lại cảm thấy chua xót. Hắn châm một điếu thuốc, nheo mắt, thấp giọng nói:
- Tôi nhớ khi cô mở công ty, tôi đã từng hỏi cô ba vấn đề, câu trả lời của cô khiến tôi rất không hài lòng. Hiện tại tôi đồng dạng hỏi cô ba vấn đề, nếu như cô trả lời được, tôi có thể đề nghị Hạ Bộ trưởng cho cô xuống cơ sở, không ở kinh thành nữa.
- Xuống cơ sở?
Ánh mắt Hạ Uyển Nhi nhất thời rực sáng:
- Vậy cũng tốt, chí ít không cần cả ngày nghe cha tôi càm ràm. Tần ca, anh hỏi đi.
Tần Mục cười khổ, nha đầu này, thay đổi nhanh thật, mới vừa rồi còn là Tần khoa trưởng, nháy mắt đã thành Tần ca rồi. Hắn mỉm cười, đang định nói ra vấn đề của mình, Quý Chí Cương đã cầm điện thoại bước ra ngoài, sắc mặt xanh mét.
Tần Mục khoát khoát tay, giọng nói trầm thấp nói:
- Vấn đề này không vội hỏi, cô cứ ở đây chịu đựng thêm một thời gian ngắn đi.
Hắn đứng lên đi tới cửa, nhưng thấy Quý Chí Cương đang đứng ở hành lang thấp giọng nói chuyện với một nam nhân mập mạp.
Phía sau người đó là năm sáu đại hán vạm vỡ mặc tây trang đen, Dương Diệp bị bọn họ kẹp ở giữa, vẻ mặt kinh hoàng. Trên mặt đất là một người phục vụ miệng đầy máu, bên cạnh là một chiếc điện thoại rơi xuống.
Hạ Uyển Nhi bước ra ngoài nhìn, nhất thời nổi trận lôi đình:
- Đám người này là ai, muốn gây chuyện hay sao?
- Có phải gây chuyện hay không vẫn phải xem đã rồi mới nói.
Tần Mục mỉm cười, ánh mắt mang theo vẻ tàn khốc, xoay người đi vào buồng trong.
Hạ Uyển Nhi xoay đầu lại nhìn chằm chằm Tần Mục, hỏi:
- Anh không nhìn thấy sao? Dương Diệp hình như. . .
- Dương Diệp có thế nào, cũng không quan hệ đến chúng ta.
Tần Mục thản nhiên nói:
- Đây là chỗ của Chí Cương, không phải chỗ của chúng ta. Chúng ta chỉ tới đây ăn cơm, có một số việc không đụng vào thì tốt hơn.
Hạ Uyển Nhi sửng sốt, những lời này của Tần Mục có chút lạnh lùng. Mới vừa rồi Tần Mục còn nói là đồng hương với Dương Diệp, nhưng bây giờ xảy ra việc lại nói không liên quan đến mình, biểu hiện trước sau hoàn toàn không thống nhất.
Tần Mục nhắm hờ mắt, hai tay ôm trước ngực. Năm ngón tay phải không ngừng gõ gõ lên cánh tay trái, nói rõ tâm tình của hắn cũng không bình tĩnh. Hạ Uyển Nhi mấy lần há miệng, cũng không biết nói gì.
Buổi ca nhạc bên ngoài càng ngày càng hay, trong quán đồ nướng có mùi vị của hộp đêm cũng xem như một loại sáng tạo.
Tần Mục ngồi như vậy chốc lát, đột nhiên nở nụ cười, nói với Hạ Uyển Nhi:
- Nghĩ nhiều như vậy làm gì, ăn cơm đi. Chí Cương mở nhà hàng lớn như vậy, chứng tỏ tài nấu nướng rất tốt.
Hạ Uyển Nhi trợn mắt, suy nghĩ hiện tại của Tần Mục khiến cho nàng có chút không cách nào thích ứng.
Quý Chí Cương và Dương Diệp ở bên ngoài như thế nào, Tần Mục là người quan tâm nhất, nhưng hiện tại hắn lại không thể tùy tiện ra ngoài. Tên mập vừa rồi rõ ràng là tới đây gây chuyện, cộng thêm Dương Diệp là nhân vật thuộc về công chúng, cho dù tên béo đó không biết, thuộc hạ của hắn cũng phải có tin tức. Tên béo kia giả bộ ngu như vậy, Tần Mục đương nhiên càng phải cẩn thận.
Vạn nhất đây không phải kẻ đơn thuần tới gây chuyện với Chí Cương, chuyện rắc rối sẽ nhiều hơn. Tần Mục biết sau khi mình tới kinh thành, làm việc quá cẩn thận, nhưng đây cũng là gốc rễ làm quan.
- Kẹt!
Cánh cửa bị đẩy ra, Quý Chí Cương và Dương Diệp sắc mặt xanh mét bước vào.
Tần Mục khẽ mỉm cười, ý bảo Hạ Uyển Nhi đóng cửa lại, sau đó bình thản cười nói:
- Bị ức hiếp sao?
Dương Diệp ngồi bên cạnh Tần Mục, bưng cốc bia trên bàn, uống một hơi cạn sạch, vừa lau miệng vừa nói:
- Tên béo này thật sự quá ghê tởm.
Hạ Uyển Nhi nhìn thấy Dương Diệp uống bia như nam nhân, không khỏi vỗ trán, ai thán hình tượng thần tượng tan vỡ. Tần Mục không để ý đến biểu hiện của Hạ Uyển Nhi, cười nói:
- Cảm giác rời nhà chính là như vậy, ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình.
Quý Chí Cương nghe Tần Mục nói sâu xa như vậy, cũng uống một ly bia, lúc này mới giải thích:
- Tên này làm phó chủ nhiệm ban Dân cư ở phía nam, thuộc hạ phía bên kinh thành có mấy cửa hiệu, cũng có hai cửa hàng đồ nướng.
Tần Mục gật đầu, nói:
- Hừ, là một người có thực lực.
Hắn nói đúng một câu như vậy, rồi không biểu lộ thái độ nữa, đứng lên nói:
- Được rồi, hôm nay gặp nhau vậy được rồi, tôi đi trước.
- Leng keng.
Cái chén trong tay Dương Diệp rơi xuống bàn, lăn xuống tấm thảm dưới đất. Thần sắc trên mặt nàng vừa xanh mét lại vừa tuyệt vọng, hai mắt mở to chăm chú nhìn Tần Mục.
Tần Mục ra vẻ không nhìn thấy, vỗ vai Quý Chí Cương, thấp giọng nói:
- Nếu mấy ngày nữa không có chuyện gì thì đi ra ngoài.
Nói xong, nhéo vai Quý Chí Cương. Ám hiệu nho nhỏ này khiến ánh mắt Quý Chí Cương sáng bừng, gật đầu đồng ý với Tần Mục.
Hạ Uyển Nhi thấy vẻ mặt của Dương Diệp, trong lòng không đành lòng rời đi, định tới an ủi nàng mấy câu, liền bị Tần Mục trừng mắt liếc, nói:
- Mau về nhà, tôi không muốn bị Hạ Bộ trưởng phê bình nữa, cô tự gánh lấy đi.
Hạ Uyển Nhi bĩu môi, nhưng lời nói của Tần Mục đến giờ nàng vẫn thấy sợ, cộng thêm Tần Mục đã hứa với Hạ Uyển Nhi, chỉ cần trả lời ba vấn đề của hắn, hắn sẽ giúp Hạ Uyển Nhi nói chuyện, để nàng xuống cơ sở, cho nên nàng chỉ có thể cắn cắn môi, xin lỗi nhìn thoáng Dương Diệp, đi theo phía sau Tần Mục.
Tần Mục vừa đi, vừa nghĩ. Phía bên Giang Bắc vẫn chưa từ bỏ, liên tục ra tay với hắn. Đầu tiên là Quách Tự Tại, sau đó là Cầu Tiểu Thiền, hiện tại lại muốn gây khó khăn cho Quý Chí Cương. Hắn có thể khẳng định, thủ đoạn bao vây Dương Diệp của tên béo và bọn thủ hạ kia, chỉ sợ cũng là cố ý làm bộ, để Quý Chí Cương đến báo cáo với hắn, khiến hắn tức giận. Phía bên Cầu Tiểu Thiền, sau khi tổ khảo sát xuống điều tra, thủ đoạn nhỏ đã không chiếm thượng phong, bọn họ lại muốn gây chuyện với bên Dương Diệp, quả thực chính là muốn đẩy Tần Mục vào sai lầm. Bởi vậy có thể thấy được, người làm ra một loạt hành động trả thù này, chỉ sợ không phải Dương Ngọc Điền, rất có thể là Dương Ngọc Tân. Thủ pháp hành động của Dương Ngọc Điền không thể nào ngây thơ như vậy, Tần Mục nhất thời trở nên có chút mơ hồ, để cho Dương Ngọc Tân đứng trước sân khấu, bọn họ rốt cuộc tính toán điều gì?
Ngày thứ hai, phía bên Bắc Liêu truyền đến tin tức, vụ điều tra đã có tiến triển trọng đại. Trải qua mấy ngày liên tục đả kích, tinh thần của Mộc Thiên Ý đã có chút hoảng hốt, sau khi trải qua đột kích tâm lý chiến của Lưu Đại Hữu tối qua, trong cuộc thẩm vấn sau đó của Mộc Thiên Ý đã xuất hiện tình huống khác biệt.
Căn cứ vào suy đoán của Cố Ngọc Ninh, Mộc Thiên Ý nhiều nhất chỉ có thể chống chọi thêm hai ngày.
Đối với báo cáo này, Tần Mục chỉ có một chỉ thị, đó chính là phảu tôn trọng chân tướng sự thật, không được ép cung. Về phần phía dưới làm như thế nào, cũng không phải chuyện Tần Mục cần quan tâm. Trong toàn bộ chuyện này, Tần Mục hoàn toàn dựa vào năng lực của mình, không hề động đến bất cứ quan hệ nào của lão gia tử, cho dù là bên Vạn Thác, vậy là thân thích của phu nhân Tần Mục.
Lại hai ngày nữa trôi qua, dưới sự hướng dẫn của Lưu Đại Hữu, Mộc Thiên Ý rốt cục bắt đầu thổ lộ một số chuyện bí ẩn, mũi nhọn nhắm thẳng vào bí thư thị ủy thành phố Thanh Thủy Tô Ký Bắc. Tổ chuyên án lập tức chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón địch, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh ủy chia thành hai nhóm người, bắt đầu tìm nhân viên trong thị ủy nói chuyện.
Tần Mục biết tin, trong lòng liền có tính toán. Tấm màn đen hoàn toàn do người của Tần Mục xé mở, lão gia tử cũng không muốn làm người ngoài cuộc. Biểu hiện của hắn nhận được đồng tình của lão gia tử, lão gia kia tử cũng bắt đầu làm một phen điều chỉnh, làm xong động tác lót đường hai mươi năm tới cho Tần Mục.
Khi những ngày cuối năm còn có ba ngày, bí thư thị ủy thành phố Thanh Thủy Tô Ký Bắc bị cách chức, tất cả tài sản bị niêm phong. Đối với khoản tiền năm mươi vạn trong ngân hàng của hắn, hắn không cách nào nói rõ số tiền đó từ đâu ra, sau khi bị nhà nước điều tra, đưa nộp cho cơ quan kiểm sát Tỉnh ủy. Vị trí bí thư thị ủy, tạm thời do thị trưởng đảm nhiệm.
Thủ pháp như vậy vừa mở ra, lão gia tử hình như còn chưa hài lòng với thành quả này, trong Tỉnh ủy cũng có thay đổi. Nguyên phó bí thư Tỉnh ủy vì công tác nổi bật, được điều đến một thành phố trực thuộc trung ương đảm nhiệm thị trưởng, rút cuộc là thăng hay rơi xuống cũng không ai nói rõ được. Bởi vì thành phố trực thuộc trung ương mới vừa thành lập, lúc này bị điều đến đó, rất nhiều chỗ vẫn còn trong giai đoạn khởi động, lúc này là lúc dễ dàng phạm sai lầm nhất, dễ dàng bị tính sổ nhất.
Hoả tuyến tăng lên, nguyên Phó tỉnh trưởng tỉnh Bắc Liêu Tiếu Trường Thanh đảm nhiệm vị trí phó bí thư Tỉnh ủy, toàn lực chỉnh đốn thành phố Thanh Thủy. Thủ pháp này đã hoàn toàn đặt thành phố Thanh Thủy vào trong phạm vi của Tần hệ, còn bí thư thị thị ủy thành phố Thanh Thủy gặp chuyện không may, đã không người nào dám đứng ra nói giúp.
Trận cải cách này xảy ra vô cùng nhanh chóng. Theo người khác thấy, đây chỉ là sau lầm của Tô Ký Bắc, lưu lại đầu mối tìm kiếm trong tài khoản của mình. Nhưng bản thân Tô Ký Bắc biết, số tiền trong tài khoản kia hắn đã lấy ra ngoài, nhất định là có người muốn thấy hắn chết, cho nên năm mươi vạn kia mới nằm trong đó, đây là cố ý để lại đầu mối cho tổ chuyên án. Hắn không thể nói, Mộc Thiên Ý còn đang bị khống chế trong tay tổ chuyên án, bọn họ dám động đến bí thư thị ủy, chứng tỏ Mộc Thiên Ý đã nói những lời không nên nói.
Hắn cũng không hy vọng thế lực sau lưng đứng ra ủng hộ mình, chuyện này vốn là đòn tấn công mang tính thăm dò do thế lực phía sau phát động. Tần hệ ra tay tàn nhẫn, phía bên Giang Bắc khẳng định sẽ rụt về. Hắn hiện tại chính là một vật hy sinh, căn bản không có gì để nói.
Ban Kỷ Luật Thanh tra, Tô Ký Bắc chân thành thú nhận chuyện tham ô của mình, hơn nữa còn khai báo một số sự thật ban chuyên án chưa nắm vững, vô cùng phối hợp. Phía bên tỉnh ủy Bắc Liêu cũng có chút nhức đầu, trong vòng mấy năm ngắn ngủn đã thay ba bí thư thị ủy, chuyện này rất không hợp thói thường, không phù hợp với con đường ổn định tổng thể, vì vậy, chuyện Tô Ký Bắc ở bên ngoài lại có một thất bản khác, truyền ra tin tức hắn bị điều về kinh thành. Những lời này chỉ cần có thể ổn định lại thế cục là được rồi, về phần mọi người bên trong thể chế có ý kiến gì hay không, tất cả đều không tiện nói ra miệng.
Trong một loạt động tác này, mặc dù Tần hệ đạt được lợi ích không nhỏ, nhưng cũng có tổn thất. Phó thị trưởng Quách Tự Tại của thành phố Cửu Giang Giang Bắc hoàn toàn mất quyền lực, chỉ làm công tác giấy tờ và chịu trách nhiệm một số địa phương. Cũng may ban đầu Tần Mục đã chế định nguyên tắc cho Quách Tự Tại chính là để cho Quách Tự Tại an tâm trầm ổn trong mấy năm, cho nên Quách Tự Tại không nóng nảy, vẫn bình thản như thường.
Người thật sự thu lợi trong chuyện này chính là Cố Ngọc Ninh, sau vụ án này, nàng đã nhận được chú ý rất lớn từ tầng lớp phía trên. Tác phong quả quyết khiến cấp trên muốn đẩy nàng xây dựng điển hình, cũng để cho Cố gia chân thành làm việc. Tình huống này khiến cho Hoàng Đào Ba và Ngô Phượng Hà biết được, mấy lần gọi điện cho Tần Mục.
- Đừng vội, làm quen với công việc trước đã.
Tần Mục kéo Trường Khang nói. Giang Bắc phát động công kích nhằm vào Tần hệ, Tần Mục làm sao không an bài phục bút. Bố cục đấu tranh chính trị, đôi khi phải kéo dài mấy năm, mười mấy năm, thậm chí mấy chục năm, có khi chỉ cần dùng một quân cờ là có thể giải quyết.
Phía bên Giang Bắc có hành động tiếp hay không, Tần Mục không biết, nhưng bị đối phương đè áp như vậy, không phải là phong cách của Tần Mục. Nếu đã xé toang da mặt, sau này không cẩn thận có thể sẽ vạn kiếp bất phục, không biết có bao nhiêu người theo dõi hắn, cái hắn muốn, chính là khống chế những thứ ánh mắt này.
Nghĩ tới đây, Tần Mục cầm điện thoại, liên hệ với Quý Chí Cương:
- Phụ thân cậu cực khổ, cũng có chút tuổi rồi, cậu làm con cũng nên tận hiếu. Năm nay hãy tới kinh thành đón năm mới đi.
Tần Mục điện thoại khiến Quý Chí Cương mừng rỡ như điên. Dùng quan hệ của Quý Chí Cương cùng Tần Mục thì mời hắn qua lễ mừng năm mới là dễ dàng, thậm chí còn có hương vị hãnh diện trong đó. Nhưng hôm nay Tần Mục nói bảo Quý Thu cũng tới kinh thành, Quý Chí Cương có thể nhìn ra hương vị trong đó, Tần Mục định dùng người Quý gia.
Cho dù Tần Mục hôm nay đang làm ở bộ tin tức và ở tuyến hai, nhưng mà hắn có thực lực và bối cảnh, hơn nữa còn trẻ tuổi. Nếu như thật đẩy Quý Thu lên cao thì lúc Quý Thu về hưu thì đó là khi Tần Mục xuát sơn rồi. Quý Chí Cương đời này là tuyệt đối không vào được chính đàn nhưng đó cũng không phải là chối bỏ Quý Thu cùng Quý Chí Cương quá độ, đến đời con của Quý Chí Cương xuất hiện thì Quý gia ở kinh thành sẽ có Tần Mục trông nom, thành tựu một phương thế lực mới.
Cúp điện thoại, Quý Chí Cương giống như đứa trẻ hoan hô lên, luống cuống tay chân thông tri Quý Thu. Quý Thu không ngờ mình ở tuổi này còn có thể đón nhận nắng xuân lần thứ hai, cũng mặc kệ thời tiết như thế nào, trực tiếp vận dùng quyền lực trong tay mua vé máy bay, cuối năm đã đi tới kinh thành. Mà Quý Chí Cương gọi điện cho Quý Thu còn chưa đủ, trực tiếp điện thoại tới Bắc Liêu đón cả lão bà và mẹ vợ lên cùng.
Thế trận lớn như vậy đương nhiên không qua được tai của Tần Mục, Tần Mục cũng chỉ cười mà thôi.